8
Tống phu nhân quay lại mỉm cười nhìn ta, rồi nói với mẫu thân:
“Khương phu nhân, chi bằng cứ để Thanh An đến nhà Khương gia ở một tháng trước. Ngày kia chúng ta sẽ đưa con bé sang, tháng sau sẽ cử người đưa cả Thanh An và Tuệ nhi về lại Tống gia.”
Mẫu thân ta vui mừng khôn xiết:
“Được, được, ta sẽ về chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp chỗ ở cho Thanh An. Tống phu nhân cứ yên tâm, cả nhà Khương gia đều đang mong chờ Thanh An đến chơi.”
Tống phu nhân nhìn ta thêm lần nữa rồi mới dẫn Tống Thanh An về.
Trở về nhà, mẫu thân cười nói với ta:
“Tống phu nhân trước đây còn khăng khăng muốn con về Tống gia trước, ta và bà ấy tranh luận mãi mà chẳng đi đến đâu. Cũng nhờ hành động hôm nay của con mà bà ấy mới chịu đổi ý.”
Chính nhờ thấy ta bảo vệ Thanh An, Tống phu nhân mới yên tâm, bằng lòng nhượng bộ.
Về đến nhà, mẫu thân lập tức gọi quản gia tới, yêu cầu cả nhà phải dọn dẹp sạch sẽ suốt đêm, ngay cả chó ở sân sau hay cặp sư tử đá trước cửa cũng phải được lau sạch bong.
“Còn chuồng ngựa nhà họ Lưu bên cạnh, gần với sân sau quá, mùi nồng nặc lắm. Ngươi đi qua đó bảo họ dọn dẹp sạch sẽ, nếu không chịu thì tự tay dọn lấy.”
“Còn cả những người bán hàng ngoài chợ sớm, ngươi đưa chút bạc cho họ, bảo họ nói chuyện nhỏ nhẹ thôi. Thanh An thể chất yếu, dễ giật mình, không thể để nàng bị quấy rầy.”
“Quản gia, còn nữa…”
Mẫu thân dặn dò đủ thứ, cả nhà đang bận rộn chuẩn bị thì phụ thân hớn hở quay về.
“Phu nhân à, ta nghĩ ra một ý hay rồi, chúng ta chuyển nhà đi.”
Mẫu thân ngạc nhiên:
“A?”
Thì ra phụ thân cảm thấy cứ giằng co như thế này không phải cách, suốt ngày chỉ được thấy một đứa con gái cũng thật không chịu nổi.
“Vậy nên, ta đã đi tìm hiểu, bà có biết không, căn nhà bên cạnh nhà họ Tống vừa trống. Sân rộng, nhà cũng thoáng, ta sợ có người giành mất nên đã mua luôn rồi.”
Ông vung tay, ra lệnh cho quản gia chuẩn bị dọn nhà đi chỗ khác. Mẫu thân và quản gia cùng sửng sốt:
“A?”
9
Mẫu thân thấy ý tưởng chuyển nhà của phụ thân cũng không tồi. Bà cũng không chịu nổi cảnh chỉ được nhìn thấy một đứa con gái.
“Chỉ là chuyển nhà không phải nói chuyển là chuyển được, nhà cửa đâu đâu cũng phải thu dọn. Hơn nữa, ta vừa bàn xong với Tống phu nhân, ngày kia Thanh An sẽ đến nhà ta ở một tháng, tháng sau là lượt Tuệ nhi về ở Tống gia.”
“Chi bằng chúng ta cứ để Thanh An sang đây ở trước, tháng sau khi Tuệ nhi đến nhà họ Tống, chúng ta sẽ chuyển nhà. Trong thời gian một tháng này, cứ chuẩn bị dọn dẹp căn nhà mới, mua sắm nội thất cho tươm tất.”
Phụ thân thấy mẫu thân nói đúng, liền đồng ý ngay. Dù trong lòng ông vẫn muốn chuyển nhà ngay lập tức, nhưng mẫu thân nói cũng có lý, đây là kế hoạch tốt nhất.
Cả nhà bàn bạc xong, mẫu thân liếc phụ thân một cái sắc lẹm.
“Lần chuyển nhà này tốn không ít bạc đâu, Khương tướng quân, ông đã nghĩ đến chưa?”
Phụ thân ta cúi đầu:
“Phu nhân, xin lỗi nàng.”
Mẫu thân ta giơ tay đấm ông hai cái, bảo rằng tháng này ông phải ngủ ở thư phòng, còn bà sẽ lo liệu việc chuyển nhà, vì bà quá mệt.
Phụ thân ta tỏ vẻ rất ấm ức, nhưng cũng chẳng thể nói gì.
Quản gia vẫn tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ căn nhà, còn ta thì chỉnh trang lại tiểu viện của mình để Thanh An có thể ở thoải mái.
Ta thậm chí còn nhường cả phòng của mình, bày biện nhiều thứ mà nữ nhân bình thường thích, rồi lấy ra những mảnh vải đẹp nhất mà ta đã để dành, chuẩn bị làm áo cho Thanh An.
Xuân Hồng, nha hoàn theo ta, cười nói:
“Tiểu thư, người như đang nuôi con gái vậy đó.”
Ta bật cười:
“Nói linh tinh gì thế, đó là tỷ muội tốt của ta mà. Chỉ là không biết giữa ta và Thanh An, ai ra đời trước.”
Ta suy nghĩ một chút, chắc chắn mình phải là tỷ tỷ rồi.
Rất nhanh, ngày đón Thanh An cũng đến.
Chúng ta không ngờ là cả nhà họ Tống cùng nhau đưa nàng đến. Tống đại nhân còn đặc biệt xin nghỉ một ngày, đích thân đưa người qua.
Bọn họ cũng không ngờ là nhà ta cũng đứng thành một hàng dài ngoài cổng để đón tiếp. Tống đại nhân không kìm được, liếc nhìn đôi sư tử đá trước cửa.
Không còn cách nào khác, vì sợ bẩn nên quản gia đã đổ cả thùng nước rửa sạch từ sáng, nên giờ đôi sư tử vẫn còn đang nhỏ nước.
Lần đầu tiên hai bên gia đình gặp nhau đầy đủ, cả hai bên đều đứng ngẩn ra tại chỗ.
Phụ thân ta hừ một tiếng:
“Tống đại nhân, không yên tâm sao? Đây chính là con gái ruột của ta, ngươi có gì mà không yên tâm?”
Tống Văn Phong nhìn ta một cái, mới nói:
“Nói ngươi là một kẻ mãng phu thì ngươi còn cãi chày cãi cối, đây là lễ nghĩa, hiểu không?”
Hai người chuẩn bị cãi nhau tiếp, may mà cả hai bà phu nhân lập tức bước đến hòa giải.
Cuộc gặp gỡ giữa hai bên gia đình khá hỗn loạn, ba huynh trưởng của ta cứ chăm chăm nhìn Tống Thanh An, thật khó tưởng tượng chúng ta lại có một muội muội yếu đuối như vậy.
Ta còn nghe thấy tam ca định vỗ vai Tống Thanh An, nhưng bị đại ca giơ tay chặn lại.
“Ngươi muốn đè chết muội muội mới của chúng ta sao?”
Tam ca vỗ ngực đầy sợ hãi:
“Thật là nguy hiểm, may mà đại ca ngăn kịp.”
Nhà họ Tống cũng có một ca ca và một đệ đệ, cả hai cũng đang nhìn ta.
Chỉ là họ trông còn yếu ớt hơn cả ta, cứ có cảm giác chỉ cần một cú đấm là có thể đánh ngã.
Đại ca nhà họ Tống, Tống Triết An, tiến tới hành lễ:
“Tuệ nhi muội muội.”
Tam đệ Tống Tư An cũng bước tới hành lễ:
“Tuệ nhi tỷ tỷ.”
Ta ôm quyền hành lễ:
“Đại ca, tam đệ.”
Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy mình giống như Quan Công vậy.
Chúng ta cùng mỉm cười, nhìn gần thì quả thật trong ánh mắt và nét mặt có chút giống nhau, trước đây sao lại không nhận ra nhỉ?
Nhà họ Tống về vào buổi chiều, còn dặn một tháng sau sẽ quay lại đón người, tiện thể đón luôn ta sang nhà họ.
Phụ thân ta vung tay:
“Không cần, không cần. Một tháng sau, chúng ta sẽ chuyển đến ở ngay cạnh nhà các ngươi, không cần đón nữa. Từ nay về sau, chúng ta là hàng xóm, muốn gặp lúc nào cũng được.”
Tống đại nhân nghe xong thì cằm gần như rớt xuống đất.
“Ngươi nói gì?”
10
“Khương Thành Hùng, ngươi là trẻ con ba tuổi sao, nghĩ gì là làm nấy hả?”
Tống đại nhân tức đến mức muốn đánh người.
Tống phu nhân thì đưa cho mẫu thân ta một quyển sách dày cộp, trong đó ghi rõ những thứ Tống Thanh An có thể và không thể ăn.
“Đứa trẻ này từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, ngay từ khi còn trong tháng đã bắt đầu sinh bệnh. Chúng ta cũng đã dùng đủ mọi cách, còn mời cả ngự y đến. Nhưng ngự y nói, đây là bệnh từ trong thai, thể chất yếu kém, chỉ có thể chăm sóc cẩn thận suốt đời.”
Tống đại nhân trừng mắt giận dữ nhìn phụ thân ta:
“Bản quan vẫn nghĩ là phu nhân bị liên lụy khi ta bị giáng chức phải chạy trốn mà kiệt sức nên mới dẫn đến thể chất của đứa bé yếu ớt. Ta đã tự trách mình suốt bao nhiêu năm trời. Ai mà ngờ, hóa ra là do ngươi!”
Lần đầu tiên phụ thân ta tỏ ra có vẻ hối lỗi trước mặt Tống đại nhân, ông áy náy nhìn Tống Thanh An.
“Con gái, phụ thân xin lỗi.”
Mẫu thân nhìn hai bên gia đình, thở dài như muốn nói gì đó nhưng bị phụ thân ta ngăn lại.
Chúng ta cũng chẳng ai lên tiếng. Tống phu nhân không kìm được mà lên tiếng hỏi trước:
“Tướng quân và phu nhân đều có sức khỏe tốt, khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại khiến Thanh An từ trong bụng mẹ đã không khỏe rồi?”
Phụ thân ta chỉ nói là lỗi của mình, nhưng không chịu giải thích thêm gì khác. Thấy ông không nói, chúng ta cũng đều cúi đầu, không dám nói lời nào.
Ngay cả khi Tống đại nhân trách mắng phụ thân ta rằng ông không bảo vệ tốt vợ con, phụ thân cũng hiếm thấy không phản bác lại.
Khi Tống đại nhân và Tống phu nhân rời đi, họ nhìn ta đầy do dự.
Miệng ta há ra định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt được lời nào.
Câu gọi “phụ thân, mẫu thân” ấy, ta thực sự không biết phải gọi làm sao, cảm thấy nếu gọi rồi thì ta sẽ ngày càng xa rời Khương gia.
Ta không đành lòng…
Buổi tối, ta ngủ chung với Tống Thanh An.
Chúng ta nằm trên giường, theo dòng thời gian, kể lại những chuyện thời thơ ấu.
“Khi ta ba tuổi là đã bắt đầu cầm gậy, đánh thằng bé mập ở nhà bên vì nó bắt nạt người khác. Năm bảy tuổi đã theo phụ thân ra thao trường, mười ba tuổi đã ra chiến trường rồi. Lúc đó ta còn nhỏ quá, không cao đủ để cưỡi ngựa, chỉ cưỡi được lừa thôi.”
“Khi ta ba tuổi, ta bị một trận ốm nặng, mẫu thân đã canh chừng bên ta rất lâu. Từ đó, ta không thể ăn thịt, phụ thân cũng cấm không cho ai trong nhà ăn thịt trước mặt ta. Đại ca và tam đệ thèm quá đành phải ra ngoài ăn lén ăn lút.”
Nghe vậy, tự nhiên trong lòng ta cảm thấy khó chịu.
Ta thích ăn thịt nhất, trong khi nàng từ nhỏ lại không được ăn. Ta có cảm giác như mình đã ăn hết phần thịt của nàng vậy.
Tống Thanh An nắm chặt tay ta:
“Phụ thân, mẫu thân, đại ca và tam đệ dành tình yêu thương cho ta, vốn dĩ đều là của ngươi. Ta đã chiếm mất sự quan tâm, yêu thương của gia đình ngươi, là ta có lỗi với ngươi.”
Ta vội vàng đáp:
“Không, không, mọi thứ của Khương gia vốn dĩ cũng là của ngươi. Chính ta mới là người chiếm mất của ngươi. Ngươi đáng lẽ phải ở Khương gia tập võ, cưỡi ngựa mới đúng.”
Chúng ta đều chiếm mất gia đình và tình yêu mà lẽ ra thuộc về người kia.
Nàng mỉm cười:
“Vậy chúng ta không cần phân biệt nữa, ai cũng chẳng chiếm lợi gì của ai cả. Tất cả chỉ là do số phận trớ trêu thôi.”
Ta liền gật đầu nói đúng vậy, quả thật là như vậy.
Dù chúng ta đều không phải là con gái thật sự của mỗi gia đình, nhưng tình yêu thương của gia đình dành cho chúng ta là thật, không hề có chút giả dối nào.