15
Tần Hiền bước chân loạng choạng, quan phục xộc xệch, nhưng hắn không màng đến. Khi nhìn thấy ta và La Tri Đường, toàn thân căng cứng của hắn mới dần thả lỏng đôi chút.
Tần Hiên khôi phục lại vẻ bình tĩnh, khom mình hành lễ với Nhị hoàng tử:
“Đa tạ Nhị hoàng tử.”
Nhị hoàng tử mỉm cười, nói:
“Tần đại nhân, tất cả đều là duyên phận. Đây chính là duyên phận giữa bản hoàng tử, nhà họ Giang và nhà họ Tần.”
Tần Hiền khẽ gật đầu, rồi bảo thị nữ đưa ta và La Tri Đường về phòng.
Ta biết chắc rằng Nhị hoàng tử có điều muốn nói riêng với Tần Hiền, liền dẫn La Tri Đường cúi người hành lễ rồi rời đi.
Khi đã đi được một đoạn, La Tri Đường bỗng quay sang nhìn ta, nói:
“Tỷ tỷ, Nhị hoàng tử, không đáng tin.”
Ta có chút ngạc nhiên.
Ta luôn nghĩ La Tri Đường là người thuần khiết, hồn nhiên, trước mắt nàng chẳng có sự giả dối hay ác ý.
Nhưng lúc này, nàng lại nghiêm túc, thần sắc kiên định, khiến ta không khỏi bất ngờ.
Ta cười, cuối cùng cũng có thể buông lỏng hơi thở sau những ngày căng thẳng, trêu nàng:
“A Đường, sao lại nói vậy? Nhị hoàng tử hôm nay còn cứu mạng chúng ta kia mà.”
La Tri Đường cau mày, gương mặt nhăn nhúm lại như đang cố gắng nghĩ ngợi điều gì đó. Mãi sau nàng mới lẩm bẩm:
“Muội không nói rõ được, nhưng cảm giác hắn không tốt. Dù hắn luôn mỉm cười, trong lúc không để ý, vẫn lộ ra vẻ tàn nhẫn, khiến muội rất khó chịu.”
Ta thật sự rất ngạc nhiên trước nhận xét này của nàng.
Ta bật cười, trêu:
“Vậy sao muội vừa nãy còn khen Nhị hoàng tử trên xe ngựa là người tốt?”
La Tri Đường nghiêm túc đáp:
“Tiếng vó ngựa cứ vang vọng xung quanh, chắc hẳn bọn họ đang lắng nghe từng lời của chúng ta. Vậy nên muội nói những lời ấy để hắn vui lòng thôi.”
Ánh mắt nàng trở nên kiên quyết chưa từng có:
“Tỷ, đừng xem đó là thật.”
Ta nhìn nàng như thể vừa nhận ra một con người hoàn toàn mới của La Tri Đường.
Lâu sau, ta mới nhẹ nhàng nói:
“Ta không xem đó là thật.”
“Đường Nhi, ta muốn nói với muội vài điều.”
Vì nàng đã nhìn thấu được phần nào sự thật, ta quyết định nói hết mọi chuyện cho nàng nghe, để tránh cho nàng phải lo sợ mù quáng khi không rõ ràng tình hình.
Dù sao, những việc sắp tới chúng ta phải làm, ít nhất sẽ ảnh hưởng tới ta, nặng nề hơn có thể đe dọa đến cả nhà họ Tần.
Dù ta không muốn liên lụy bọn họ, nhưng bản thân ta cũng như con kiến dưới chân thiên tử, không còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ khi có nhiều quân cờ hơn trong tay, ta mới có thể gia tăng cơ hội thắng cuộc. Và chỉ như thế, cơ hội chiến thắng của ta mới cao hơn.
Vào đêm đó, Tần Hiền gõ cửa phòng ta.
Tần Hiên nói:
“Hôm nay Nhị hoàng tử đã nói…”
Ta giơ tay, ngắt lời hắn.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Tần Hiền, ta gọi thị nữ:
“Mời A Đường đến đây.”
Tần Hiền lộ vẻ ngạc nhiên, giọng đầy không tin:
“Tiểu thư…”
Ta nhẹ nhàng uống một ngụm trà:
“Trước đây không nói cho nàng biết, là sợ nàng trước mặt những hoàng thân lại tỏ ra lúng túng, rước lấy tai họa. Nhưng giờ xem ra, A Đường không giống như ta nghĩ.”
Nghe vậy, Tần Hiền cười, ánh mắt hắn ẩn chứa chút tự hào:
“A Đường xưa nay vẫn vậy, đại trí giả ngu.”
“Ai bảo thiếp ngu chứ?”
Người chưa tới, giọng đã vang lên.
La Tri Đường giả bộ giận, nhìn Tần Hiền.
Tần Hiền khom người, rất tự nhiên dùng tay cọ nhẹ lên chóp mũi nàng, trêu ghẹo:
“Là đại trí giả ngu mà, A Đường ngốc của ta.”
Trong lòng ta bỗng dưng dấy lên những cảm xúc phức tạp.
Nhưng ta biết, những cảm xúc này không hề dính dáng gì đến sự đố kỵ, mà chỉ là sự ngưỡng mộ mà thôi.
Thiếu nữ hoài xuân, ta cũng từng mong ước được đầu bạc răng long, sánh đôi phi cánh. Thế nhưng hiện thực lại quá nặng nề, những ước mộng thuở thiếu thời chẳng qua chỉ là ảo ảnh trong gương, hoa trong nước.
Ta có những việc quan trọng hơn cần phải làm.
Dưới ánh nến, ba người chúng ta ngồi quanh bàn.
Tần Hiền thuật lại lời của Nhị hoàng tử.
Vẫn là những lời cũ rích.
Dụ lợi, vẽ ra đại nghiệp, hứa hẹn một tương lai.
Điều khiến ta không ngờ nhất chính là việc Nhị hoàng tử vẫn còn dám nhắc đến nhà họ Giang của ta.
Hắn ta vỗ vai Tần Hiền và nói: “Giang gia với bản hoàng tình thâm nghĩa trọng, Tâng phu nhân và bản hoàng tự nhiên đều muốn bảo toàn Giang gia.”
Nhị hoàng tử không đoán được chúng ta đã biết được bao nhiêu, nên lời nói của hắn vừa mơ hồ, vừa xen lẫn ân uy.
Hắn ta muốn biến Tần gia thành một Giang gia thứ hai.
Nhưng ta, tuyệt đối không cho phép.
16
Tứ hoàng tử âm thầm hẹn gặp ta.
Trời tối, dưới sự hộ tống của Tần Hiền, ta từ cửa hông đi vào Túy Hương Lâu.
Túy Hương Lâu là hoa lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Giữa đêm tĩnh mịch, nơi này lại là nơi náo nhiệt, ồn ào.
Thế nhưng, khác hẳn với sự xa hoa bên ngoài, Tứ hoàng tử ngồi yên tĩnh trong một gian phòng thanh nhã.
Nhìn thấy Tần Hiền, Tứ hoàng tử cũng không lấy làm lạ, chỉ lười biếng giơ tay rót ba chén trà, giọng điệu rời rạc:
“Ngồi đi.”
Ta và Tần Hiền nhìn nhau, rồi theo lời ngồi xuống.
Tứ hoàng tử dường như đã uống say một lần, quanh thân thoang thoảng mùi rượu.
Ánh mắt Tứ hoàng tử thản nhiên rơi xuống người ta, lời nói thẳng thừng: “Ngươi đã chọn bản hoàng, thì để đáp lại, bản hoàng sẽ tìm ra bằng chứng, trả lại sự trong sạch cho Giang gia.”
Sắc mặt ta vẫn bình tĩnh: “Tạ ơn Tứ hoàng tử.”
“Hãy tạ ơn khi thời cơ đến.” Tứ hoàng tử cúi đầu uống trà, “Đợi đến khi bản hoàng nghiệp bá thành công, ngươi sẽ đạt được điều mong muốn.”
Tham vọng hiện rõ trong lời nói, ta trầm mặc giây lát.
Tứ hoàng tử đứng dậy cầm chén trà, bước lại gần chỗ ta ngồi, mặc kệ việc phu quân trên danh nghĩa của ta đang ở ngay bên cạnh.
Hành vi của Tứ hoàng tử vô lễ, đưa tay định nâng cằm ta lên.
Ta lập tức nghiêng đầu tránh né, Tần Hiền cũng liền đứng dậy, chắn trước mặt ta:
“Tứ hoàng tử, xin hãy tự trọng.”
Tứ hoàng tử chỉ nhìn chằm chằm vào ta, hồi lâu mới cười khẩy một tiếng:
“Đã là phu thê hờ, sao còn phải giả vờ ân ái trước mặt bản hoàng?”
Tứ hoàng tử dường như không bận tâm đến sự việc vừa rồi, chỉ quay người ngồi lại chỗ cũ, ánh mắt vẫn không rời khỏi ta.
“Bản hoàng rất coi trọng ngươi,” hắn nói, dường như đã say khướt, “ngươi không giống như những nữ tử khác trong kinh thành.”
Sau đó, Tứ hoàng tử mới liếc nhìn Tần Hiền:
“Mới cưới chưa đầy một tháng, đã nạp thiếp. Tân trạng nguyên lang tha hồ tiêu dao, nhưng đừng để lỡ mất thời gian tươi đẹp của tiểu nương tử.”
Ta chỉ cúi đầu, giấu đi mọi cảm xúc.
Nói không có một chút rung động thoáng qua, là giả.
Chỉ là sự yêu thích của một quyền quý tuấn tú thôi cũng đã đủ khiến người ta tâm trí rối bời.
Con người không thể lúc nào cũng lý trí, ta cũng vậy.
Có những người chỉ một lần mất kiểm soát đã vĩnh viễn chìm đắm trong cơn mê.
Nhưng cũng có những người như ta, chỉ thoáng mất kiểm soát trong giây lát, rồi lập tức bị dòng thác tỉnh táo tràn qua cuốn đi.
Dù thế, ta vẫn cúi đầu, còn cố ý bày ra dáng vẻ e thẹn.
Ta nghe thấy Tứ hoàng tử cười, tiếng cười ấy như để tự chế giễu, cũng giống như đang tự bào chữa: “Bản hoàng uống say nên thất thố.”
Dùng vài lời ẩn ý, khiến lòng thiếu nữ gợn sóng, là chiêu bài của những kẻ lão luyện chốn tình trường.
Ta bỗng nhớ đến màn anh hùng cứu mỹ nhân vụng về của Nhị hoàng tử.
Có vẻ như ai ai cũng biết ta không được Tần Hiền yêu thích, minh chứng chính là việc La Tri Đường được nạp làm thiếp chỉ chưa đầy một tháng sau khi ta và Tần Hiền thành thân.
Và dường như tất cả đều ngầm hiểu rằng, chỉ cần những nam nhân kia ban phát cho ta chút tình cảm thương hại, ta sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, không tiếc cả sinh mạng.
Bởi vì ta xấu xí, nên họ cho rằng ta không còn lựa chọn nào khác, cho rằng ta sẽ cảm kích mà quên đi chính mình, đói khát mà không biết chọn lựa.
Hoá ra trong suy nghĩ của họ, ta là kẻ tầm thường, hèn mọn, thấp kém và không đáng giá đến vậy.
Thật vô vị.
Ý nghĩ đó bất chợt hiện lên trong đầu ta.
Thứ đang trôi chảy trong cơ thể ta dường như dừng lại vào giây phút ấy.
Ta nghe thấy một giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên định:
“Ta không phải là loại người đó.”
“Người đó không phải là ta.”
Con người sống giữa thế gian, thường vô tình nhuốm phải ác ý của kẻ khác, rồi dần dần biến nó thành lưỡi dao bên trong, tự đâm chính mình. Họ sẽ tin vào cái “ta” giả mạo mà kẻ khác thêu dệt nên, cho đến khi không còn khả năng phân biệt đâu là thật, đâu là giả, cứ thế mà trôi dạt giữa đám đông, rồi trở thành một chiếc mặt nạ rỗng tuếch.
Ta có vết chàm, nhưng ta không xấu.
Cái “xấu” của ta chỉ là ánh nhìn định kiến của thế tục ép đặt lên, họ sử dụng những tiêu chuẩn bất công, bỏ qua tất cả những giá trị khác của ta, chỉ mong ta mãi mãi bị giam cầm trong bóng tối.
Còn sự yếu đuối và tự ti của ta, chính là cách ta đứng ở bên đối lập, trở thành kẻ hành quyết của chính mình, dùng những tội danh không rõ ràng để trừng phạt bản thân.
Thứ đang âm thầm chảy qua lòng ta bỗng ngừng lại, dường như có chút ấm áp lan tỏa.
Hoá ra, điều đó chính là bản ngã của ta, là con người thật của ta.
Không liên quan đến những cái nhìn méo mó của kẻ khác, đó là ta — con người chân thật nhất mà ta hiểu rõ.