5
Hoàng thượng cũng thấy chuyện giữa hai nhà ta thật lạ lùng, nhìn cảnh hai bên cứ cãi vã mãi, ngài hạ lệnh cho hai phụ thân phải mau chóng bàn bạc ra biện pháp, tránh chuyện cãi nhau suốt ngày khiến ngài đau đầu.
Cuối cùng, hoàng thượng đứng ra làm người hòa giải.
“Hai con gái nhà các ngươi bị tráo đổi, đó cũng là duyên phận, vừa hay nhân dịp này mà qua lại nhiều hơn, hóa giải hiểu lầm, cũng đỡ phải cãi nhau ầm ĩ trên triều làm trẫm nhức đầu.”
Hoàng thượng đã nói vậy rồi, cả hai vị phụ thân chỉ có thể tỏ vẻ hòa hảo, nói sẽ nhanh chóng bàn bạc ra một giải pháp. Thế nhưng vừa bước ra khỏi cung, phụ thân ta đã chặn xe ngựa nhà họ Tống.
“Lão già, xin lỗi Tuệ nhi ngay!”
Tống Văn Phong tức giận:
“Ta sao phải xin lỗi?”
Phụ thân ta:
“Ngươi đã chỉ trích Tuệ nhi là kẻ thất phu, đó là sai lầm. Ngươi có biết lúc đó tên sơn tặc đang bắt giữ một thai phụ, nếu không phải Tuệ nhi mắt tinh tay nhanh giết hắn thì đã có hai mạng người nữa mất rồi.”
Ông vỗ vai ta, mặt đầy vẻ tự hào. Tống Văn Phong cũng nhìn ta, thần sắc phức tạp.
“Ngươi dũng cảm cứu người, đó là điều đáng khâm phục, nhưng ngươi có biết tên sơn tặc đó là manh mối quan trọng của vụ án lần này không? Bây giờ hắn chết rồi, manh mối đứt đoạn, số bạc tham nhũng sáu mươi vạn lượng cũng không rõ ràng, mùa đông này nạn tuyết thiên tai sẽ thiếu bạc cứu trợ.”
“Hơn nữa vụ án này chỉ là một mối dẫn dắt, còn nhiều kẻ sâu mọt khác ẩn nấp phía sau. Manh mối đã đứt, chuyện phía sau phải điều tra thế nào đây?”
Nghe xong, ta cảm thấy mình thật sự đã làm một chuyện tày đình không thể tha thứ.
Nhưng phụ thân ta đứng chắn trước mặt ta, nói:
“Không tìm được số bạc đó chứng tỏ các ngươi ở Hộ Bộ chính là đồ vô dụng. Bạc bị tham ô số lượng nhiều như vậy mà bao nhiêu năm sau mới phát hiện, giờ không tìm được lại đổ lỗi lên đầu con gái ta, Tống Văn Phong, ngươi thật là vừa vô năng vừa vô liêm sỉ.”
6
Tống Văn Phong bị mắng là vô năng và vô liêm sỉ thì trợn trắng mắt, phủi tay bỏ đi trong tức giận.
Phụ thân nói ông ấy có thành kiến với ta, kiên quyết không cho ta về nhà họ Tống.
“Tống Văn Phong hành sự thiên vị, Thanh An ở nhà họ Tống e rằng cũng chẳng dễ chịu, không được, chúng ta phải giữ cả hai đứa con gái ở lại nhà họ Khương.”
Mẫu thân khuyên phụ thân đừng nóng vội, cũng đừng quá chủ quan.
“Người ta nhà họ Tống đã nuôi con bé mười sáu năm trời, sao có thể nỡ bỏ hết? Tống đại nhân cũng là người liêm chính, sẽ không bạc đãi con cái.”
Phụ thân lo lắng đến phát sốt, mắt đỏ hoe hỏi ta có muốn về nhà họ Tống không.
Ta suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Con muốn qua xem thử, nhưng cũng không nỡ xa cha mẹ.”
Phụ thân mẫu thân khó xử, mà nhà họ Tống chắc chắn cũng như vậy.
Mẫu thân định đến gặp Tống phu nhân để bàn bạc, nhưng phụ thân thì gấp gáp đi tìm Tống Văn Phong, bảo nếu ông ấy tìm lại được sáu mươi vạn lượng bạc kia, thì cả hai đứa con gái sẽ thuộc về nhà họ Khương. Tống Văn Phong tức đến mức lại mắng phụ thân một trận, nói ông xem quốc gia đại sự như trò đùa.
Mẫu thân ta chỉ biết thở dài, dẫn ta đi gặp Tống phu nhân để bàn bạc.
Chúng ta hẹn gặp nhau ở miếu Thành Hoàng.
Miếu Thành Hoàng ở địa phương này khá đông người đến thắp hương, không quá náo nhiệt nhưng cũng không vắng vẻ.
Đã lâu không gặp, Tống phu nhân và Tống Thanh An đều gầy đi nhiều.
Hỏi thăm mới biết, là vì lo nghĩ cho chuyện này mà Tống Thanh An đã bị bệnh một trận, Tống phu nhân vì lo lắng cho nàng cũng ăn không ngon, ngủ không yên.
“Không giấu gì Khương phu nhân, ta không nỡ xa Thanh An, dù sao cũng là đứa con đã nuôi dưỡng mười sáu năm trời. Còn Tuệ nhi, ta…”
Họ cũng vậy, cả hai đều muốn giữ lại hai đứa con gái. Ta và Tống Thanh An mắt lớn trừng mắt nhỏ, nghe hai người mẫu thân bàn bạc.
Ý của mẫu thân là, hay là để cả hai nhà đều sống thử với nhau một thời gian. Tức là ta sẽ đến nhà họ Tống ở cùng Tống Thanh An để hiểu thêm về nhà họ Tống, còn Tống Thanh An sẽ đến nhà họ Khương ở với ta để hiểu thêm về nhà họ Khương.
“Hai cô nương có duyên như vậy thì nên ở cùng nhau nhiều hơn, về sau coi như tỷ muội mà đối đãi.”
Tống phu nhân thấy ý này cũng không tồi, liền hỏi ai sẽ về nhà ai trước. Cả hai đều muốn ở nhà mình trước, thế là lại tranh nhau qua lại.
Ta nghe đến phát chán, liền ra hiệu cho Tống Thanh An, kéo nàng đi chơi.
Hai người mẫu thân cũng muốn chúng ta giao lưu nhiều hơn, chỉ dặn dò không được đi xa quá.
Chẳng mấy chốc, chúng ta bắt gặp người của nhà Tần gia và nhà Lý gia.
Chính là bọn họ!…
“Ngươi thấy không? Chính là tam tiểu thư nhà họ Tần và ngũ tiểu thư nhà họ Lý đã đẩy ngươi xuống hồ ở yến tiệc của Quận chúa.”
Ngày hôm đó, tại yến tiệc ở phủ An Dương Quận chúa, ta nghe chính tai hai người đó nói xấu Tống Thanh An sau lưng.
Chuyện nói xấu sau lưng người khác ở yến tiệc là thường, ta cũng chẳng mấy bận tâm. Ai ngờ chúng lại ác độc như thế, dám ra tay đẩy người ta xuống hồ vào tiết đầu xuân.
Vóc dáng của Tống Thanh An nhỏ bé yếu ớt, lại dễ sinh bệnh, ngã xuống nước một lần như vậy, không cẩn thận thì nguy hiểm đến tính mạng.
Chúng rõ ràng là cố ý muốn giết người.
7
Phụ thân ta luôn nói, Tống Văn Phong giọng nói oang oang, tinh ranh, hay tính toán, từng vì một lô áo bông mà cãi nhau với ông đến đỏ cả mặt. Ông giống như một tên quỷ tinh vi đầu thai, người nhà họ Tống chắc chắn cũng tính cách như vậy.
Nhưng Tống Thanh An lại là một người nhát gan, không dám đánh Tần tam tiểu thư và Lý ngũ tiểu thư, còn bảo thôi bỏ qua đi.
Bỏ qua ư? Sao có thể bỏ qua được?
Ta tiến lên, tặng cho mỗi người trong số bọn họ hai cái tát rồi bắt lấy cả hai mà dặn dò.
“Trước kia, ta với Thanh An chỉ là chào hỏi xã giao, ta tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của nàng. Nhưng giờ đây, chúng ta đã là tỷ muội, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta. Tỷ muội bị người khác bắt nạt, ta đương nhiên phải giúp nàng đánh trả lại.”
Tống Thanh An kinh ngạc nhìn ta, ngơ ngác gật đầu đồng ý.
Còn Tần tam tiểu thư và Lý ngũ tiểu thư thì tức đến phát điên:
“Rõ ràng là nàng ta tự quyến rũ Trạch Thiện công tử, nàng ta đáng bị dạy dỗ. Khương Tuệ nhi, ngươi cùng nàng ta thông đồng làm bậy, chẳng phải ngươi cũng đang nhắm đến Trạch Thiện công tử, muốn làm thiếp trong phủ vương sao?”
Trạch Thiện công tử?
Tiêu Trạch Thiện? Chính là cháu trai nhỏ nhất của hoàng thượng, vị vương gia tương lai của Tuyên Bình phủ kia sao?
Tuyên Bình vương gia là đệ đệ nhỏ nhất của hoàng thượng, hai người là huynh đệ cùng một mẫu phi sinh ra. Mấy năm trước, Tiêu Trạch Thiện còn nắm giữ binh quyền, lập được không ít công lao nơi biên cương. Chỉ là những năm gần đây ông ấy đã lui về ở kinh thành.
Dù có người cho rằng Tuyên Bình vương gia quyền cao chức trọng, có thể bị hoàng thượng nghi kỵ, nhưng cũng không thể phủ nhận thân phận cao quý chỉ dưới một người của ông.
Quả thật, Tiêu Trạch Thiện là lựa chọn tốt nhất cho nữ nhân khi chọn nơi gửi gắm.
Nói nãy giờ, hóa ra là vì tranh giành tình cảm?
Tống Thanh An, người vốn luôn im lặng, lại lên tiếng:
“Các ngươi nói bậy! Ta với Trạch Thiện công tử không có chút quan hệ nào, sao có thể gọi là quyến rũ?”
Nàng gắng sức giải thích, gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên. Nhưng nàng không hiểu rằng, một khi người ta muốn bôi nhọ danh dự của ngươi, việc ngươi tự chứng minh cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Ta giữ nàng lại, bảo nàng bình tĩnh.
“Đừng nói nữa, họ không hiểu đâu. Cứ để ta lo.”
Ta tiến tới, xoay xoay cổ tay:
“Hai vị, có muốn rút lại lời vừa nói không?”
Hai người họ sợ nắm đấm của ta nên vội vàng che mặt im lặng, không dám nói linh tinh nữa. Chỉ là, họ đã gọi mẫu thân của mình đến để viện trợ.
“Khương Tuệ nhi, ngươi dựa vào đâu mà dám đánh con gái ta?”
“Nhà họ Khương đúng là không có giáo dưỡng, dám đánh người giữa đường!”
Ta kéo Tống Thanh An đứng ra phía sau mình, hai tay chống hông, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận cãi vã.
Nhưng họ có mẫu thân thì chúng ta cũng có vậy. Mẫu thân ta và Tống phu nhân nhanh chóng bước lên phía trước, đứng chắn trước chúng ta, cả hai đều giống như những con hổ bị chọc giận.
Tống phu nhân trừng mắt nhìn Tần tam tiểu thư và Lý ngũ tiểu thư:
“Thì ra chính các ngươi đã đẩy con ta xuống nước. Cả kinh thành đều biết từ nhỏ con ta đã yếu ớt, đầu xuân nước hồ lạnh buốt, các ngươi đẩy nó xuống chẳng phải muốn mưu hại mạng người sao?”
Bà nắm lấy cánh tay Tống Thanh An:
“Con ta trở về liền bị một trận ốm nặng. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với nó, nhà họ Tống chúng ta quyết không đội trời chung với các ngươi!”
Mẫu thân ta giơ ngón cái lên:
“Tống phu nhân nói đúng, con cái nhà ai cũng là bảo bối. nhà họ Tần, nhà họ Lý các ngươi yêu quý con mình, vậy chẳng lẽ con cái nhà họ Tống lại không phải con người nên mới để các ngươi tùy ý bắt nạt hay sao?”
Hai vị Tần phu nhân và Lý phu nhân bị nói cho đỏ bừng mặt, rồi lại cãi:
“Ai biết Khương Tuệ nhi có phải là đang bịa chuyện hay không?”
Tần Tam tiểu thư và Lý ngũ tiểu thư cũng chối bay chối biến, không chịu nhận tội.
“Chúng ta trước giờ không có thù oán gì với nàng, làm sao lại đi đẩy nàng chứ?”
Ta cười lạnh, cao giọng nói:
“Hai vị tiểu thư, hôm trước ta vào thành, ở ngoài quán Huệ Hiền Lâu có thấy các ngươi đi theo sau một chiếc xe ngựa.”
Lời ta còn chưa nói hết thì hai người kia đã hiểu ra, đồng loạt đỏ bừng mặt. Ta hét lên bảo họ xin lỗi, hai người dù tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng lí nhí nói:
“Xin lỗi, chúng ta không cố ý.”
“Đúng vậy, ngươi có sao đâu? Chúng ta chỉ vô tình làm ngươi ngã xuống nước thôi mà.”
Thái độ này mà cũng gọi là xin lỗi người khác sao?
Nhà họ Tần và nhà họ Lý vẫn chưa chịu buông tha.
“Chúng ta hai nhà đều đã xin lỗi rồi, chẳng phải Khương tiểu thư cũng nên xin lỗi vì đã ra tay đánh người sao?”
Thật là, được đằng chân lân đằng đầu!
Mẫu thân ta định lên tiếng tranh luận, nhưng Tống phu nhân bước tới nói:
“Tuệ nhi đã ra tay vì bảo vệ Thanh An, để ta…”
Ta ngăn lại:
“Tống phu nhân, không cần nói nữa, ta xin lỗi là được.”
Bà không muốn ta phải xin lỗi, nhưng ta đã có tính toán của mình.
Ta tiến tới, nhân lúc không ai chú ý thì lại tặng thêm cho tam tiểu thư và ngũ tiểu thư Lý mỗi người một cái tát nữa.
“Ngươi… ngươi quá đáng quá rồi!”
Khi phu nhân nhà họ Tần đang nhảy dựng lên kêu la, ta lập tức hành lễ:
“Xin lỗi, ta không cẩn thận va phải hai vị tiểu thư. Mong các vị rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này.”
Ngươi xem, ta xin lỗi thật thành tâm phải không?
Hai tiểu thư đỏ bừng mặt vì tức giận, còn phu nhân nhà họ Tần và nhà họ Lý cũng chỉ hừ lạnh, nói vài câu dọa dẫm rồi mới chịu rời đi. Tống phu nhân cũng không chịu thua, lạnh lùng đáp lại:
“Việc này, phu quân ta nhất định sẽ tìm đến Tần đại nhân và Lý đại nhân để hỏi cho rõ ràng.”
Ta giơ ngón cái khen ngợi Tống phu nhân. Bà quả thật không giống như ta nghĩ, khiến ta thêm phần thích thú.