Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NỮ TỬ XẤU XÍ Chương 7 NỮ TỬ XẤU XÍ

Chương 7 NỮ TỬ XẤU XÍ

8:19 chiều – 19/10/2024

Sau một hồi lâu trầm mặc, ông thở dài một tiếng.

Đêm dài đằng đẵng, trong căn ngục tối tăm ẩm thấp, lần đầu tiên ta và phụ thân trò chuyện một cách bình đẳng, không còn phân biệt tôn ti, không còn ràng buộc nam nữ.

Lần đầu tiên trong đời, phụ thân không giấu diếm, cũng không qua loa với ta.

Lần đầu tiên.

Cảm giác có chút chua xót, nhưng cũng thật đáng buồn cười.

Khi ta trở lại Tần phủ, trời đã tối, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ vài ngọn đèn để ta biết rằng vẫn có người đợi ta về.

Từ xa, ta thấy trong đại sảnh có hai bóng người, cùng với mùi thơm thoang thoảng của thức ăn.

Mũi ta bỗng cay cay.

Khi bước vào đại sảnh, ta thấy Tần Hiền đang cầm quyển sách đọc dưới ánh đèn, còn La Tri Đường thì đang nghiêng ngả, ngủ ngon lành trên ghế.

Tần Hiền nhìn ta, gật đầu ra hiệu, rồi đứng dậy lay nhẹ La Tri Đường đang say ngủ:

“A Đường, tiểu thư đã về rồi.”

La Tri Đường mơ màng mở mắt, lẩm bẩm gọi ta:

“Tỷ tỷ, tỷ về rồi à…”

Có lẽ vì quá mệt mỏi, vừa nói xong, nàng lại thở đều đều, ngủ tiếp.

Tần Hiền có chút bất lực, nói:

“Nàng ấy nhất quyết đòi đợi đến khi tiểu thư về”

Ta mỉm cười lắc đầu, kéo chiếc chăn mỏng lên cho La Tri Đường:

“Ta đâu còn là trẻ con, có gì mà phải đợi chứ

Tần Hiền im lặng vài giây, rồi nói:

“Người nhà, đương nhiên phải đợi.”

“Lần sau, hãy về nhà sớm hơn.”

“Chúng ta đều rất lo lắng cho tiểu thư.”

Một sự ấm áp len lỏi trong lòng, khiến đôi mắt ta hơi ươn ướt. Ta nghĩ chắc hẳn là do gió đêm thổi cát vào mắt ta thôi.

14

Việc Đoan Ninh quận chúa cầu xin gả đi thật bất thường, quả nhiên đã khiến sứ thần Bàn quốc nghi ngờ.

Lần này, với sự thúc đẩy của Trưởng công chúa, ta không cần phải ra tay.

Mọi chuyện nhanh chóng tiến triển theo đúng như dự tính của ta.

Rốt cuộc, không biết Trưởng công chúa và đương kim Hoàng thượng đã đối đầu thế nào, nhưng cuối cùng cũng đồng ý dùng thành trì để đổi lấy mỹ nhân.

Ta cứ ngỡ mọi chuyện thế là kết thúc, nhưng không ngờ những lời đồn đại lại bắt đầu lan truyền khắp nơi.

Làm nữ nhân ở chốn nhân gian, quả thực khó khăn nhất. Đoan Ninh quận chúa đi hòa thân gặp biến, bao nhiêu nghi kỵ, nhục nhã cứ thế bám riết không rời.

Ta chỉ có thể thở dài.

Không ngờ, danh dự của người trong Hoàng thất bị tổn hại, cuối cùng lại cần kẻ lập công phải chịu tội thay.

Hôm ấy, ta cùng La Tri Đường ra ngoài mua sắm, dưới ánh mặt trời chói chang lại bị bắt cóc.

Sợi dây thừng thô ráp xiết chặt cổ tay ta đến nóng bỏng, ta cố giữ bình tĩnh, cất lời:

“Đừng làm hại người, bao nhiêu tiền cũng có thể đưa.”

Tên cướp vứt chúng ta lên xe kéo, lạnh lùng nói:

“Tiền chuộc mạng của các ngươi, đã có người trả rồi.”

Ta lướt qua vô số ánh mắt của người đi đường, cuối cùng thử thăm dò:

“Ta với Trưởng công chúa, chỉ là hiểu lầm.”

Tên cướp ngớ người một chút, đôi mắt phía sau lớp vải đen híp lại:

“Ngươi vẫn nên để dành lời nói mà nói chuyện với Diêm Vương đi

Hành động này không cần giải thích gì thêm.

Tên cướp nhảy lên xe, vung roi quất vào không trung, tiếng roi xé gió khiến con ngựa thét lên chói tai.

Trong lúc xe lắc lư, đầu ta dần dần nảy ra vài tính toán.

Xem ra, chúng ta tạm thời chưa phải chết.

Ta còn đang suy tính, thì bên tai vang lên tiếng khóc thút thít nhỏ như tiếng gió.

Ta nhìn sang, thấy La Tri Đường khóc đến đỏ hoe cả mắt mũi.

Ta chỉ tiến lại gần, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, và nàng dần dần im lặng.

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà gỗ mục nát, bên trong nhanh chóng có người bước ra đón:

“Sao giờ mới đến?”

“Vòng đi đường khác.”

Chúng kéo chúng ta xuống, lôi vào trong nhà rồi khóa cửa lại.

Ta nín thở lắng nghe, bên ngoài bọn chúng ngồi uống rượu và tán gẫu.

Chúng dường như đang chờ ai đó.

Ta không dám cược người đó có phải Trưởng công chúa hay không, càng không dám cược Trưởng công chúa có tha cho chúng ta không.

Ta nhìn quanh, tìm kiếm cơ hội để thoát thân.

Khi ánh mắt chạm tới khung cửa sổ xiêu vẹo, ta bỗng sáng mắt.

Ta định gọi La Tri Đường, nhưng thấy nàng đã giơ đôi tay đỏ ửng lên trước mặt ta, trong tay nắm một mảnh đá nhọn.

Nước mắt vẫn chưa khô trên mặt nàng, đôi mắt vẫn ướt đẫm vì nước mắt chưa cạn.

Nhưng dù vậy, từ nãy đến giờ, nàng đã tự tìm cách thoát thân, lặng lẽ dùng đá mài đứt sợi dây thừng thô.

Ta không khỏi ngạc nhiên.

La Tri Đường không nói lời nào, lách qua sau lưng ta và giúp ta tháo dây trói.

Khi tay chân được giải thoát, ta vội vàng kéo nàng lại gần cửa để nghe ngóng.

Đến giờ cơm, hai tên kia đã không còn ở đó.

Ta cùng La Tri Đường nhanh chóng trèo qua cửa sổ, rồi chạy thục mạng về con đường cũ.

Ngực ta như bị lửa thiêu đốt, hơi thở gần như đứt quãng, nhưng đôi chân thì cứ thế không biết mệt mà lao về phía trước.

Chúng ta im lặng chạy, xung quanh yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió rì rào.

Con đường lớn trải dài trước mắt chúng ta, tĩnh lặng như một người dẫn lối.

Đầu óc ta như bị một đống hồ đặc nghẹt lại, rồi đột ngột nổ tung.

Mọi việc, dường như lại quá mức suôn sẻ, đến mức đầy quỷ dị.

Ta chợt dừng lại.

La Tri Đường, vì theo quán tính, chạy thêm một đoạn rồi mới nhận ra ta đã đứng lại, liền hốt hoảng quay đầu nhìn ta, giọng thở dốc khàn khàn:

“Tỷ… tỷ tỷ … sao thế…”

Ta ngoảnh lại nhìn phía sau.

Không có ai.

Không có quân truy đuổi.

Ta nhớ lại sự ngầm thừa nhận của tên cướp khi ta nhắc tới Trưởng công chúa, nhớ lại câu nói của hắn: “Vòng qua đường khác”, và việc hai tên kia biến mất đúng vào lúc đến giờ cơm.

Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, phía trước xuất hiện một đoàn xe.

Khi nhìn kỹ được khuôn mặt người đứng đầu đoàn xe, mọi manh mối rối ren như mớ tơ vò trong đầu ta cuối cùng cũng đã có điểm gốc, nhanh chóng được gỡ ra và sắp xếp lại ngay ngắn.

Ta bắt gặp ánh mắt của người đang đến gần, vui mừng gọi lớn: “Nhị hoàng tử!”

Ta và La Tri Đường ngồi trong xe ngựa của Nhị hoàng tử.

La Tri Đường đưa tay lên ấm lò sưởi, mãn nguyện thở ra:

“Thật là ấm áp, Nhị hoàng tử quả là người tốt.”

Ta cũng mỉm cười phụ họa:

“Thật may mắn khi gặp được Nhị hoàng tử.”

Tiếng vó ngựa nhịp nhàng vang lên, ta biết rằng có vô số đôi tai đang áp sát bốn phía bên ngoài xe, lắng nghe từng động tĩnh.

Người tốt ư?

Ha, có lẽ kẻ đứng sau vụ bắt cóc lần này, chính là Nhị hoàng tử.

Hắn ta muốn ta lầm tưởng rằng Trưởng công chúa trở mặt sau khi qua cầu, mà công chúa thì lại giao hảo với Tứ hoàng tử, khiến ta từ bỏ ý định tìm kiếm sự bảo hộ từ Tứ hoàng tử.

Còn hắn ta, lại hóa thân thành vị thần giáng thế, cứu vớt một nữ tử lâm nạn. Ân tình này, nào khiến cho kẻ xấu xí như ta không dâng trọn trái tim mà trung thành tuyệt đối, nguyện sống chết có nhau chứ?

Quả thật là tính toán khéo léo.

Chỉ là, những tính toán của hắn ta, từ lúc ta gặp lại cha nương mình đêm ấy, đã không còn hiệu nghiệm nữa.

Sau khi Giang gia bị tống vào lao ngục, Nhị hoàng tử đã âm thầm dâng tấu lên Hoàng thượng, yêu cầu lập tức hành quyết người nhà Giang gia, để chứng minh bản thân hoàn toàn trong sạch.

Phụ thân ta đã lăn lộn trong chốn quan trường bao nhiêu năm, thế gian này vốn chẳng có gì là bức tường không lọt gió, mối quan hệ của người khắp nơi như dây mơ rễ má, tin tức này cuối cùng cũng đến tai phụ thân ta trong ngục.

Chỉ là, phụ thân không tin.

Người không tin rằng chủ nhân mà mình đã theo bao năm qua lại là kẻ bỉ ổi như vậy.

Cho đến khi bị hành thích trong đêm, phụ thân nhận ra người ám sát mình là ám vệ của Nhị hoàng tử.

Từ đó, người mới tỉnh ngộ.

Ta bị sự nguy hiểm đó làm kinh hãi đến toát cả mồ hôi lạnh.

Ta hỏi phụ thân:

“Đêm ấy người làm sao thoát được?”

Phụ thân đáp:

“Có thể chống lại Nhị hoàng tử, dĩ nhiên chỉ có Tứ hoàng tử.”

Trước khi chia tay, phụ thân thở dài mà nói với ta:

“Thái tử, vương gia hoàng tộc tranh đoạt quyền lực, đều không đáng tin cậy.”

Ta dĩ nhiên hiểu rõ điều đó.

Cửa xe bị gõ.

Ta vén rèm lên, chỉ thấy Nhị hoàng tử chìa tay đưa vài món ăn qua.

Hắn ta cười nhẹ nhàng, ấm áp như cơn gió xuân:

“Đừng lo sợ, bản hoàng tử nhất định sẽ bảo vệ các ngươi an toàn.”

Ta cũng cười, cười ra vẻ cảm kích vô ngần, nhưng nụ cười lại chẳng hề chạm tới đáy mắt.

“Đa tạ Nhị hoàng tử.”

Cảm tạ người, đã giúp ta có thể chọn lựa.

Lựa chọn giữa hai con đường.