“Tên chó kia, hai mỹ nhân này ngươi chỉ được chọn một người sống sót.”
Nói xong, hắn lại đẩy ta và Thác Bạt Phù, cả hai bị trói chặt, đến gần mép vực thêm một chút.
Thác Bạt Vũ lộ rõ sự căng thẳng, ánh mắt hắn bừng bừng ngọn lửa phẫn nộ.
“Thả họ ra. Ngươi muốn tiền, ta cho ngươi vạn lượng hoàng kim. Ngươi muốn danh vọng, ta ban cho ngươi chức quan cao trọng.”
Tên bắt cóc cười điên cuồng:
“Ta chẳng muốn gì cả, ta chỉ muốn ngươi mất đi tình yêu mãi mãi, đau khổ đến tột cùng.”
Cùng lúc đó, lưỡi dao sắc bén cứ lởn vởn bên eo của ta và Thác Bạt Phù.
“Hai chọn một, ngươi chỉ có thể chọn một người sống sót. Để ta đoán xem, ai mới là bạch nguyệt quang mà ngươi yêu đến chết đi sống lại?”
“Là nàng này…”
“Hay là nàng kia?”
Lưỡi dao sắc bén cứa nhẹ vào người ta, Thác Bạt Vũ chỉ nhíu mày.
Tên bắt cóc cười nhạt, rồi từ từ di chuyển lưỡi dao về phía Thác Bạt Phù.
Thác Bạt Phù sợ đến phát khóc, nước mắt như mưa, nức nở kêu:
“Vương gia, cứu thiếp! Thiếp sợ quá!”
Ngay khi lưỡi dao sắp chạm vào eo của Thác Bạt Phù, Thác Bạt Vũ không kìm nén được nữa, cất tiếng.
“Đừng động vào nàng! Ta chọn nàng sống!”
Tên bắt cóc cười ha hả rồi hắn nhìn ta với ánh mắt chế giễu:
“Xem ra, ngươi không phải là người mà hắn yêu rồi nhỉ! Tiểu mỹ nhân, ta thấy ngươi xinh đẹp hơn nàng kia nhiều.”
“Thật đáng tiếc. Ngươi sắp mất mạng rồi.”
Vừa nói, hắn vừa định ném ta xuống vách núi.
Ta vội vàng lên tiếng:
“Ngươi nói muốn Thác Bạt Vũ mất đi tình yêu mãi mãi đúng không? Ngươi muốn hắn chọn bạch nguyệt quang đúng không?”
Tên bắt cóc dừng lại, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Sao? Ngươi còn trăng trối gì à?”
Ta không nhịn được:
“Ngươi muốn hắn mãi mãi mất đi tình yêu, thì ngươi nên thả ta ra. Để bạch nguyệt quang của hắn chết đi. Dù ngươi có giết ta, hắn cũng không yêu ta, đừng nói là đau khổ, có khi hắn còn vui mừng nữa là.”
Tên bắt cóc chợt hiểu ra.
“Quả nhiên là ngươi thông minh.”
Hắn liền đổi chỗ ta và Thác Bạt Phù, chuẩn bị đẩy nàng xuống vực.
Thác Bạt Phù tức giận, ánh mắt như muốn phun lửa:
“Ngươi là đồ độc ác! Ngươi cố tình muốn hại ta! Ta hận ngươi! Dù có làm ma ta cũng không tha cho ngươi!”
Muốn trách thì trách Thác Bạt Vũ yêu ngươi sâu sắc, và trách kẻ bắt cóc này muốn giết người mà hắn yêu nhất thôi.
Sao có thể trách ta được?
Ta chỉ là một người bình thường muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Đúng lúc nguy cấp thì một thanh kiếm sắc bén xé gió bay đến, đâm thẳng vào tim tên bắt cóc. Máu phun ra tung tóe. Đôi mắt của tên bắt cóc mở lớn, đầy sự không cam lòng trước khi hắn gục ngã.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, không ai ngờ rằng ảnh vệ, người đang ốm nặng, lại xuất hiện, thừa lúc tên bắt cóc không chú ý mà tập kích.
Khủng hoảng được giải quyết, ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi ta vừa buông lỏng cảnh giác, Thác Bạt Phù đột ngột đẩy mạnh ta một cái.
Nàng căm hận nhìn ta, trong mắt đầy sự điên cuồng:
“Chết đi! Hồ ly tinh!”
17
Ta bị đẩy mạnh xuống vực.
Bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù, cảm giác rơi tự do mạnh mẽ ập đến, khiến ta choáng váng đầu óc.
“Thiển Thiển!”
“Tống Gia Thiển!”
Ta ngước lên nhìn, có hai người đồng thời lao về phía ta.
Một người có nốt ruồi lệ dưới mắt, chính là ảnh vệ mặc hắc y. Người không có nốt ruồi, chính là vương gia cao quý, lạnh lùng.
Trông như thể họ thực sự lo lắng cho ta.
Trên vách núi, Thác Bạt Vũ bị thuộc hạ của hắn giữ chặt lại. Còn người kia, không chút do dự, lao thẳng xuống từ vách núi cao, bay đến chỗ ta.
“Thiển Thiển, đừng sợ. Ta tới đây rồi.”
Tà áo tung bay, tóc đen xoắn lấy nhau, ta được ảnh vệ ôm chặt vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể hắn lạnh lẽo vô cùng, như một thi thể không có sức sống, cũng như một người đang cận kề cái chết.
Ta thấy máu chầm chậm rỉ ra từ khóe miệng hắn.
Ta sợ hãi.
Ảnh vệ thật quá ngu ngốc, ta sợ hắn sẽ chết.
Với một tiếng “ầm” lớn, nước bắn tung tóe khắp nơi.
May mắn thay, dưới chân là một hồ nước sâu, ảnh vệ ôm chặt lấy ta, bảo vệ ta không bị thương chút nào. Nhưng hắn lại ngất đi, cơ thể lạnh lẽo, run rẩy trong vô thức.
Ta nhận ra rõ ràng, nếu không làm gì đó, hắn thật sự sẽ chết.
Ta cõng hắn lên bờ, nhóm lửa, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu khá lên, lông mi hắn gần như đóng một lớp sương giá.
Ta liền cởi bỏ y phục ướt của hắn, sấy khô bằng lửa, lúc đó mới phát hiện trên cơ thể hắn có rất nhiều vết sẹo. Những vết sẹo xấu xí như con rết vắt ngang qua cơ thể hắn.
Có lẽ cuộc đời hắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, ta dùng thân thể mình để sưởi ấm cho hắn.
18
Ảnh vệ tỉnh lại.
Vừa tỉnh, hắn phát hiện cả hai chúng ta đều không mảnh vải che thân dán chặt vào nhau, hai tai hắn đỏ bừng lên.
Hắn bối rối muốn lùi lại, nhưng lại sợ cử động mạnh sẽ đánh thức ta. Cả người hắn đỏ ửng như một con tôm chín kỹ.
“Ảnh vệ, ngươi tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Ảnh vệ đảo mắt, không dám nhìn ta, lắp bắp trả lời:
“Không… không có.”
“Ta… ta khỏe rồi.”
“Nàng đói không Thiển Thiển, ta đi tìm chút gì ăn.”
Ảnh vệ hoảng loạn muốn rời đi nhưng cơ thể hắn vẫn còn yếu, thế là lại ngã nhào vào người ta.
Lần này thì hắn thật sự hoảng loạn.
Thiếu niên mặt trắng như ngọc, lông mày tựa sông, sống mũi như núi, lúc này lại ngượng ngùng, mặt đỏ hồng như mây, trông thật quyến rũ.
Ta không nhịn được cười.
Thấy ta cười, hắn mới như một chú chó nhỏ, cẩn thận nhích lại gần, hỏi:
“Nàng không giận ta nữa chứ, Thiển Thiển?”
“Không giận nữa.”
Còn phải cảm ơn ngươi vì đã liều mạng bảo vệ ta.
Cùng lúc đó, tại phủ Thác Bạt.
Thác Bạt Vũ đã ba ngày ba đêm không chợp mắt.
Đối diện với Thác Bạt Phù đang quỳ ngoài cửa xin gặp, hắn chẳng thèm bận tâm.
Không ai biết rằng, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu hắn chỉ hiện lên cảnh người phụ nữ ngày thường đáng ghét kia rơi xuống vực.
Hết đợt người này đến đợt người khác được phái đi tìm, nhưng vẫn không thấy tung tích của Tống Gia Thiển và ảnh vệ.
Không một dấu vết, không một mảnh xương cốt.
Người thê tử trên danh nghĩa, vốn dĩ không có liên hệ gì với hắn. Thế nhưng, từ ngày đó, trái tim hắn như biến thành một mảnh đất hoang tàn, trống rỗng, tối tăm và nghẹt thở. Càng muốn thoát khỏi đó, hắn lại càng thấy mình như đang chết dần.
Thác Bạt Phù mắt đỏ hoe, chất vấn hắn:
“Sao bây giờ huynh lại lạnh nhạt với ta như vậy? Có phải huynh thích Tống Gia Thiển rồi không? Có phải vì nàng mà huynh oán hận ta?”
Thích Tống Gia Thiển?
Có lẽ là vậy.
Một người con gái thông minh, tinh nghịch hài hước và luôn cười tươi như nàng, ai lại không thích chứ?
Thấy hắn im lặng, Thác Bạt Phù lao tới giật mạnh cổ áo hắn:
“Tại sao ai cũng yêu nàng? Con hồ ly tinh đó rốt cuộc đã cho các người uống thứ mê dược gì?”
Nhưng Thác Bạt Vũ thẳng tay đẩy nàng ra, quát:
“Nếu không phải ngươi đẩy nàng xuống vực, nàng đã không chết, vẫn sẽ là vương phi của ta ở vương phủ.”
Lần đầu tiên Thác Bạt Phù thấy hắn nổi giận lớn đến vậy, nàng có chút hoảng sợ, đứng ngây ra.
“Ngươi đã gây nên chuyện này, thì đến Thanh Vân Tự mà ăn chay niệm Phật, tự kiểm điểm lại mình đi!”
Nghe vậy, Thác Bạt Phù ngã quỵ xuống đất, vừa khóc vừa cười.
“Huynh muốn đuổi ta đi thật sao?”
Không ai đáp lại, đại sảnh im ắng lạ thường.
Im lặng, đó chính là sự mặc nhận.
Sau khi Thác Bạt Phù bị người đỡ ra ngoài, Thác Bạt Vũ lặng lẽ ngồi trong phòng, rượu ngon lần trước đã cạn, nội vụ phủ lại mang tới thêm.
Hắn không ngừng uống, hết bình này đến bình khác.
Hắn cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, tìm cách chống lại sự sụp đổ trong tâm trí. Nhưng nỗi đau trong lòng như những nhát dao, liên tục hành hạ trái tim hắn.
“Tống Gia Thiển, ta hối hận rồi.”
19
Ba tháng sau, vào một ngày, đột nhiên có người tới bẩm báo:
“Vương gia, vương phi và ảnh vệ đã trở về!”
Thác Bạt Vũ lúc này cả người đã say đến mềm như bùn, không thể tin được, lảo đảo đứng dậy, túm chặt lấy cổ áo của tên tiểu đồng:
“Ngươi nói gì? Ai trở về?”
“Vương… vương phi và ảnh vệ.”