Hắn cũng muốn được học hành, từng có lần nói với cha, nhưng cha lại đáp:
“Học hành có ích gì? Cha sẽ để lại tiệm này cho con, con hãy yên tâm theo cha học làm đậu hoa, sau này gia sản này đều là của con.”
Học hành sao lại vô ích?
Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao, chính đại ca cũng từng nói vậy với hắn.
Hắn lại nhớ về thời thơ ấu, nhà nấu củ khoai môn. Rất thơm và ngọt, hắn ăn xong một củ, muốn với tay lấy thêm thì mẹ trực tiếp bưng đi.
“Đừng ăn nữa, để dành cho đại ca con lúc học hành đói còn có mà ăn.”
Rõ ràng vẫn còn hơn nửa bát. Còn lão thái thái thì đợi lúc mẹ không để ý, lén lấy một củ đưa cho đại tỷ.
Bùi Ý lúc niên thiếu đã làm không ít chuyện ngông cuồng.
Hắn cứ cho rằng, trong nhà chẳng ai quan tâm đến hắn nên chơi bời càng phóng túng, càng điên cuồng, nghĩ rằng không ai có thể quản được hắn.
Nhưng thực ra, hắn đã nhầm, người cha luôn mong muốn giao lại cửa tiệm cho hắn – Bùi Trường Thuận – có lẽ vẫn quan tâm đến hắn.
Hắn nhận ra điều đó khi nào?
Chính là khi hắn giết người, về nhà thú tội, Bùi Trường Thuận khóc lớn:
“Con ơi, con muốn cha chết sao.”
Cha đã phải bán đi nửa gia tài, hắn bị đưa vào quân doanh.
Ngay cả lúc cha mất, hắn cũng không thể trở về.
Lần đầu tiên hắn trở về nhà, là khi mẹ viết thư cho hắn , báo rằng Đại ca sắp thành thân.
Hắn lần đầu tiên gặp Tạ Ngọc, cô gái mười lăm tuổi, mặc áo vải thô, mái tóc đen bóng, đôi mắt đặc biệt to tròn, là một cô gái rất dễ nhìn.
Nàng đặc biệt siêng năng, ngay cả quần áo lót của hắn cũng mang đi giặt giũ.
Nàng còn trồng rau trong vườn, nuôi gà, trồng hoa trước cổng. Cơm nàng nấu rất thơm, rất ngon. Khi băm thức ăn cho gà, nàng vừa ôm Tiểu Đào trong lòng vừa hát ru.
Bùi Ý đứng trước cửa, nhìn Tiểu Đào ôm chầm lấy cổ nàng, cũng nghe tiếng nàng hát.
Đột nhiên hắn cảm thấy sân nhà dường như có sức sống hơn.
Đồng thời hắn cũng thấy thật bất công, mẹ cứ lo lắng lo cho đại ca cưới vợ, sao không nghĩ đến việc cưới vợ cho hắn? Rõ ràng, hắn cũng đã mười bảy tuổi rồi.
Hắn thay đại ca bái đường, cưới Tạ Ngọc làm vợ.
Nhưng đại ca vẫn ra đi, cô gái ấy mặt trắng bệch, bưng bát thuốc đứng trong nhà, dáng vẻ bối rối, không biết phải làm gì, đột nhiên khiến hắn cảm thấy nàng thật đáng thương.
..Mới kết hôn đã thành góa phụ.
Nhưng người ta mỗi kẻ đều có số mệnh của riêng mình.
Hắn trở lại quân doanh, lao vào những ngày tháng tuần tra, huấn luyện lặp đi lặp lại, bị gió lạnh biên cương thổi đến lạnh lòng, lạnh cả tâm can.
Lũ man rợ người Hồ mỗi năm mùa đông đều dòm ngó, muốn đến cướp bóc một phen.
Hắn đã ở đây năm năm, chứng kiến những trận chiến, cũng thấy nhiều người chết.
Hắn vẫn nhớ ngày đầu đến quân doanh, những tên lính thô lỗ, mở miệng ra là lời lẽ tục tĩu, khi thấy hắn cầm trường thương lao về phía trước, bọn họ lại hung hăng đẩy hắn ra sau——
“Chưa mọc đủ lông mà cũng đòi ra oai.”
Sau đó, gã đàn ông từng đá hắn một cước kia, đã chết dưới lưỡi đao của người Hồ.
…
Những trận cãi vã ẩu đả thời niên thiếu, thật ra nghĩ lại rất nực cười.
Quân sư tiên sinh đã từng bảo hắn, những thứ đó không phải là bản lĩnh, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, phải gánh được cả nhà, cũng phải gánh được cả nước.
Nửa năm sau khi đại ca qua đời, mẹ hắn cũng đi theo. Nhưng phải đến tháng bảy, hắn mới nhận được tin báo tang.
Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên tràn ngập trong lòng.
Gia đình chỉ còn lại lão thái thái già yếu và tiểu muội ngây thơ, tất cả đều phải dựa vào hắn.
Lần thứ hai hắn xin phép về nhà, đứng ở đầu làng, cảnh vật trước mắt chỉ còn là hoang tàn.
Việc Tạ Ngọc bỏ đi, cũng nằm trong dự đoán. Lúc đại ca lâm chung đã nói, sẽ ký hưu thư cho nàng. Nàng đã thủ tiết một năm, vậy là đã đủ nhân nghĩa vẹn toàn.
Bùi Ý lần đầu tiên trong đời cảm thấy bối rối.
Hắn còn phải trở về quân doanh, lão thái thái và tiểu muội phải sắp xếp thế nào, trở thành vấn đề nan giải.
Từ sau khi mẹ mất, đại tỷ Bùi Mai cũng chỉ về lo tang lễ rồi không dám ló mặt ra, như thể sợ rằng sẽ bị liên lụy.
Về người đại tỷ này,, sự ích kỷ, lạnh nhạt và phù phiếm của nàng hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Khi còn bán đậu hoa ở huyện thành, nàng đã quyết tâm phải gả vào nhà quyền quý, làm cho công tử nhà họ Chu mê mẩn đến mức không ai khác ngoài nàng là được.
Nhà họ Chu là chỗ như thế nào, nếu cố chấp gửi lão thái thái và tiểu muội đến đó, làm sao họ có thể sống yên ổn?
Bùi Ý đứng trong bếp nấu cơm cho lão thái thái và muội muội, lửa cháy hừng hực, nhưng tâm trạng của hắn thì không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, trong lòng chỉ thấy trống rỗng.
Cho đến khi Tạ Ngọc quay trở về, gọi hắn một tiếng “Nhị thúc”.
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, hắn biết rằng mình đã có đường thoát.
“Nhị thúc đồng ý không?”
“Được.”
Chữ “được” ấy thốt ra, giọng hắn đã khàn đi.
Nàng không đi nữa, tuổi trẻ tươi đẹp như vậy, nàng sẽ phải hi sinh cho nhà họ Phí.
Bùi Ý sau đó quay lại quân doanh. Khi lãnh lương bổng, mỗi tháng chỉ giữ lại một quan tiền, còn lại đều gửi về nhà.
Tính ra, đây đã là năm thứ bảy hắn ở trong quân doanh. Từ một thiếu niên ngông cuồng, không biết trời cao đất dày, giờ đã thành Bùi Hiệu Úy, người lạnh lùng tàn nhẫn, quen thuộc với sinh tử và chiến tranh.
Ai ai cũng khen ngợi hắn tuổi trẻ tài cao, đã làm đến chức Hiệu Úy. Chỉ có hắn biết, sự tàn nhẫn của mình là để có thể đứng ở trị trí cao hơn.
Trong quân doanh, tuy rằng không tiêu nhiều tiền, nhưng cũng không phải không có chi phí. Nhất là làm Hiệu Úy, không thể không đãi bọn tướng lĩnh dưới quyền một chầu rượu.
Nhưng ai ai cũng biết, hắn lúc nào cũng thiếu tiền.
Những kẻ không có gia đình gửi y phục mùa đông, lại chê đồ quân phát không đủ ấm, nhiều người phải xuống huyện Bình thành để mua. Chỉ có hắn, không mua, mà cũng không có tiền để mua.
Hắn luôn nghĩ rằng, cô nương kia đã hi sinh cả tuổi xuân tươi đẹp của mình cho nhà họ Bùi rồi, hắn dù khổ sở thế nào cũng không thể để ba người phụ nữ trong nhà phải chịu đựng thêm.
Lần đầu tiên Tạ Ngọc gửi thư đến, lòng hắn có chút bồn chồn.
Mấy năm nay, những tin tức từ gia đình gửi đến đều không phải là điều tốt lành. Thế nhưng lần này khi mở thư ra, hắn cười.
Nàng nói muốn làm ăn, còn hỏi hắn công thức làm đậu hoa.
Không ai hiểu rõ công thức bí truyền của gia đình hơn Bùi Ý, cha hắn khi xưa định để lại cửa hàng cho hắn.
Hắn không do dự chút nào, viết thư hồi đáp và chỉ cho nàng cách làm.
Hắn cũng không bỏ qua dòng cuối thư, nàng viết thế này:
“Biên cương lạnh giá, Nhị thúc nhất định phải giữ gìn sức khỏe, mong người bình an trở về.”
Mong người bình an trở về…
Cái “nhà” ấy, đã rất lâu hắn không còn nghĩ đó là nhà của mình.
Nửa năm sau, Tạ Ngọc lại gửi thư đến.
Nàng nói cửa hàng đã bắt đầu có lãi, bảo rằng Nhị thúc không cần gửi tiền về nữa, đừng để cuộc sống trong quân doanh quá khổ sở.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng cảm thấy khổ, cho đến khi trận chiến biên cương nổ ra. Triều đình điều động binh mã, quân doanh bận rộn người vào kẻ ra.
Bất chợt có một tên quân sai gọi hắn lại, nói rằng người nhà hắn đã gửi y phục giữ ấm đến cho hắn.