Ta làm sao không đến xem được?”
Chắc chắn là Tiểu Lâu Tử đã mời cô cô vào cung!
Ta vui đến không biết làm gì cho phải. Đúng lúc đó, cung nữ mang đến một bát cháo yến.
Ta đích thân bưng lên, đưa cho cô cô: “Ngày trước toàn là cô cô chăm sóc ta, giờ cuối cùng cũng đến lượt ta hầu hạ cô cô rồi.”
“Đã làm mẫu phi rồi mà vẫn không chịu lớn,” Cao cô cô lườm yêu một cái, nhưng vẫn nở nụ cười: “Cứ tưởng ta không biết, từ nhỏ ngươi đã ghét uống yến sào.”
Dù nói vậy, nhưng cô cô vẫn mở miệng, uống từng thìa cháo ta đút cho.
Ta bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: “Chẳng phải ta đã dặn không dùng yến sào rồi sao? Sao lại mang lên đây?”
Cung nữ đáp: “Là do Càn Khôn Cung gửi tới.”
Hiện tại, Tiểu Lâu Tử quản lý mọi việc bên ngoài, luôn ở bên cạnh hoàng thượng, còn Vương Lễ phụ trách toàn bộ nội vụ trong cung.
Một cảm giác bất an bỗng dâng lên trong lòng. Cao cô cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ta vội đáp: “Không có gì. Cô cô, tin tức về mẫu thân ta đã có chưa?”
Từ khi ta được thăng tiến, ta đã sai người đi Giang Nam tìm tung tích của gia đình. Nhưng các thám tử chỉ báo về rằng mẫu thân ta cùng đệ đệ đã không còn ở nơi cũ, bặt vô âm tín.
Các thám tử không thể vào cung, nên mọi tin tức đều được chuyển đến Cao cô cô.
“Vẫn chưa có tin tức gì.” Cao cô cô an ủi: “Không có tin cũng là tin tốt. Tiểu Lô, ngươi đừng lo lắng quá.”
Ta cúi đầu đáp nhỏ: “Vâng.”
Bất chợt, một giọt chất lỏng đỏ sẫm rơi xuống tay ta, vỡ tung ra như đóa hoa máu.
Ta giật mình ngẩng đầu lên, thấy một dòng máu đang chảy ra từ mũi Cao cô cô. Bà vẫn chưa nhận ra, còn cười hỏi: “Sao thế?”
“Cô cô…” Giọng ta run rẩy, rồi ta hét lớn: “Người đâu! Mau truyền ngự y!”
10
Khi ngự y tới nơi, Cao cô cô đã chìm vào hôn mê. Ngự y bắt mạch xong, hốt hoảng nói với ta: “Đây là mạch tượng trúng độc!”
“Có thể cứu được không?”
Ngự y quỳ xuống, giọng run rẩy: “Nương nương… thần sẽ cố gắng hết sức, nhưng e rằng chỉ có thể giúp bệnh nhân tỉnh lại để nói vài lời cuối cùng.”
Lời cuối cùng?
Ta nhìn về phía Cao cô cô nằm trên giường, gương mặt bà trắng bệch như tờ giấy, vết máu nơi khóe môi và mũi đã được lau sạch, nhưng vẫn còn sót lại những dấu vết nhàn nhạt. Ta rút khăn tay ra, cẩn thận lau nhẹ cho bà.
Ngự y vẫn thúc giục: “Nương nương, xin hãy quyết định sớm. Nếu chậm trễ, e rằng ngay cả câu cuối cũng không kịp nghe.”
Tai ta ù đi, trong đầu vang lên những âm thanh hỗn loạn. Ta liếc nhìn quanh phòng, chỉ thấy các nô bộc đang quỳ dưới đất.
Ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng khẽ gật đầu.
Ngự y là danh y của triều đình. Chỉ qua vài mũi châm, Cao cô cô đã tỉnh lại, mơ màng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Bà nhìn ta, khẽ cau mày: “Sao con lại khóc?”
“Cô cô…” Ta nghẹn ngào, “Là lỗi của con, là con hại cô cô…”
Cao cô cô sống trong cung nhiều năm, chỉ cần nghĩ thoáng đã hiểu: “Là bát cháo yến sao?”
Ta gật đầu, tưởng rằng bà sẽ trách ta. Nhưng không, bà chỉ thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là ta đã ăn. Tiểu Lô, nếu không phải ta, con và đứa bé sẽ ra sao đây?”
Bà không trách ta!
Dù ta đã đích thân đút cho bà bát cháo có độc, dù bà phải mất mạng vì ta, bà vẫn không trách ta!
Ta chỉ muốn xé nát tim mình, lấy ra làm thuốc, miễn là có thể cứu được bà. Nhưng ta biết, điều đó là không thể.
Cuối cùng, ta hoàn toàn suy sụp, bật khóc nức nở.
Cao cô cô gắng gượng ngồi dậy, kéo ta vào lòng, dịu dàng vỗ về:
“Ngoan nào, Tiểu Lô, đừng khóc… Khi con mới vào cung, chỉ là đứa trẻ mười tuổi, bị chia cho miếng bánh đậu xanh nhỏ nhất mà không hề phàn nàn.
Ta từng nghĩ con ngốc nghếch, nhưng đêm đó, con lại lén đưa cho ta và nói:
“ ‘Cô cô, người ăn đi.’ Đời người có hợp có tan, Tiểu Lô, cứu được con, ta không hối hận.”
Giọng bà dần yếu đi, máu đỏ tươi lại trào ra từ khóe môi. Bà ôm ta thật chặt, như đang cười, lại như đang thở dài: “Cô bé ngốc của ta…”
Lời cuối cùng của bà, đứt quãng ngay tại đó.
Giờ Dậu đã điểm, tiếng trống từ tháp canh vang vọng, từng tiếng, từng tiếng, lan xa tới những nơi vô tận.
Cao cô cô trong vòng tay ta dần lạnh ngắt. Khi có người đến định đưa bà đi, ta hoảng hốt nắm chặt lấy tay áo bà: “Đừng động vào bà ấy!”
“Tiểu Lô.” Hoàng thượng đứng trước mặt ta, nói: “Bà ấy đã chết rồi.”
“Không… Bà ấy chưa chết…” Ta gượng cười với người: “Bệ hạ, Cao cô cô không chết, bà chỉ đang ngủ thôi. Đừng để họ mang bà đi, được không?”
Hoàng thượng lạnh nhạt ra lệnh: “Đưa bà ấy đi.”
Có người tiến tới định đưa Cao cô cô đi. Ta bám chặt lấy góc áo của bà, nhưng kẻ đó dùng sức gỡ từng ngón tay của ta ra.
Bàn tay hắn mạnh mẽ, ta không thể chống đỡ.
Khi ngón tay cuối cùng bị bẻ ra, ta tuyệt vọng ngẩng đầu lên, và thấy Tiểu Lâu Tử đang cúi người, mặt không biểu cảm, từng ngón tay hắn đang gỡ tay ta ra.
Môi ta run rẩy, khẽ gọi: “Tiểu Lâu Tử…”
Hắn nhẹ giọng đáp: “Nương nương, người đã khuất rồi, xin đừng để bệ hạ vì người mà bận lòng.”
Toàn thân ta đột nhiên mất hết sức lực, gục xuống giường, để mặc nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Hoàng thượng ôm lấy ta, dịu dàng dỗ: “Đừng khóc, lỡ làm tổn thương đến đứa bé thì sao? Chỉ cần nàng không khóc, nàng muốn gì ta cũng sẽ cho.”
Ta còn gì để mong cầu nữa?
Giống như một linh hồn đầy oán hận, ta chỉ có thể độc ác thốt ra: “Ta muốn Vương Lễ phải bồi táng cùng Cao cô cô!”
Hoàng thượng thoáng giật mình, mãi sau mới nói: “Hắn sao?”
“Chính hắn đã nhân danh ngài gửi bát cháo yến có độc tới đây! Cao cô cô chết là vì ta!”
Ta biết hoàng thượng không nỡ giết Vương Lễ, liền nhìn thẳng vào mắt người, khẩn thiết thầm gọi: “Lục Lang, xin chàng…”
Đó không phải là cách Tiểu Lô gọi người, chỉ có A Chiêu của nhiều năm trước mới dùng cách xưng hô ấy.
Ánh mắt hoàng thượng đượm nỗi buồn sâu thẳm, như thể qua ta, người đang nhìn về quá khứ xa xôi.
Sau một lúc lâu, người khẽ nói: “Được.”
Ta bật ra tiếng nghẹn ngào, lao vào lòng người, nhưng đôi mắt đã cạn khô nước mắt.
Ta đã lợi dụng Hoàng hậu nương nương để đạt được mong muốn của mình, ta đã trở thành kẻ mà chính ta từng khinh miệt nhất.
Nhưng ta nghĩ, Cô cô ơi, ta đã báo thù cho người rồi.
Trong bát cháo yến có chứa độc Hạc Đỉnh Hồng, uống vào sẽ khiến ruột gan mục nát, đau đớn cùng cực.
Vì vậy, khi Vương Lễ bị tống vào thiên lao, ta đích thân mang đến cho hắn một bát cháo yến.
Vương Lễ là một lão già trông có vẻ nhân từ, đã quen với quyền thế nên gương mặt luôn bình thản trước mọi biến cố.
Ngay cả trong tình cảnh khốn cùng, hắn vẫn cung kính cúi chào ta:
“Đa tạ Quý phi nương nương ban thưởng.”
Ta cười lạnh: “Đúng là số phận trớ trêu.
Khi ngươi mang bát cháo yến có độc đến cho ta, hẳn không ngờ sẽ có ngày chính ngươi cũng phải nếm trái đắng này.”
Vương Lễ đáp: “Nương nương thật sự tin rằng bát cháo đó là do lão nô đưa tới sao?”
“Không phải ngươi thì còn ai vào đây?
Trong cung, ngươi vốn thân thiết với Ninh phi và Huệ phi, biết ta đang mang thai, nên muốn diệt trừ ta…”
Vương Lễ cười nhạt: “Nương nương, nếu lão nô thực sự thành công, hoàng thượng sẽ tha cho lão nô sao? Nương nương nên suy nghĩ xem, trong tình cảnh này, ai là kẻ được lợi nhiều nhất?”
Ta sững sờ, đăm đăm nhìn hắn.
Trong ánh mắt Vương Lễ, có chút thương hại:
“Có những chuyện lão nô không muốn nói ra, bởi vì ở chốn cung đình này, càng không biết gì càng dễ sống. Nhưng thấy nương nương bị che mắt như vậy, lão nô thực sự cảm thấy đáng thương.”
Ta muốn quát mắng hắn đừng nói bậy, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên:
“Bản cung muốn nghe xem, ngươi nói bản cung đáng thương thế nào.”
11
Khi ta bước ra khỏi thiên lao, mặt trời đã lặn.
Hôm nay là ngày đưa tang Cao cô cô, nhưng ta không thể đích thân tiễn bà lần cuối.
Ta chỉ có thể đứng trên tường thành, lặng lẽ nhìn ra xa.
Hoàng hôn bao trùm khắp nơi, sắc đỏ xuân thì dần phai nhạt.
Gió nhẹ từ phương Bắc mang theo hơi lạnh mơn man, Tiểu Lâu Tử đứng sau lưng ta, khoác lên người ta một chiếc áo choàng dày.
Qua khóe mắt, ta thấy đôi tay hắn, trắng bệch và thanh tú, lại nhớ đến ngày ấy, khi hắn từng ngón từng ngón bẻ tay ta ra khỏi thân thể bất động của Cao cô cô…
Mệnh lệnh của hoàng thượng không thể chống lại, và hắn cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình.
“Trước khi chết, Vương Lễ đã nói với ta vài điều,” ta nhìn về phương xa, nơi chân trời đỏ rực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự lạnh lùng.
“Trong số đó, có vài chuyện liên quan đến ngươi. Ngươi có muốn nghe không?”
Hắn khẽ cúi đầu: “Nếu nương nương muốn ta biết, thì ta cũng muốn nghe.”
“Tiểu Lâu Tử…” Ta nhắm mắt lại, cố kìm nén cơn phẫn nộ, rồi mở mắt ra, giọng run rẩy hỏi: “Chúng ta nhất định phải nói chuyện như thế này sao?”
“Trật tự trên dưới không thể thay đổi.”
“Đó chỉ là cái cớ thôi.” Ta cười nhạt. “Nếu không có ngươi, làm sao ta có thể đứng được ở vị trí hôm nay?”
Hắn chỉ đáp: “Nương nương quá lời. Dù không có ta, bệ hạ vẫn sẽ sủng ái người.”
“Ngươi còn định giả ngây giả dại đến bao giờ?”
Móng tay ta bấm chặt vào lòng bàn tay, cơn đau âm ỉ dâng lên như thủy triều, nhưng giọng ta vẫn trong trẻo, không còn chút nào sự vô tư như trước kia:
“Ngày ấy, nương nương đã sẵn lòng cho ta rời khỏi cung, nhưng ta lại tự nguyện hầu hạ hoàng thượng, chỉ để cứu ngươi thoát khỏi tay Vương Lễ…
“Vương Lễ nói, tuy hắn đã giam ngươi vào thiên lao, nhưng hắn không cố ý hãm hại.