Đậu phụ đã bán xong nên ta chuẩn bị thu dọn quầy hàng. Kiếp trước hắn chưa từng giúp ta bán đậu phụ, càng chưa từng nói nhiều với ta như vậy.
Ta nghĩ, khi hắn rời đi, có lẽ hắn còn không nhớ tên ta là gì. Sao kiếp này lại…
Chuyện gì đã xảy ra khiến mọi thứ thay đổi?
Đến bữa ăn trưa, sau khi thủ hạ của hắn thử đồ ăn không có gì khác thường thì hắn mới bắt đầu động đũa.
“Nhận lấy.”
Hắn đặt một miếng ngọc bội lên bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ, nhấn mạnh.
Đó là miếng ngọc mà ta đã quá quen thuộc. Kiếp trước ta mấy lần suýt chết đói, nhưng không nỡ đem nó đi cầm cố lấy tiền.
Lửa giận trong lòng ta đột nhiên bùng lên.
“Đây là tiền cứu mạng mà công tử bổ sung sao?”
“Tín vật, nếu ngươi đem nó bán đi, ta sẽ tức giận.”
Hắn nhét miếng ngọc vào tay ta:
“Còn về ân cứu mạng, ta sẽ lấy thân báo đáp.”
Ta nắm chặt miếng ngọc, nhớ lại kiếp trước, hắn cũng để lại miếng ngọc này và nói sẽ quay lại cưới ta. Nhưng hắn chưa bao giờ hỏi ta, liệu ta có muốn nhận sự báo đáp của hắn hay không.
Vì hắn cho rằng đó là một sự ban ơn.
Như một con chó, trước khi ngươi ném cho nó một miếng xương, ngươi có hỏi nó thích ăn thịt lợn hay gà không?
Không, dù sao nó cũng chỉ là một con chó mà thôi.
“Không cần, ta không nhìn trúng công tử.” Ta đáp lại hắn.
Nghe vậy, nét mặt của hắn không thay đổi, chỉ lấy áo khoác, dừng lại trước mặt ta.
“Tin ta đi, trên đời này không ai có thể cho ngươi một cuộc hôn nhân tốt hơn ta. Quyền lực, vinh hoa, ngươi muốn gì đều sẽ có.”
Hắn nói một cách chậm rãi, như thể ta chắc chắn sẽ không phản đối, chắc chắn sẽ phục tùng, chắc chắn sẽ yêu hắn…
Giống như kiếp trước, đợi hắn, yêu hắn, theo hắn, vâng lời hắn… cho đến chết.
Ta lật tung bàn, khoanh tay ngồi xuống đất, cơn giận gần như nhấn chìm ta.
Tống Thời Hành, kiếp này, hãy xem ai cuối cùng sẽ là con chó bị kẻ khác nắm giữ và làm thịt.
Chiều hôm đó, ta mang theo một thùng sữa đậu nành và mấy miếng đậu phụ, đến một con hẻm sâu, gõ cửa một ngôi nhà.
Người mở cửa là một lão nhân tiên phong đạo cốt, tóc bạc nhưng khuôn mặt vẫn rạng rỡ như trẻ thơ.
“Lang tiên sinh.”
Ta đưa đậu phụ cho ông:
“Vừa làm xong đậu phụ, mẻ này ngon nên đem tặng ngài một ít.”
Lang tiên sinh ngẩn người.
4
Lang tiên sinh sống một mình, ở đây mở một lớp tư thục nhỏ, mỗi ngày có bảy tám đứa trẻ gần đó đến học.
Nghe nói tiền học rất ít, cuộc sống của ông rất thanh đạm.
Kiếp trước, mọi người đều nghĩ ông chỉ là một lão thư sinh không gặp thời, sau này khi ông trở thành quan thừa tướng nhất phẩm nổi danh thiên hạ, người đời mới biết ông là bậc kỳ tài hiếm có.
Ta cầu xin Lang tiên sinh nhận ta làm đệ tử.
Tưởng rằng Lang tiên sinh sẽ từ chối vì cho rằng ta kém cỏi và lại llà thân nữ nhi, nhưng thật bất ngờ là ông lại đồng ý.
Ta biết chữ, những loại sách thông thường ta đọc được, nhưng chỉ dừng lại ở đó, những tri thức và đạo lý sâu xa hơn ta chưa biết được.
Lang tiên sinh nghĩ rằng ta chỉ muốn học vài chữ, nhưng không ngờ ta lại chăm chỉ đến vậy, không chỉ đọc kỹ mà còn đặt nhiều câu hỏi sâu sắc.
“Thanh Nha muốn đi thi khoa cử sao?”
Khi dùng bữa tối, Lang tiên sinh cười hỏi ta.
“Thật sự là muốn thi.”
Ta mỉm cười đáp.
Lang tiên sinh cười lớn, vuốt chỏm râu bạc trắng của mìn rồi nói:
“Làm người một kiếp, đúng là không nên bị giam trong khuôn khổ, chính vì những khuôn phép này mà thế gian mất đi nhiều thú vui.”
Nhờ sự khẳng định của thầy, ta càng thêm quyết tâm.
Ta đã sống hai kiếp người, nhưng vẫn bị Tống Thời Hành giam giữ, sự áp chế và cấm cản từ hắn như một nhà tù vô hình nhốt ta bên trong.
Ta phải phá vỡ điều này, thay đổi kết cục của mình.
“Thưa thầy…”
Ta đặt bút xuống, trịnh trọng hỏi Lang tiên sinh:
“Diêm chỉ là gì? Việc buôn bán muối diễn ra như thế nào?”
Lang tiên sinh cũng bỏ bữa, ngồi trước bàn ta, tỉ mỉ giảng giải về Diêm chỉ, cách các thương nhân muối của Đại Chu làm ăn ra sao.
“Thưa tiên sinh, đệ tử đã hiểu rồi. Sáng mai ta sẽ đến Bộ Hộ mua muối.”
Ta nhớ rất rõ, trước khi loạn lạc, triều đình đã bán ra một loạt muối. Ngày đó ta đến tiệm thuốc lấy thuốc cho Tống Thời Hành, chủ tiệm thuốc bảo ta chờ, hắn cầm tiền rồi đến Bộ Hộ.
Khi đó ta không hiểu.
Giờ thì đã rõ, thế đạo sắp loạn, triều đình không kìm nổi nữa, nên bán ra một loạt muối để thu ngân sách, chuẩn bị lương thảo, sẵn sàng xuất binh bất cứ lúc nào.
“Ngươi không phải chỉ hỏi cho biết thôi sao?”
Lang tiên sinh kinh ngạc:
“Ngươi định làm diêm thương sao?”
“Thưa tiên sinh, cơ hội này không thể bỏ lỡ. Ta sẽ mua muối trước rồi tính bước tiếp theo.”
Lang tiên sinh nhìn ta mà kinh ngạc không nói nên lời.
Sáng hôm sau, ta đổi số vàng mà Tống Thời Hành đưa thành bạc vụn, chờ ở ngoài phòng trà của Bộ Hộ.
Ta là người đến đầu tiên, đến nỗi tiểu lại mở cửa nhìn thấy ta cũng ngạc nhiên:
“Cô nương đến đây làm gì?”
“Ta đến mua muối.”
“Ngươi điên rồi sao, muối đâu phải là tấm vải mà mua lúc nào cũng được?”
Tiểu lại khoát tay đuổi ta đi:
“Mau đi đi.”
Ta đứng yên không nhúc nhích, tiểu lại không đuổi được ta, đành mặc kệ.
Chỉ một chén trà sau, tiểu lại bưng một bản thông cáo vừa mới được ban hành ra, hai mắt trợn tròn nhìn ta.
“Ngươi là ai, sao tin tức còn nhanh hơn cả ta?”
Ta mỉm cười không đáp.
“Ngươi muốn mua bao nhiêu Diêm chỉ đây?”
Tiểu lại lầm bầm hỏi ta. Ta đếm tiền trong tay đưa cho hắn:
“Năm mươi tờ.”
Một tờ Diêm chỉ cho phép mua hai trăm cân muối, giá là một lượng tám tiền bạc, thuế là ba lượng.
“Cô nương có gan lớn thật đấy!”
Tiểu lại nhìn ta mặc áo quần cũ kỹ, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, rồi đưa cho ta năm mươi tờ Diêm chỉ.
Ta mang một đống muối lớn về cho Lang tiên sinh xem, ông cười mà như muốn khóc.
“Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Ta không có nhân lực, cũng không thể một mình đi đến trường muối cách cả trăm dặm để lấy muối về buôn bán.
“Thưa thầy, chuyện này dễ giải quyết.”
Ba ngày sau, Bộ Hộ ngừng bán Diêm chỉ, ta bán lại số Diêm chỉ của mình với giá tám lượng một tờ.
Khi loạn thế ập đến, Diêm chỉ sẽ trở thành giấy bỏ đi, vì vậy phải nhanh chóng bán hết.
“Ta hầm một con gà cho tiên sinh.”
Ta nhìn ông uống canh, rồi lại hỏi.
“Hiện đang là mùa xuân, ta muốn thu mua lương thực, bông vải của mùa trước và đặt trước lúa gạo cho mùa thu, ta có cần đến nha môn nào để báo cáo không?”
Lang tiên sinh lần này không còn vẻ cười buồn như trước nữa.
Ta thuê những người láng giềng, đi về thôn xóm thu mua lương thực và than củi.
Mười tám ngày sau, tin tức Tần Vương khởi binh ở Tây Bắc lan truyền đến kinh thành, giới nhà giàu và bá tánh bắt đầu tích trữ lương thực và than, tình hình trở nên hỗn loạn, mọi nơi đều náo nhiệt sùng sục như chảo dầu sôi.
Hàng hóa ta tích trữ được trong những ngày qua, chỉ trong hai ngày đã bán sạch.
Lần này ta còn quen biết vài vị thương nhân giàu có, thu mua được vài mỏ sắt, sau đó còn thuê lính bảo vệ, mỏ sắt thu lời như nước chảy.
“Chỉ mới trong nửa năm thôi mà Thanh Nha đã trở thành phú thương giàu có rồi.”
Lang tiên sinh nhìn ta đầy khâm phục:
“Ngươi thông minh hơn ta nghĩ, hành sự cũng quyết đoán, là người có thể làm nên đại sự.”
Ta rót rượu cho tiên sinh:
“Chỉ có quả quyết thôi thì chưa đủ, vẫn cần tiên sinh dẫn dắt.”
Lang tiên sinh cười cười dùng tay chọc vào trán ta.
Chớp mắt đã sang hạ, hôm đó ta đến tìm tiên sinh vào buổi chiều, vừa đẩy cửa vào thì ta liền ngẩn người.