Ta vội vàng theo tỳ nữ rời đi.
Nắng gay gắt chiếu sáng mặt hồ xanh biếc lấp lánh.
Trưởng công chúa lười biếng dựa vào thành thuyền, hờ hững liếc nhìn ta một cái: “Việc của bản cung, ngươi đã giải quyết xong chưa?”
Ta cúi mắt đáp: “Tiểu nữ có một cách, chỉ là không biết trưởng công chúa và Đoan Ninh quận chúa có muốn phối hợp không?”
“Cứ nói.”
Đi một nước cờ hiểm.
“Ninh Quận chúa chủ động dâng tấu lên thánh thượng xin chỉ hôn để hoà thân với ngoại quốc”
Trưởng công chúa cau mày nhìn ta: “Nói tiếp.”
Sóng nước lấp lánh phản chiếu, cảnh sắc hữu tình.
Nhưng ta biết rõ, nếu ta lỡ lời, nơi đây sẽ trở thành phần mộ của ta.
Ta cúi đầu, khấu đầu: “Quận chúa chủ động như vậy ắt sẽ khiến cho sứ thần Bàn quốc sinh nghi ngờ. Lúc đó, chúng ta chỉ cần lan truyền chút lời đồn đại đến tai bọn họ, bảo rằng…”
Ta cố ý lưỡng lự, không nói tiếp.
Trưởng công chúa nhíu mày càng sâu, giọng điệu đầy áp lực: “Nói!”
Ta cúi đầu thật thấp, giọng run rẩy: “Nói rằng Đoan Ninh quận chúa đã thất tiết, trong bụng có hài nhi, nên phải gấp rút xin chỉ hôn hoà thân…”
Tiếng vỡ vụn vang lên bên tai, mảnh sứ từ chiếc chén vỡ rơi vào da thịt ta, lạnh lẽo, máu có lẽ đã rỉ ra.
Giọng nói của trưởng công chúa như tiếng quỷ dữ từ địa ngục: “Ngươi to gan thật, dám hủy hoại danh tiếng của con ta như vậy!”
Ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hung hãn của trưởng công chúa: “Danh tiếng và tính mạng, cái nào nặng hơn, xin công chúa hãy cân nhắc.”
Sắc mặt trưởng công chúa chợt sững lại, đôi mắt tối sầm, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Sự im lặng kéo dài cho đến khi thuyền cập bến, nàng mới lên tiếng: “Xuống đi.”
Ta cũng không nói thêm gì, chỉ cung kính hành lễ rồi bước xuống thuyền.
Ta nghĩ ra được cách này, trưởng công chúa và những kẻ bên cạnh nàng chưa chắc là không nghĩ đến. Chỉ là những kẻ ở trên đỉnh cao quyền lực luôn bị quyền lực hư vô kiểm soát, ánh mắt chỉ toàn tham vọng, luôn mong muốn mọi thứ phải hoàn hảo, không tì vết.
Nhưng ta thì không. Ta biết cái giá phải trả, biết rằng khi cướp thịt từ miệng hổ, chắc chắn sẽ bị thương.
Trưởng công chúa là người thông minh, nàng biết nên lựa chọn thế nào.
12
Sáng hôm sau là buổi xét xử, Tần Hiền phải vào cung chầu, ta cùng La Tri Đường đi đến quan phủ.
Vừa đến nơi, ta đã thấy mụ phụ nhân kia mặt mày đắc ý, không hề che giấu thái độ ỷ thế hiếp người.
Ta chỉ mỉm cười, cười sự vô liêm sỉ của mụ, cười sự ngu muội của mụ, và cười vì mụ không biết rằng mụ sắp bị vứt bỏ.
Hôm nay, ta không cần phải dùng đến kỹ năng khẩu chiến, chỉ bình thản nhắc lại lời phản bác hôm trước của mình.
Mụ phụ nhân lại cứng họng như lần trước, liên tục liếc nhìn quan viên trên công đường.
Nhưng lần này, quan lão gia trên công đường chẳng thèm để ý đến mụ.
Mục đích của họ đã đạt được.
Ta đã đến, họ chẳng còn cần đến mụ phụ nhân làm mồi nhử nữa.
Khi mụ phụ nhân bị kéo xuống trong sự bàng hoàng, ta được gọi đến hậu viện, nói là để ghi chép lại những chi tiết liên quan đến vụ án.
Tất nhiên đó chỉ là cái cớ, và như ta cùng Tần Hiền đã dự đoán, trong tiểu viện của huyện nha, có một người lớn đang ngồi — đó là tứ hoàng tử hiện thời.
Trong hoàng tộc, nhan sắc đều vượt trội, nhưng nổi bật nhất vẫn là vị tứ hoàng tử này.
Tứ hoàng tử nở nụ cười, như thể gặp lại một người bạn cũ: “Cuối cùng ngươi cũng đến.”
Ta cúi đầu hành lễ: “Tham kiến tứ hoàng tử.”
Từ hoàng tử cũng chẳng ngạc nhiên khi ta biết rõ thân phận của mình, tiện tay ngắt một đoá hoa, nhẹ nhàng xoa nắn trong tay, tay còn lại chỉ vào bàn cờ trước mặt: “Nghe đồn phu nhân của trạng nguyên cờ rất giỏi, không biết bản hoàng có vinh hạnh được chỉ giáo một phen không?”
Ta gật đầu: “Xin tứ hoàng tử chỉ giáo.”
Một ván cờ qua đi, ta thua.
Tứ hoàng tử đưa hoa lên mũi ngửi, sắc đỏ của hoa và sắc môi của hắn hòa quyện thành một bức tranh sáng tối tương phản: “Phu nhân coi thường ta?”
Những kẻ tinh thông cờ vây, tự nhiên sẽ nhận ra thực lực thật sự của đối thủ.
Ta cúi đầu đáp: “Tiểu nữ không dám, chỉ là lúc nãy đang suy nghĩ việc khác, khó mà tập trung vào ván cờ.”
“Hử?” Tứ hoàng tử khẽ ngửi hương hoa, “Nói ta nghe xem.”
Ta nhìn thẳng vào Tứ hoàng tử, giọng nói vẫn giữ được sự thanh tĩnh:
“Tiện nữ xin thỉnh hỏi, không biết người phụ nữ kia, kết cục ra sao?”
Phụ nữ giả mạo vu cáo, cũng như cách Tứ hoàng tử dàn dựng mọi thứ từ hư vô. Cả tội danh phản quốc mà Tứ hoàng tử đã gán lên gia tộc ta, tất cả đều là giả dối. Người phụ nữ kia, chẳng khác nào đại diện cho số phận của nhà ta.
Tứ hoàng tử hứng thú nhìn ta, cười khẽ:
“Tự nhiên là sẽ phán theo luật vu cáo.”
Nghe những lời này, ta chợt không hiểu rõ dụng ý của Tứ hoàng tử. Ban đầu, ta cứ nghĩ rằng hôm nay từ hoàng tử gọi ta tới, cũng như Nhị hoàng tử, là để lôi kéo ta vào phe cánh của hắn.
Nhưng giờ đây, Tứ hoàng tử lại nói rõ ràng rằng nhà ta cũng sẽ chịu chung số phận với người phụ nữ kia, bị đổ oan bởi những tội danh không có thực.
Vậy thì còn gì để nói nữa? Hắn đến đây chỉ để đùa cợt, chỉ để thấy ta suy sụp và mất kiểm soát ư?
Và đúng vậy, hắn đã thành công.
Ta dồn hết sức bình sinh, kiềm nén cơn giận đang dâng trào, cúi chào hắn:
“Tứ hoàng tử anh minh, tiện nữ xin được cáo lui”
Tứ hoàng tử chậm rãi nói tiếp:
“Vội gì chứ?”
Hắn tiếp tục:
“Người phụ nữ kia, quả thực rất giỏi lừa đảo, đã nhiều lần thành công. Nhưng lần này lại sa vào tay ngươi.”
Ta ngước lên, cẩn thận suy ngẫm từng lời hắn nói.
Chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn cầm một quân cờ trắng, bàn cờ đang bị bao vây bởi những quân đen, bất ngờ xuất hiện một lối thoát.
Hắn cười nhạt:
“Trắng đen rõ ràng, bản hoàng thích nhất là điều này.”
“Tài trí như của phu nhân, chi bằng hãy điều tra thử xem, ai là kẻ thực sự muốn tiêu diệt hết những quân cờ đen này?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Tiện nữ có một thỉnh cầu.”
Tứ hoàng tử nhướng mày, ánh mắt dò xét:
“Nói thử xem.”
Ta giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy quyết đoán:
“Tiện nữ mong được vào ngục, gặp phụ mẫu một lần.”
Chỉ ta, chỉ có ta và Tần Hiền, quyền lực trong tay chúng ta chẳng qua chỉ là một chút ít ỏi, dễ dàng bị những người mang dòng máu hoàng tộc cao quý chà đạp không thương tiếc. Kết giao là một phần trong kế hoạch của chúng ta. Mà đối tượng hợp tác là ai, còn phải xem thành ý của họ nhiều ít thế nào.
Một khi đã có tính toán, thì không cần giấu diếm nữa, kẻ thông minh thì phải nói thẳng, không cần vòng vo.
13
Dưới sự sắp đặt của Tứ hoàng tử, ta nhanh chóng được gặp phụ mẫu.
Những ngày tháng trong ngục tự nhiên không thể tính là tốt đẹp. Phụ mẫu thoạt nhìn đã có phần tiều tụy, tuy nhiên thân thể xem ra vẫn còn khỏe mạnh, hiển nhiên chưa bị hành hạ quá nhiều.
Khi nhìn thấy ta, cả cha và nương ban đầu đều vui mừng hiện rõ. Thế nhưng, sắc mặt của phụ thân lập tức thay đổi, ông quát lên:
“Con đến đây làm gì? Đây đâu phải là nơi một nữ tử nên đến!”
Ta từ tốn đặt hộp cơm xuống, lần lượt bày ra những món ăn tinh tế:
“Phụ thân đừng lo, nếu nữ nhi lần này tính toán không chu toàn, nửa đời sau của con e là cũng sẽ vào đây bầu bạn cùng người.”
Sắc mặt cha mẹ đều lộ vẻ hoảng hốt, giọng nói của phụ thân run rẩy không ngừng:
“Con thật là ngang bướng! Con định làm gì vậy”
Ta nhặt đôi đũa, nhẹ nhàng đặt vào tay họ:
“Tự nhiên là cứu hai người ra khỏi đây.”
Phụ thân tức giận, hất mạnh đôi đũa xuống đất:
“Không cần! Con chỉ cần sống bình yên là đủ để báo hiếu rồi!”
Mẫu thân cũng rưng rưng nước mắt, nói:
“Đúng vậy, hãy nghe lời đi, chuyện này phức tạp hơn con nghĩ nhiều lắm! Phận nữ nhi, sao có thể giải quyết chuyện nan giải như thế này được?”
“Vì sao lại không thể!”
Giọng ta nghẹn lại, trong chua xót, ta mới nhận ra mình đã khóc từ bao giờ. Ta nhìn về phía cha nương:
“Phụ thân, mẫu thân, từ nhỏ hai người luôn khen con có tài năng, bảo rằng nếu con có thể đi thi khoa cử, cũng có thể đánh bại nhiều đấng nam nhi. Vậy mà khi nhà họ Giang đối mặt với nguy hiểm cận kề, hai người lại giấu con trong bóng tối như thế này sao?”
“Hai người từng nói, con là nữ nhi duy nhất của hai người, hai người luôn tin tưởng vào con.”
Từng lời như thấm máu, nhưng ta vẫn mỉm cười:
“Đây chính là cách hai người tin tưởng con sao?”
“Xem thường con, đẩy con vào cảnh vô tình vô nghĩa, coi con như một vật không cảm xúc.”
“Chẳng lẽ các người thật sự nghĩ rằng khi các người rơi vào cảnh ngục tù, con có thể bình thản hưởng thụ, nhờ vào thế lực của Tần Hiền mà tránh khỏi bão táp, sống an nhàn cả đời sao!”
“Trong mắt các người, con chỉ là thứ không bằng loài cầm thú sao!”
Chính sự thất thố không chút che đậy của ta đã khiến phụ mẫu chấn động, họ im lặng rất lâu, không nói nên lời.
Sau một khoảng im lặng dài đằng đẵng, phụ thân mới cất lời:
“Con gái à, những gì phụ mẫu làm, tất cả đều vì muốn tốt cho con thôi! Phụ thân… phụ thân quyết không hại con đâu!”
Ta lau nước mắt trên mặt, giọng điệu trở lại bình tĩnh như mọi khi:
“Nói nhiều cũng vô ích, dù sao thì hiện tại con cũng đã dấn thân vào cuộc rồi. Nếu thật sự muốn tốt cho con, xin hãy kể hết những gì phụ mẫu biết cho con. Lần này, con không được phép sai sót dù chỉ nửa bước.”
Phụ thân cúi đầu, lưng hơi cong lại.