13
Mùa đông năm Bắc Tần thứ mười ba, tuyết rơi ba ngày, băng phủ kín mặt sông Lạc Thần, dày ba thước. Quân đội của An Nam Vương đã vượt qua sông trong một đêm, đại quân áp sát, gió giông đang kéo tới.
Kinh thành đã phong tỏa ba ngày trước.
Những kẻ quý tộc vốn an nhàn giờ mới bắt đầu sợ hãi.
Những ngày này, không ít phú thương mang theo thê thiếp bỏ trốn khỏi kinh thành.
Hí trường mà Hứa Uyển thường lui tới, cùng với Trân Bảo Các và Trân Tu Phường đều đã đóng cửa.
Con phố sầm uất của kinh thành ngày xưa giờ vắng lặng, chẳng còn chút náo nhiệt nào nữa.
Hứa Uyển cũng bắt đầu lộ rõ vẻ lo âu.
Sáng hôm ấy, ta vừa dậy không lâu đã nghe tiếng nàng ta chất vấn quản gia.
“Phụ thân ta rốt cuộc khi nào mới về? An Nam Vương đã đánh tới kinh thành rồi!”
Quản gia vẫn kiên nhẫn trấn an nàng: “Hứa Uyển tiểu thư, bệ hạ đã ban thánh chỉ triệu tướng quân về bảo vệ kinh thành. Chúng ta cứ yên tâm ở lại đây, đợi tướng quân về là sẽ an toàn.”
“Đợi, đợi, đợi, rốt cuộc phải đợi đến bao giờ? Các tiểu thư nhà quý tộc hầu hết đã rời khỏi đây rồi, chỉ còn ta vẫn ở lại…”
Hứa Uyển nhíu mày, đi qua đi lại vài lần. Chỉ trong chốc lát, nàng ta đã quyết định.
“Ta phải tự tìm cách, nếu cứ chờ đợi thì chỉ có con đường chết…”
Nói xong, nàng ta không quan tâm đến quản gia nữa, nhanh chóng quay trở về phòng.
Quản gia thở dài, ngẩng đầu lên liền thấy ta.
“Tiểu thư.”
Ông ấy gọi ta một tiếng, chậm rãi bước tới.
Ta mỉm cười với ông.
Quản gia nói với ta vài câu, trước khi rời đi, ông ấy tò mò hỏi: “Sao tiểu thư không sợ hãi?”
“Vì…” Ta nghiêng đầu: “Mười một năm trước ta đã chết một lần rồi, nên chẳng còn gì đáng sợ nữa.”
Cách mà Hứa Uyển gọi là tự tìm đường, chính là chờ đến khi trời tối, mang theo vàng bạc châu báu, bỏ trốn cùng nam nhân mà nàng ta quen ở hí trường.
Ta có chút ấn tượng về nam nhân đó.
Nghe nói đó là con trai độc nhất của Vũ An Hầu, một kẻ phóng túng, đã lần lượt khắc chết ba người vợ.
Cha ta không yên tâm, nên đã cài vài người của mình trong kinh thành. Vì thế, khi Hứa Uyển qua lại với nam nhân này, ta đã biết từ trước.
Chiều hôm đó, trời bắt đầu lất phất tuyết rơi.
Dạo này trời tối nhanh hơn hẳn.
Khi ta cầm đèn lồng đi về phía thư phòng, liền gặp ngay Hứa Uyển cùng nam nhân đó từ viện của nàng ta chạy ra.
Bọn họ bị ta làm cho giật mình trước.
Cái bọc trên tay Hứa Uyển rơi xuống đất, trang sức, châu báu rơi vãi khắp nơi.
Ta nhướng mày nhìn nàng ta.
Hứa Uyển luống cuống nhặt đồ, không nhìn ta lấy một cái, định bỏ chạy.
Ta cất giọng nhẹ nhàng: “Ngươi đi rồi, không định quay về nữa sao?”
Bước chân của Hứa Uyển khựng lại.
“Hạ Hành Phong nếu sống trở về, liệu ông ta còn nhận ngươi không?”
Hứa Uyển quay đầu trừng mắt nhìn ta: “Ta chỉ muốn sống, có gì sai?”
“Không sai, mười một năm trước ngươi vì muốn sống mà bán đứng nghĩa phụ, bán đứng Bắc Tần, hôm nay bỏ trốn cũng chẳng sai. Hứa Uyển, ngươi vẫn luôn ích kỷ như vậy.”
Có lẽ sự chế giễu trong lời nói của ta làm nàng ta khó chịu, Hứa Uyển đứng yên, sắc mặt càng lúc càng đen lại.
Ta không định nói nhiều với nàng ta, việc gặp nhau ở đây hoàn toàn là trùng hợp, tối nay ta còn có chuyện quan trọng phải làm.
Nhưng ngay khi ta xoay người, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Ngay sau đó, một lực mạnh đánh thẳng vào vai ta. Ta loạng choạng, nhưng nhanh chóng đứng vững lại rồi quay đầu nhìn.
Hứa Uyển đang cầm một khúc gỗ. Nàng ta cũng không ngờ, sau cú đánh dùng hết sức đó, ta vẫn có thể đứng thẳng.
Nàng ta quay đầu hét lên với người đàn ông kia: “Giết ả cho ta, nếu ả không chết, kẻ chết sẽ là ta!”
Bị ta bắt gặp đến hai lần phản bội, không khó hiểu vì sao nàng ta lại phẫn nộ đến vậy.
Nam nhân kia cũng chẳng rõ tiếp cận Hứa Uyển với mục đích gì, nhưng xem ra hắn rất nghe lời nàng.
Có lẽ hắn nghĩ đối phó với một nữ nhân không tốn sức, nên chẳng thèm lấy vũ khí, bước nhanh về phía ta.
Nhưng rất nhanh, hắn phải trả giá vì sự khinh địch của mình.
Ta tung một cước đá hắn vào tường, khi hắn còn đang đau đớn trượt xuống, ta đã nhanh chóng đâm con dao găm vào tim hắn.
“Á!”
Hứa Uyển thét lên, sợ hãi ngã ngồi xuống đất.
Ta xoa xoa vai vừa bị nàng ta đánh trúng, lạnh lùng nhìn nàng: “Ta vốn không muốn gây thêm phiền phức tối nay, nhưng ngươi lại tự tìm đến đường chết.”
Hứa Uyển bò lết trên mặt đất, lùi về sau.
Chưa kịp nghĩ vì sao ta lại trở nên như vậy, nàng ta chỉ có thể cố gắng vắt óc tìm lối thoát.
“Ngươi đừng giết ta, ta có thể giúp ngươi giải thích với phụ thân! Ta sẽ nói rằng năm xưa ta đã tiết lộ vị trí bản đồ phòng thủ, ta sẽ rửa sạch nỗi oan cho ngươi!”
Nàng ta nói nhanh như sợ ta không nghe kịp: “Nếu ta chết, ngươi sẽ mãi mãi mang danh phản bội.”
Nghe xong, ta không nhịn được bật cười một tiếng.
“Ngươi nghĩ ta quan tâm sao?”
“Hứa Uyển, ngươi thật quá coi thường ta.”
Hứa Uyển kinh hãi nhìn ta khi ta từng bước tiến lại gần. Ngay khi ta vặn cổ tay, chuẩn bị ra đòn kết liễu nàng, thì từ trên trời, mấy kẻ áo đen bất ngờ xuất hiện.
Ta nhíu mày, lùi lại vài bước.
Thấy tình huống đột ngột thay đổi, Hứa Uyển chưa kịp suy nghĩ đã vô thức lùi về phía đám hắc y nhân.
“Đây là con gái ruột của Hạ Hành Phong! Các ngươi chắc chắn là đến tìm nàng đúng không?!”
Nàng ta nói mà không còn kiểm soát lời mình: “Chỉ cần bắt được nàng, các ngươi có thể dùng để uy hiếp Hạ Hành Phong.”
Hứa Uyển không còn lựa chọn nào khác, coi đám người áo đen xa lạ này như chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Nhưng nàng ta quên mất rằng, nếu họ thực sự đến để bắt con gái của Hạ Hành Phong, thì lời nàng ta nói chẳng khác nào tự đặt mình vào chỗ chết.
Giống như ta mười một năm trước.
Chẳng bao lâu, tia hy vọng cuối cùng của Hứa Uyển cũng tan biến.
Nàng ta trơ mắt nhìn tên thủ lĩnh của đám hắc y nhân bước về phía ta, chắp tay hành lễ: “Tướng quân.”
Ngay khi họ xuất hiện, ta đã nhận ra họ là thuộc hạ cha ta cử đến để ẩn náu trong kinh thành.
Giờ đây, họ chịu sự điều khiển của ta.
Ta nhìn Hứa Uyển với khuôn mặt tái nhợt, giơ tay ra lệnh: “Đến đúng lúc lắm, bắt lấy nàng ta.”
Mắt Hứa Uyển đỏ ngầu, nàng căm hận hét lên: “Rốt cuộc ngươi là ai?!”
“Như ngươi thấy thôi.”
Ta thay bộ giáp nhẹ, quay đầu nhìn nàng: “Ta là phản tặc mà.”
14
“Thành sắp bị công phá rồi! Thành sắp bị phá rồi!”
“Mau chạy đi! Cổng thành sắp vỡ!”
Phố phường kinh thành hỗn loạn.
Người dân ôm chặt những bọc hành lý, cuống cuồng tìm lối thoát, nhưng đến lúc này, không ai có thể ra khỏi thành.
Họ chỉ còn cách tìm một nơi ẩn náu và cầu nguyện trời cao bảo vệ mình.
Kinh thành hoàn toàn chìm trong sự hỗn loạn.
Theo kế hoạch đã thống nhất với cha, họ sẽ dồn lực lượng chính vào cổng đông, đồng thời cố gắng thu hút toàn bộ binh lực của Hạ Hành Phong tới đó.
Còn nhiệm vụ của ta là mở cổng tây, để hợp lực với đội quân Ưng Lang do cha chỉ huy.
Khi trong ngoài phối hợp, kinh thành sẽ bị hạ gục.
“Tần Tiểu tướng quân, cổng đông đã bắt đầu giao tranh rồi.”
Ta nheo mắt nhìn về phía những đốm lửa trong màn đêm, rồi quay người tiến về phía tây.
Lúc này trời đã tối hẳn, tuyết rơi dày hơn.
Những bông tuyết rơi xuống làn da trần, lạnh lẽo như băng.
Nhưng ta lại cảm thấy nóng, đó là sự nóng bỏng từ trong tim, ngọn lửa không thể kìm nén của dòng máu sôi sục.
“Tần Tiểu tướng quân, cổng tây có điều gì đó không ổn…”
Một thuộc hạ kéo tay ta lại.
Ta ngẩng đầu nhìn, nhíu mày.
Quả thật có điều bất thường…
“Tiểu tướng quân, kia là…!”
Hạ Hành Phong! Ta khẽ rùng mình, mí mắt không tự chủ mà giật giật.
Hạ Hành Phong không ở cổng đông, mà lại xuất hiện ở cổng tây làm gì? Có vẻ như ta đã đánh giá thấp ông ta.
Chúng ta đã nhanh chóng dừng lại, lặng lẽ ẩn mình trong bóng đêm, nhưng vẫn bị Hạ Hành Phong phát hiện.
Ông ta giơ tay nhận lấy cây cung dài từ phó tướng bên cạnh, bình tĩnh tập trung, kéo cung, lắp tên, tất cả chỉ trong một nhịp.
Tiếng tên xé gió vang lên.
Ta mạnh tay đẩy người bên cạnh ra, đồng thời lăn sang một bên. Mũi tên cắm chặt vào bức tường đất phía sau, đuôi tên còn run lên.
“Ra mặt đi!”
Hạ Hành Phong trầm giọng quát: “Ta đã sớm đoán được các ngươi định đánh lạc hướng, không ngờ lại chỉ là một đám chuột nhắt, giấu đầu hở đuôi, đáng bị cười chê.”
Ta khẽ thở dài, đứng dậy, phủi đi bụi và tuyết trên người, từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Trong màn đêm tuyết phủ, khi ta xuất hiện, biểu cảm luôn điềm tĩnh trên mặt Hạ Hành Phong cuối cùng cũng có vết nứt.
“Ngươi…!” Ông ngạc nhiên thốt lên: “Sao lại là ngươi?!”
“Đúng là ta.”
Ta ngẩng đầu, bình tĩnh đáp lại: “Hạ tướng quân, kẻ phản tặc ngươi muốn bắt, chính là ta.”
Đôi mắt chúng ta chạm nhau, Hạ Hành Phong giơ tay chỉ vào ta. Có lẽ cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, ông ta không thể nói nên lời trong giây lát.
Cuối cùng, ông ta chỉ thốt ra được một câu: “Nghịch nữ! Nếu ngươi còn nhận ta là phụ thân, thì hãy buông vũ khí, đầu hàng!”
Ta siết chặt con dao trong tay, lạnh lùng nhìn ông: “Hạ Hành Phong, ông già rồi sao? Ông nghĩ từ đâu mà ta vẫn coi ông là phụ thân?”
Sắc mặt Hạ Hành Phong đỏ bừng.
Ta tiếp tục nói, không để ông chen lời: “Từ mười một năm trước, khi ông bỏ rơi ta, thì cuộc sống của ta, con người ta và mọi lựa chọn của ta, đã không còn liên quan gì đến ông nữa.”
“Như ông thấy đấy, giờ ta là kẻ phản tặc mà ông muốn bắt. Ta muốn dùng thân phận này để đàm phán với ông.”
Ta giơ tay lên.
Thuộc hạ của ta liền áp giải Hứa Uyển đến, giật miếng vải nhét trong miệng nàng ra.
Sắc mặt Hạ Hành Phong thay đổi hoàn toàn.
“Phụ thân!”
“Uyển nhi!”
Một màn “phụ tử tình thâm” diễn xuất quá khéo léo.
“Hạ Chước Nhi! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!”
Hạ Hành Phong gầm lên.
“Chỉnh lại nhé, giờ ta tên là Tần Ưng. Nếu ngươi gọi sai một lần nữa, ta sẽ rạch một nhát lên người nàng ta.”
Hạ Hành Phong nghiến răng, gằn từng chữ: “Ngươi… nhận giặc làm cha…”
Ta lập tức rạch một nhát dao lên cánh tay Hứa Uyển, máu đỏ tươi trào ra, văng lên lớp tuyết trắng xóa.
Cảnh tượng đó thật chói mắt.
Hứa Uyển đau đớn đến tái nhợt.
Ta ngẩng đầu nhìn Hạ Hành Phong: “Câu nói vừa rồi của ông, ta cũng không thích.”
Hạ Hành Phong tức đến run cả người, lồng ngực phập phồng dữ dội, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Ta liếc nhìn sắc trời, không dám trì hoãn thêm.
“Mở cổng thành đi.” Ta đưa dao kề sát cổ Hứa Uyển: “Nếu không, ta sẽ giết nàng ta.”
“Phụ thân!” Hứa Uyển run rẩy gọi: “Phụ thân cứu con, con không muốn chết…”
“Uyển nhi đừng sợ!” Hạ Hành Phong nhìn ta: “Ta không tin ngươi sẽ giết nó. Các ngươi lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ trong lòng ngươi không còn chút tình cảm nào sao?”
“Đừng tự cho rằng ông hiểu rõ ta.” Ta đẩy dao tới một chút, khiến cổ Hứa Uyển rỉ máu: “Nàng ta đã cướp đi tất cả của ta. Năm đó, khi bị Tây Man bắt đi, chính nàng ta đã khiến ta rơi vào cảnh nguy hiểm, sau đó còn vu khống ta phản quốc để cầu sống. Chỉ riêng chuyện đó, ta đã đủ lý do để giết nàng ta rồi.”
“Ngươi đang oán trách ta.” Giọng điệu của Hạ Hành Phong mềm mỏng đi: “Chuyện năm xưa có thể điều tra lại. Nếu ngươi cảm thấy ta đã bỏ bê, làm tổn thương ngươi, ta sẽ bù đắp gấp đôi…”
“Ta không cần.”
Ta cắt ngang lời ông: “Ông chưa từng tin ta, ngay cả khi nói chuyện, ánh mắt ông cũng chỉ toàn tính toán.”
“Hạ Hành Phong, mọi thứ của ông, ta không cần nữa. Ta đã có được những gì ta muốn.”
“Mở cổng thành!”
Lưỡi dao lại tiến sâu thêm một chút, gương mặt Hứa Uyển tái nhợt, máu đỏ theo cổ nàng ta chảy xuống, thấm đẫm vạt áo.