Phụ thân ta là võ tướng, cả nhà ta ai nấy đều cao lớn vạm vỡ. Theo lời của kẻ thù truyền kiếp nhà họ Tống, thì cả nhà ta đều thuộc loài trâu bò.
Phụ thân ta ghét cay ghét đắng nhà họ Tống, luôn nói rằng cả nhà họ đói khổ, thân thể khô đét như thể chỉ cần một cơn gió là ngã.
“Con gái, ăn nhiều vào, ngàn vạn lần đừng giống nhà họ Tống, nhìn xem họ nuôi con gái mà gầy yếu như con gà con vậy.”
Cho đến một ngày, tình cờ phát hiện ra rằng, ta và tiểu thư nhà họ Tống đã bị bế nhầm.
Ta mới chính là tiểu thư thực sự của nhà họ Tống, còn nhị tiểu thư nhà họ Tống, kẻ chỉ cần một cơn gió cũng ngã, mới chính là con gái ruột của phụ thân ta.
Phụ thân ta:
“…Nhanh, đỡ ta dậy!”
1
Thông thường, các tướng quân dẫn binh ra trận đều phải tạo mối quan hệ tốt với quan viên Hộ Bộ, bởi dù binh lính có cứng rắn đến đâu thì cũng phải ăn, mà tiền lương thực lại nằm trong tay Hộ Bộ.
Vậy mà phụ thân ta và Thượng thư Hộ Bộ Tống Văn Phong lại là kẻ thù không đội trời chung. Ngày thường, phụ thân ta chỉ ăn cơm, dẫn binh, ngủ nghỉ, và mắng chửi Tống Văn Phong.
“Tống Văn Phong, cái tên mọt sách ấy, dám nói nhà ta ăn nhiều quá, lãng phí lương thực. Nhìn mấy đứa con nhà hắn gầy yếu như gà con, đó mới là lãng phí.”
“Tống Văn Phong dám nói xấu ta sau lưng rồi bị ta bắt quả tang rồi, hừ, quân tử gì chứ, thật là mất mặt.”
“Cả nhà Tống Văn Phong ăn chay, hắn còn tưởng con cái nhà mình ngoan ngoãn lắm, haha, ta bắt gặp con trai hắn trốn sau lưng hắn mà lén lút ăn gà quay, đúng là giả dối.”
Tống Văn Phong, Tống Văn Phong, suốt ngày toàn là Tống Văn Phong.
Mẫu thân ta thường nói, phụ thân nhớ đến Tống Văn Phong còn nhiều hơn nhớ đến bà.
Có lẽ cũng vì thế, mẫu thân và phu nhân nhà họ Tống chỉ là chào hỏi xã giao, còn ta với nhị tiểu thư Tống gia, Tống Thanh An, chẳng có chút giao tình nào.
Thế nhưng khi ta nhìn thấy nàng bị kẻ gian đẩy xuống hồ trong một buổi tiệc, ta vẫn không ngần ngại mà nhảy xuống cứu nàng lên.
Phụ thân nói rằng mạng người là quý giá nhất, nhà họ Khương chúng ta không có kẻ hèn nhát thấy chết mà không cứu.
Nhưng lần cứu này đã dẫn đến rắc rối không nhỏ.
…
“Vậy ra, tiểu thư Tống Thanh An mới là con gái ruột của phụ thân ta, còn ta là con gái của nhà họ Tống?”
Ta và Tống Thanh An đang thay quần áo trong cùng một căn phòng, mẫu thân nhìn thấy dấu vết hình sói trên lưng nàng thì ngay lập tức nhận ra nó giống hệt với vết bớt truyền thừa của gia tộc Khương. Mẫu thân bắt đầu nghi ngờ, bèn hỏi ngày sinh của Tống Thanh An.
Thế mà vừa khéo, nàng ta lại trùng ngày tháng năm sinh với ta, đều sinh tại miếu Quan Âm ngoài thành Hoài Dương.
Còn ta, từ nhỏ đến lớn, là đứa con duy nhất trong nhà không có vết bớt hình sói.
Cho nên chuyện nhầm con này, chắc không sai nữa rồi.
“Hôm đó ở miếu Quan Âm chỉ có hai bé gái được sinh ra, chính là hai đứa các con. Trong lúc hỗn loạn, hẳn có kẻ đã tráo đổi các con.”
Mẫu thân nắm chặt tay ta, như sợ ta sẽ bị lạc mất.
Ta cũng ngơ ngác không hiểu.
“Vậy Tống Thanh An là con gái ruột của phụ thân ta sao?” Ta hỏi.
Mẫu thân nhìn ta với vẻ buồn bã:
“Tuệ nhi, con đừng nghĩ nhiều, bất kể ra sao, con vẫn luôn là con gái của phụ thân.”
Ta liền gật đầu:
“Con là con gái của phụ thân, Tống Thanh An cũng là con gái của phụ thân, vậy chúng ta chẳng phải là tỷ muội sao?”
Mẫu thân:
“… Nếu con nhất định phải nói vậy, cũng không sai.”
Nhưng sao cứ có gì đó không đúng nhỉ?
2
Mẫu thân vội vã dẫn ta về nhà, gọi phụ thân và ba huynh trưởng về rồi đóng cửa lại bàn bạc chuyện này.
Sau khi nghe xong, phụ thân nhìn ta kỹ lưỡng, còn vỗ mạnh vào vai ta:
“Tuệ nhi dũng mãnh giống hệt ta, sao có thể không phải con gái ruột của ta được?”
Ba huynh trưởng cũng đều nói không thể nào.
“Dạo trước, Tuệ nhi chỉ một đao đã chém chết tên đầu sỏ sơn tặc, đó chính là phong thái của nhà họ Khương chúng ta.”
“Đúng vậy, nhà họ Tống yếu ớt như vậy làm sao có thể sinh ra một đứa con gái giỏi giang như thế? Tống Văn Phong còn chê trách Tuệ nhi chém đầu sơn tặc là lỗ mãng. Nếu muội bị đưa trở về nhà họ Tống, nhất định sẽ bị làm khó.”
Phụ thân lại hỏi:
“Phu nhân, chuyện này, bên nhà họ Tống cũng biết rồi à?”
Mẫu thân có chút ngượng ngùng:
“Chuyện xảy ra quá bất ngờ nên ta lỡ miệng nói ra, chắc hẳn Tống phu nhân cũng đã về bàn bạc với Tống đại nhân rồi.”
Sắc mặt phụ thân liền đen lại:
“Lão tặc đó, không biết hắn có ý đồ xấu xa gì nữa.”
Cả nhà ta gà chó không yên, ai cũng nhấp nhổm. Một lúc không tin ta không phải con ruột, một lúc lại lo lắng không yên, sợ ta bị nhà họ Tống bắt nạt.
Đêm đó, phụ thân bàn bạc với mẫu thân cả đêm, không biết họ nói gì mà sáng hôm sau dậy, mắt phụ thân đã đỏ hoe.
“Con gái à, con yên tâm, bất kể thế nào, con vẫn luôn là con gái ngoan của ta.”
Ta vừa nhai chiếc bánh bao to, vừa bảo phụ thân đừng làm quá lên. Phụ thân cười ha hả bỏ đi.
Nhìn dáng vẻ của ông, xem ra chuyện ta không phải con ruột đã thành chắc chắn.
Vài ngày sau, hai bên đều giữ im lặng, cho đến khi phu nhân nhà họ Tống tới phá vỡ tình trạng này.
Bà đến, kể lại chuyện năm xưa.
“Thì ra năm đó, một mụ già trong viện ta vì thù oán ta không gả đại nha hoàn bên cạnh ta cho cháu trai nhà mẹ đẻ của mụ nên ôm hận trong lòng mà tráo đổi hai đứa con của hai nhà chúng ta. Ta về nhà suy nghĩ kỹ lưỡng một phen rồi tra hỏi bà ấy, cuối cùng mới rõ được chân tướng.”
“Cháu trai của bà ta ăn chơi trác táng, không phải kẻ tốt lành gì. Thôi Oanh từ nhỏ đã theo ta, ta nào nỡ để nàng sa vào hố lửa. Ai ngờ, lại hại đến hai đứa con của chúng ta.”
Bà ấy cảm thấy vô cùng hổ thẹn, mang theo rất nhiều lễ vật đến nhà ta.
“Là lỗi của ta trong việc quản giáo hạ nhân không tốt, khiến hai nhà xảy ra hiểu lầm lớn như thế này. Giờ đây sự việc đã như vậy, chúng ta thực không biết phải làm sao cho đúng.”
Bà đỏ mắt nhìn ta, nhìn chăm chú như thể muốn khắc sâu hình ảnh ta vào lòng mà mang về nhà.
Ta cũng nhìn bà, càng nhìn kỹ, ta nhận ra đường nét giữa ta và bà quả thật có đôi chút tương đồng.
Nhưng mà, bảo ta gọi bà là mẫu thân, ta thực không sao gọi nổi.
3
Hai nhà chúng ta rơi vào tình trạng bế tắc, không ai chịu phá vỡ.
Phụ thân ta không nỡ xa ta nhưng ông cũng muốn đón Tống Thanh An về, lại sợ nhà họ Tống đến đòi ta, thành ra không dám sang nhà họ Tống đòi người.
Bên nhà họ Tống hẳn cũng có suy nghĩ tương tự nên cũng không có động tĩnh gì.
Phụ thân ta cứ thích quanh quẩn bên ngoài cổng nhà họ Tống, rồi tình cờ gặp Tống Văn Phong, hai người lại cãi nhau một trận đỏ mặt tía tai, đến nỗi phụ thân tức giận cả đêm không ngủ nổi.
Ông đang còn bực dọc, tam ca Khương Vô Úy từ ngoài bước vào, trên mặt là vẻ thần thần bí bí.
“Cha, nhà họ Tống xảy ra chuyện rồi.”
Cả nhà ta cùng xúm lại hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tam ca nhỏ giọng nói:
“Một huynh đệ của con làm trong doanh tuần phòng, nghe nói Tống đại nhân đã tìm người, muốn phái binh canh gác bên ngoài phủ, đề phòng có kẻ trộm muốn bắt tiểu thư Tống gia.”
Cả nhà ta lập tức trở nên nghiêm trọng.
Mẫu thân nói:
“Có lẽ nào, tiểu thư nhà họ Tống đã bị kẻ xấu để mắt tới rồi?”
Phụ thân ta càng lạnh mặt, sát khí toả ra khắp người.
“Dạo trước, lão già Tống Văn Phong đó đã kéo ra mấy tên tham quan nên đắc tội với người ta, có lẽ kẻ xấu muốn trả thù. Thật vô liêm sỉ, không nên liên luỵ đến vợ con, loại kẻ hèn này lại muốn hại con gái nhà người ta, thật đáng khinh.”
Say cho cùng thì đó không chỉ là con gái nhà họ Tống, mà còn là con gái của nhà họ Khương ta nữa.
Đại ca nói:
“Nếu vậy, sao không thấy bọn họ có động tĩnh gì mà lại hành động lén lút?”
Mẫu thân liếc đại ca một cái:
“Danh tiếng của nữ tử là quan trọng nhất, nhà họ Tống lại là người theo đuổi nho học, càng coi trọng điều này. Nếu để lộ chuyện ra ngoài, danh tiếng của Thanh An bị tổn hại thì làm sao đây? Cái miệng đời ấy mà, xấu xa lắm.”
Mọi người cùng gật đầu, thấy mẫu thân nói rất có lý.
Nhưng một khi kẻ xấu đã để ý đến Tống Thanh An, chúng ta không thể làm ngơ.
Phụ thân ta dứt khoát nói:
“Ta dẫn binh canh giữ nhà họ Tống, đảm bảo kẻ xấu có đến cũng không thoát.”
Ba huynh trưởng cũng muốn đi cùng, còn ta thì giơ tay xin được tham gia.
“Các huynh là nam tử, có nhiều điều bất tiện, nếu kẻ xấu quá đông, ta là nữ tử còn có thể ở bên bảo vệ Thanh An.”
Phụ thân thấy ý này cũng hợp lý, nhưng mẫu thân lại cho rằng không ổn.
“Nhà họ Tống từ trước đến nay vốn không hoà hợp với chúng ta, họ cũng không muốn làm ầm ĩ. Các người kéo cả đội đến chẳng phải sẽ khiến thiên hạ đều biết Thanh An bị kẻ xấu để ý sao?”
Như thế thì trái ngược với ý định giữ kín của nhà họ Tống.
Mẫu thân nói cũng đúng, cuối cùng, chúng ta quyết định cải trang, trà trộn vào đám binh lính mà Tống đại nhân mời đến, âm thầm bảo vệ bọn họ.
Kế hoạch của chúng ta rất hay, cải trang cũng rất tốt, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tống đại nhân đã nhận ra chúng ta.
“Khương Thành Hùng? Khương Khứ Hàn, Khương Vô Bạch, Khương Vô Úy, còn cả ngươi nữa, Khương Tuệ nhi? Các ngươi, đây là làm gì?”
4
Vốn dĩ là có lòng tốt, nhưng khi Tống đại nhân nhận ra cả nhà năm người chúng ta, ông ấy run lẩy bẩy. Sau đó, ông như phát điên mà la hét om sòm.
“Người đâu, ta muốn gặp hoàng thượng! Khương Thành Hùng, tên mãng phu này đến cướp con gái ta rồi!”
Chúng ta đều ngỡ ngàng đến độ ngơ ngác, bị Tống Văn Phong lôi đến trước mặt hoàng thượng.
Ông ấy nói chuyện này chưa xong đâu, ông ấy không thể giải quyết được gia đình ta, chỉ có hoàng thượng mới có thể phân xử.
Phụ thân ta ban đầu định đánh ông ấy một trận nhưng không dám ra tay.
“Dù sao đó cũng là cha của Thanh An, cũng là cha của con, không tiện ra tay.”
“Con nhìn hắn xem, chỉ cần có cơn gió thổi qua là ngã, đừng để đánh một cái mà xảy ra chuyện gì không hay.”
Thế nhưng, phụ thân ta vẫn không hiểu Tống Văn Phong đang gây ra trò gì.
Ta cũng không hiểu, Tống đại nhân thực sự là phụ thân của ta sao?
Ta với ông ấy thật chẳng có chút gì giống nhau. Nhìn ta xem, ta có biết bao nhiêu điềm đạm, vững vàng, còn ông ấy,….haizzz.
Hoàng thượng đang dùng bữa tối thì bị Tống đại nhân tìm đến, cả mặt đầy vẻ bực bội.
“Tống Văn Phong, ngươi làm cái gì đấy? Trẫm đã nói rồi, chứng cứ không đủ thì đừng tùy tiện kéo quan viên vào, đừng nhìn đâu cũng thấy tham quan, còn cả số bạc đó…”
Tống Văn Phong bỗng quỳ phịch xuống:
“Hoàng thượng, xin người làm chủ, Khương Thành Hùng cải trang đến để cướp con gái vi thần, vi thần chỉ có… chỉ có cô con gái này thôi, con gái mà vi thần đã nuôi nấng suốt mười sáu năm trời!”
Có lẽ ông ấy định nói là chỉ có một đứa con gái, nhưng rồi nghĩ ngợi gì đó, ông quay sang nhìn ta một cái rồi ngừng lại.
Hoàng thượng bị nói đến bối rối, nhìn chằm chằm chúng ta một lúc với ánh mắt mà chúng ta cũng không hiểu nổi.
Phụ thân ta định lên tiếng, nhưng hoàng thượng chỉ vào ta, bảo ta nói. Ta đành phải tiến lên hành lễ, kể lại toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối.
“Chúng ta thật lòng có ý tốt, lại không muốn làm rùm beng, nên mới cải trang mà đến.”
Tống Văn Phong lại nói:
“Cái gì mà bảo vệ? Ta mời người đến bảo vệ phủ là để phòng ngừa chính Khương Thành Hùng. Hắn quả nhiên đến thật, còn mang theo cả gia đình…”
Ông ấy nhìn ta một cái, đầy vẻ đau lòng.
Phụ thân ta lớn tiếng kêu oan:
“Ta là có lòng tốt, ngươi thật là nhỏ nhen, ta cướp con gái ngươi làm gì, ta cũng có con gái mà!”
Tống Văn Phong hừ lạnh:
“Mấy hôm trước ngươi còn tự miệng chỉ trích ta không biết dạy con, đòi bắt con gái ta về nuôi nửa năm để nuôi béo mập rồi trả lại. Ngươi có dám thừa nhận không?”
Cả nhà chúng ta cùng quay sang nhìn phụ thân, phụ thân ngẫm nghĩ một lúc, quả thật đã từng nói câu đó.
“Đó là vì ngươi chỉ trích con gái ta chỉ có cái dũng của kẻ thất phu, giết tên sơn tặc làm chậm trễ vụ án của ngươi nên ta mới nói ngươi không biết dạy con.”
“Rõ ràng là ngươi nuôi con bé như một con gà con yếu ớt, ta chỉ muốn giúp ngươi nuôi béo lên một chút thôi.”
Tống Văn Phong hừ lạnh:
“Ngươi thừa nhận rồi nhé, ngươi thực sự muốn cướp con gái ta.”
Phụ thân ta cũng hừ lạnh đáp lại:
“Ngươi nói vớ vẩn! Thanh An cũng là con gái ta, ta còn yêu thương nàng chưa đủ, làm sao lại phải mang tiếng cướp cướp giành giành?”
Hai người lại cãi nhau một trận, hoàng thượng tức giận đến mức suýt nữa ra tay đánh người, rồi lại gọi ta ra hỏi cho rõ mọi chuyện phức tạp giữa hai gia đình chúng ta.
“Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?”