Lễ phơi sách thực ra chỉ là hình thức, cũng coi như nghi thức khai giảng mùa xuân.
Tống Vô Vọng rất bận rộn, ta cũng theo chàng bận suốt buổi chiều, vì nhiều người thấy ta có mặt nên mang theo cả con cái đến tham gia.
“Thì ra Tống tiên sinh là phu quân của Cố tướng quân, đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.”
“Có thật xứng đôi không?”
Tống Vô Vọng cười hỏi.
“Xứng lắm, trời sinh một đôi!”
Một thẩm thẩm cười nói.
Tống Vô Vọng vui vẻ, trông rất đắc ý.
So với Từ Nhất Ninh vừa rồi còn có vẻ nhẹ nhàng hơn, thật không hiểu sao bây giờ đàn ông lại trở nên thế này.
Họ rất hào hứng, đến tối còn nhóm lửa trại, nói muốn nướng thịt cừu để ăn.
“Mẫu thân.”
Vô Ưu kéo tay áo ta:
“Cô nương kia là ai?”
Ta liếc nhìn:
“Là cháu gái của Thái Tướng quân, sao vậy?”
Vô Ưu do dự một chút, rồi “bịch bịch” chạy tới kéo Tống Vô Vọng lại.
“Vô Ưu nói nàng cần tìm ta có việc?”
“Ồ, ta muốn hỏi ngươi thịt cừu đã chín chưa?” Ta vội chế đại một lý do.
Đứa trẻ này chẳng phải không muốn phụ thân nó nói chuyện với người khác sao? Còn nhỏ thế mà đã hiểu chuyện thế này.
“Chín rồi, ta đi lấy cho nàng.”
Tống Vô Vọng lấy thịt cừu mang đến cho chúng ta, rồi cùng ngồi ăn. Thịt cừu ở Đài Thành rất ngon, nhất là khi nướng, mùi vị càng thơm hơn.
“Sao rồi?” Tống Vô Vọng hỏi ta.
Ta gật đầu:
“Nướng rất vừa, Tống tiên sinh thật có tài nấu nướng.”
Tống Vô Vọng tự hào:
“Nàng thích ăn, sau này rảnh ta sẽ nướng cho nàng ăn.”
Ta lườm chàng:
“Không thể đổi sang nướng thịt bò hay thịt gà sao?”
“Được, được, phu nhân muốn ăn gì, ta sẽ nướng cái đó.”
“Tống Tiên sinh.”
Thái tiểu thư chạy tới, thấy ta ở đây thì cô ta khựng lại, hành lễ chào hỏi:
“Cố tướng quân.”
Ta khẽ gật đầu.
“Ta muốn hỏi Tống tiên sinh vài việc.”
Thái tiểu thư hơi đỏ mặt, quay sang Tống Vô Vọng:
“Tiên sinh, vừa rồi ta đọc sách có chỗ không hiểu, có thể…”
Tống Vô Vọng chẳng buồn nhúc nhích, mặt không cảm xúc đáp:
“Sau này có gì không hiểu, cứ hỏi Từ Nhất Ninh, học vấn của hắn giỏi hơn ta.”
Thái tiểu thư cắn môi, đầy ủy khuất rồi bỏ đi.
Ta nhướn mày, thịt cừu hôm nay quả thật rất ngon.
“Trường Anh, thịt cừu đủ không, muốn thêm không?”
Ta cau mày, người này ngày càng vô lễ, bây giờ đã dám trực tiếp gọi tên ta rồi. Nhưng mà, gọi tên vẫn tốt hơn gọi “phu nhân” chứ?
“Ta no rồi, ngươi ăn đi.”
“Vậy ta mang về một ít, phòng khi nàng đói giữa đêm thì có mà ăn.” Chàng nói.
Tống Vô Vọng quả thật là một người rất đặc biệt. Nhìn bề ngoài chàng hiền lành vô hại, từ cách nói chuyện đến hành động đều không có gì gây khó chịu, cảm xúc lúc nào cũng ổn định, chưa từng thấy chàng tức giận.
Dường như không có việc gì trên đời này có thể làm khó chàng, chuyện gì chàng cũng có thể giải quyết.
Chàng đến nhà ta chưa được bao lâu, nhưng phụ thân ta, Ánh Nhi, thậm chí cả Hàn thẩm trong bếp đều đã quen với sự có mặt của chàng. Đến nỗi, khi có chuyện gì, họ cũng bỏ qua ta, trực tiếp tìm chàng để hỏi.
7
Bọn trẻ đã mệt mỏi, ta đưa chúng lên xe ngựa ngồi chờ Tống Vô Vọng. Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy chàng ra, ta nghĩ có lẽ chàng còn bận việc, nên quyết định quay lại thư viện xem có thể giúp gì không.
Không ngờ, khi vừa đến cổng thư viện, ta nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện. Một giọng nữ vang lên:
“Thiếp nguyện ý làm thiếp, thiếp không màng gì cả.”
Là Thái tiểu thư, nàng ta đang nói chuyện với ai?
Nguyện làm thiếp, nếu gia gia của nàng biết, chắc sẽ đánh gãy chân nàng mất.
“Đủ rồi!”
Một giọng nam lạnh lùng vang lên:
“Ngươi muốn làm gì, không màng điều gì là việc của ngươi, nhưng ta nói lại một lần nữa, ta không thích ngươi. Từ nay về sau, tránh xa ta ra.”
Là Tống Vô Vọng.
Ta khá ngạc nhiên, vì từ khi quen biết hắn đến nay thì ta hầu như chưa bao giờ nghe hắn nặng lời với ai. Sau bây giờ giọng của chàng rất lạnh, mang theo sự xa cách đầy vẻ khước từ, hoàn toàn khác với Tống Vô Vọng mà ta quen biết.
“Tống tiên sinh…”
Thái tiểu thư nói nhỏ lại, có lẽ bị dọa sợ.
“Còn nữa, nếu chuyện tối nay bị phu nhân của ta biết, không chỉ ngươi, mà ngay cả gia gia ngươi… ta cũng không bỏ qua đâu.”
“Đừng để những thứ kỳ lạ trong ngăn kéo của ta nữa.”
Tống Vô Vọng ném chiếc móc treo quạt xuống đất rồi quay người bước đi.
Thái tiểu thư đứng đơ tại chỗ, khuôn mặt như muốn khóc. Đợi Tống Vô Vọng đi được bảy, tám bước, nàng vội chạy theo:
“Ngươi… ngươi sao lại tàn nhẫn như vậy, ta có gì không bằng Cố tướng quân? Nàng ấy là một kẻ thô lỗ, còn ta…”
Chưa kịp nói hết, Tống Vô Vọng đột ngột ra tay, nắm chặt cổ nàng.
Thái tiểu thư bị bóp nghẹt, mắt trợn trừng, ngay cả thở cũng quên mất. Không biết bao lâu trôi qua, khi ta còn đang do dự không biết có nên vào hay không thì Tống Vô Vọng đã thả nàng xuống đất:
“Ngươi không xứng đáng so với một sợi tóc của nàng, đừng tự cao tự đại!”
Tống Vô Vọng lấy khăn tay lau tay, rồi không thèm quay đầu lại mà bỏ đi.
Thái tiểu thư ngất xỉu.
Ta vội vàng quay lại xe ngựa. Tống Vô Vọng vén rèm xe nhìn ta, lập tức mỉm cười:
“Đợi lâu chưa, vừa rồi gặp chút việc nhỏ nên mất chút thời gian.”
Ta nhớ lại vẻ mặt và giọng điệu của chàng lúc nãy.
Người này rốt cuộc có bao nhiêu mặt? Là Tống Vô Vọng ôn hòa như gió xuân mà ta biết, hay là kẻ lạnh lùng, xa cách, khó gần mới là con người thật của chàng?
8
Kể từ đêm đó, ta không còn gặp lại Thái tiểu thư.
Vài ngày sau, nghe nói Thái Tướng quân bảo rằng nàng đã theo mẫu thân về quê thăm ngoại, có vẻ sẽ tìm một hôn sự ở bên nhà ngoại.
Ta vốn định hỏi Tống Vô Vọng về chuyện này nhưng tới mùa xuân gieo hạt, ta lại bận rộn.
Đài Thành nằm ở biên giới Tây Bắc, đất đai rộng nhưng người ít, chúng ta áp dụng chế độ nông vụ khi rảnh và lính khi cần, nên mỗi mùa xuân, việc cày cấy rất bận.
Phụ thân ta mỗi ngày ra vào liên tục để lo liệu chuyện mùa vụ.
Ta đưa bọn trẻ chơi trên bờ ruộng, leo cây, bắt thỏ, câu cá. Những gì ta chơi hồi nhỏ, giờ đều dẫn chúng theo chơi. Chẳng mấy ngày mà hai đứa đã leo cây như hai con khỉ nhỏ, nhưng người thì đen sạm đi.
Ngoài đồng, các thẩm thẩm khi thấy ta thì vẫn bình thường, nhưng chỉ cần thấy Tống Vô Vọng đi cùng, họ liền trêu chọc chúng ta.
Tống Vô Vọng lại rất thích bám theo ta, đặc biệt thích nghe các thẩm thẩm trêu ghẹo, mỗi lần đều vui vẻ cười tươi, nhìn ta với ánh mắt dịu dàng ngượng ngùng.
“Bọn họ đùa giỡn với chúng ta mà ngươi lại thích thú vậy sao?”
“Bọn họ nói chúng ta xứng đôi.”
Tống Vô Vọng cười đáp:
“Ta không chỉ thích, mà còn rất hưởng thụ.”
Ta giả vờ đá chàng, chàng lập tức tránh xuống ruộng, khiến mọi người xung quanh cười rộ lên, bảo rằng Cố tướng quân quá dữ, đối với phu quân nên dịu dàng hơn.
Cũng có vài cô gái gan dạ, giống như Thái tiểu thư, đến gần Tống Vô Vọng.
Khi có người khác, Tống Vô Vọng nhẹ nhàng từ chối. Nhưng khi không có ai, chàng lại lạnh lùng, yêu cầu người ta tránh xa.
“Ngươi cứ từ từ đùa giỡn với mấy bà ấy đi, Tống tiên sinh.”
Ta vừa lau chân vừa nói:
“Phụ thân ta về rồi, ta đi xem ông.”
Tống Vô Vọng ngồi xổm trước mặt ta, tự nhiên giúp ta lau chân. Ta sững sờ, còn chàng lại rất bình thản, giúp ta mang giày rồi dặn dò ta trưa đợi chàng về cùng ăn cơm.
Phụ thân ta đi đến phủ Thái Tướng quân, ta cũng theo ông đến. Vừa đến cổng, đã nghe tiếng phụ thân ta oang oang:
“Tổng binh, giống cây này không ổn, chẳng phải là lừa chúng ta sao?”
Phụ thân ta tính tình nóng nảy, bàn tay đập bàn “ầm ầm.”
“Phụ thân, người bình tĩnh lại đã. Giống cây này từ đâu tới?”
Ta lo lắng phụ thân sẽ cãi nhau với Thái Tướng quân, ông ấy đã lớn tuổi, không chịu nổi những chuyện căng thẳng, nên ta vội vàng bước vào.
“Triều đình gửi tới.”
Thái Tướng quân nhíu mày nói:
“Vốn dĩ chúng ta đã chuẩn bị sẵn giống, nhưng tháng trước Lưu Đại nhân ở Hộ bộ nói rằng triều đình thiếu giống, nên bảo chúng ta mượn tạm cho họ năm trăm cân.”
“Tiền quân lương của chúng ta quý này vẫn chưa nhận được, bị họ nắm vào cổ, ta đành phải đồng ý mà không báo cho ngươi biết, cho họ mượn rồi.”
Thái Tướng quân tỏ vẻ tức giận nhưng không thể phát tiết:
“Mới hôm kia, Hộ bộ cho người mang giống trả lại cho chúng ta.”
“Đám chó ở Hộ bộ muốn làm gì? Không cho chúng ta trồng trọt, chẳng lẽ họ sẽ phát lương thực cho chúng ta sao?”
Phụ thân ta không kìm nổi cơn giận.
Thái Tướng quân cũng giận dữ, nhưng vẫn cố gắng an ủi phụ thân ta:
“Ngươi đừng lo, nhà vẫn còn ba trăm cân giống, đã ngâm ủ rồi, cứ bảo mọi người dùng trước đi. Còn chuyện Hộ bộ, ta sẽ đích thân ra mặt đòi lại.”
“Ngài, ngài không thể nhượng bộ, để bọn họ bắt nạt được!” Phụ thân ta vẫn không quên kích động Thái Tướng quân trước khi rời đi.