3
Ta đứng bên giường, lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Tống Thời Hành.
Kiếp trước, khi chăm sóc hắn, ta cũng thường nhìn hắn như vậy. Ta ngạc nhiên cảm thán rằng trên đời này làm sao lại có người sinh ra đẹp đẽ đến thế.
Tống Thời Hành là người đẹp nhất mà ta từng gặp trong cuộc sống nghèo nàn và chật hẹp của ta ở kiếp trước.
Nhưng qua một đời đau khổ đến tột cùng như vậy thì ta đã hiểu ra, ngoại hình và nội tâm của một người, không nhất thiết phải đồng nhất với nhau.
Nghĩ vậy, ta khẽ nói với cha mẹ:
“Đem hắn ra ngoài!”
Cha mẹ ta vô cùng sửng sốt, mẹ ta hạ giọng:
“Bây giờ mà đem hắn ra ngoài thì hắn sẽ chết mất.”
“Nhưng nếu không đem hắn đi thì chúng ta sẽ chết.”
Cha mẹ ta rõ ràng bị lời ta làm kinh hãi. Ta quay người lại, giải thích với họ:
“Ngoài kinh thành đã có dấu hiệu loạn lạc, thiên hạ sắp đại loạn. Hắn là một kẻ lạ mặt, bị trọng thương, sẽ mang họa sát thân cho chúng ta.”
“Vậy… vậy nghe theo con gái đi.” Cha ta nói.
Chúng ta cùng nhau kéo Tống Thời Hành lên, mỗi người giữ một cánh tay, kéo hắn ra ngoài. Khi đến cửa phòng thì đột nhiên Tống Thời Hành mở mắt ra.
Ánh mắt của hắn đối diện với ta, trong khoảnh khắc đó, ta đã thấy một sát ý mãnh liệt lóe lên trong đáy mắt của hắn.
“Vô tình đưa ngươi về đây, nhưng hiện tại không muốn cứu ngươi nữa.”
Ta nén lại nỗi hoảng sợ, từng chữ nói rõ ràng với hắn.
Sắc mặt Tống Thời Hành nhất thời xám ngoét. Ta tin rằng nếu không phải hắn đang quá yếu thì sau khi bị đối xử như tấm giẻ lau thế này, hắn có lẽ đã vung đao chém chết cả nhà ta rồi.
“Ta có tiền.”
Tống Thời Hành nhắm mắt lại, không muốn đối diện với cảnh ngộ nhục nhã như một con cừu đang đợi làm thịt:
“Đợi thương thế của ta lành lại, có thể trả cho ngươi nhiều hơn.”
“Không cần.”
Ta cần tiền, nhưng sẽ không lấy mạng cả nhà ta ra để đổi.
Thấy không thể lay chuyển được ta, Tống Thời Hành chỉ nhìn ta trừng trừng, bộ áo bào lộng lẫy của hắn quét trên sàn, tạo thành một đường sạch sẽ trên nền nhà.
Mẹ ta vội vã chạy mở cửa bên hông. Ba người chúng ta chuẩn bị hợp sức quăng hắn ra ngoài.
Đột nhiên, ba kẻ mặc áo đen toàn thân đẫm máu, tay cầm trường đao, xuất hiện trước cửa.
Một tên dùng đao chỉ về phía chúng ta, hai tên còn lại căng thẳng đỡ lấy Tống Thời Hành, người đang bị chúng ta treo lơ lửng giữa không trung.
Chỉ một chén trà sau, Tống Thời Hành lại nằm trên giường nhà ta, lần này còn có thêm ba người nữa.
Đại phu đến khám, để lại thuốc rồi rời đi.
Sau khi uống thuốc, Tống Thời Hành đưa cho ta một thỏi vàng, giọng nói lạnh lùng bảo ta:
“Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, trong thời gian này các người hãy biết điều mà giữ bí mật.”
Ta cầm lấy thỏi vàng, quay người muốn đi nhưng bước chân chợt dừng lại và nhìn hắn.
“Mạng của ngươi, một thỏi này không đủ.”
Tống Thời Hành khựng lại, ngay sau đó cười nhạo, như thể đang nói rằng, một nữ nhân hèn mọn như ta,quả nhiên chỉ biết đến vàng bạc.
Tầm nhìn hẹp, lòng dạ nhỏ nhen.
“Đủ chưa?”
Tống Thời Hành ném túi tiền của hắn về phía ta.
Trước mặt hắn, ta lấy hết số tiền trong túi, rồi ném lại cái túi rỗng cho hắn, nhắc nhở:
“Ngày mai nhớ rời đi!”
“Khoan đã.” Tống Thời Hành gọi ta.
Ta không quay đầu lại, nhưng dừng chân đợi hắn nói.
“Chúng ta cần đồ ăn.”
Ta mở cửa bước ra, xuống bếp nấu cho bọn họ bốn bát mì. Khi Tống Thời Hành ăn, hình ảnh kiếp trước lại hiện lên trong đầu ta.
Kiếp trước, rất nhiều đêm ta mang đồ ăn khuya cho hắn, hắn cũng im lặng ăn như vậy, chúng ta không nói lời nào, chỉ có trong lòng ta tràn đầy những mộng tưởng về tương lai.
Đột nhiên, hắn nhìn ta rồi cất giọng hỏi:
“Gần đây có một lão tiên sinh họ Lang phải không?”
Tim ta chợt đập mạnh, vì kiếp trước Tống Thời Hành cũng đã hỏi ta câu này.
Lúc đó ta đã nói gì nhỉ?
Ta nói rằng ta biết Lang tiên sinh, ông thường đến mua đậu phụ nhà ta. Ngày hôm sau, Tống Thời Hành bảo ta dẫn hắn đến gặp Lang tiên sinh.
Sau đó, Lang Thanh Hạc trở thành quân sư của hắn.
Nhưng khi ta ở trong quân doanh, ta chưa từng gặp Lang tiên sinh. Ta cũng từng hỏi thăm về ông, nghe nói ông luôn dẫn dắt Hữu cánh quân, cùng với Tả cánh quân của Tống Thời Hành hợp lực, hai quân phối hợp tung hoành khắp nơi, không gì cản nổi.
Lần này, ta không chút do dự mà lắc đầu:
“Không rõ.”
Ta nói: “Người trong vùng này thay đổi nhiều lắm, ta không quen biết ai rõ ràng.”
Tống Thời Hành nhìn chằm chằm vào mặt ta, đang suy tính điều gì đó. Một lúc sau, hắn đột nhiên nói:
“Nếu để ta biết ngươi lừa ta, ta sẽ giết ngươi.”
“Tùy ngươi.”
Ta cười nhạo hắn:
“Giết vài kẻ dân thường không có chút phản kháng nào như chúng ta, ta tin là ngươi sẽ làm rất thuận tay đấy nhỉ?”
Tống Thời Hành cười khẩy một tiếng:
“Ta không ngờ, giữa đám dân thường lại có một nữ nhân lòng dạ sắt đá, tham lam tiền bạc và mưu mô như ngươi.”
“Chúng ta giống nhau thôi.”
Ta thu lấy cái bát trước mặt hắn, mở cửa bước ra ngoài.
Khi ta rửa bát, Tống Thời Hành vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ta.
Làm xong mọi việc, ta trở về phòng của mình thì mới giật mình nhận ra trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nếu không thể thay đổi kết cục của kiếp trước, thì việc ta sống lại lần này còn có ý nghĩa gì?
Ta nên làm gì đây?
4
Hồi tưởng về kiếp trước, không thể không thừa nhận rằng Tống Thời Hành là một kẻ có tham vọng bậc nhất thiên hạ.
Tham vọng ngút trời, nhưng cũng đoạn tuyệt tình cảm.
Khi hắn khởi binh, tỷ tỷ ruột của hắn là Lương Vương phi đang mang thai năm tháng cùng với gia tộc của hắn ở Phủ Quận Vương, hàng trăm người thân cũng chẳng hay biết điều gì.
Khi hắn bao vây kinh thành, những người thân của hắn đều trở thành con tin, nhưng hắn vẫn có thể nhàn nhã uống trà mà nhìn từng cái đầu của họ lăn xuống.
Sau khi đăng cơ, những cựu đại thần khai quốc công thần tuy được thăng chức phong tước, nhưng không ít người trở thành mối lo trong lòng hắn.
Phó tướng bị ta hạ độc là một trong số đó, và Lang tiên sinh cũng vậy.
Ngày ta được phong làm hoàng hậu, ta đã từng gặp Lang tiên sinh từ xa, sau đó, mấy lần ông muốn gặp ta nhưng đều bị Tống Thời Hành từ chối.
Ta cũng không rõ kết cục của Lang tiên sinh ở kiếp trước ra sao nhưng nghĩ thì chắc ông cũng không thoát khỏi kết cục “thỏ khôn chết, chó săn bị mổ”.
…
Đêm tối sâu dày, ngoài sân có tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt qua, ngói trên mái nhà thi thoảng vang lên âm thanh va chạm nhẹ nhàng.
Trong phòng Tống Thời Hành đã tắt đèn.
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm ta dậy xay đậu, Tống Thời Hành cũng đã thức dậy, hắn hồi phục nhanh hơn so với kiếp trước.
“Ngươi đang làm gì?” Hắn hỏi ta.
“Xay đậu.”
Ta múc một bát sữa đậu nành đã nấu chín đưa cho hắn:
“Uống xong rồi lên đường đi.”
Tống Thời Hành cau mày.
“Choang!”
Vệ binh của hắn rút đao đặt lên cổ ta.
Tống Thời Hành giơ tay ra hiệu, lặng lẽ ngồi một bên, nhìn ta và cha mẹ ta đang loay hoay làm việc.
“Ngươi lấy ở chỗ ta số vàng đủ cho ngươi sống không lo nghĩ trong mười năm, còn cần bán đậu phụ nữa sao?” Hắn bất chợt hỏi.
“Mười năm thôi mà~”
Ta liếc hắn một cái rồi cất giọng chế giễu:
“Công tử báo đáp ân cứu mạng thế mà cũng keo kiệt thật.”
Tống Thời Hành bật cười.
“Yêu tiền đến mức thẳng thắn như vậy, ta đây cũng là lần đầu mới gặp.”
Hắn dựa vào ghế, lặng lẽ quan sát ta.
Ta không nói thêm gì, trước khi ra khỏi cửa dặn cha mẹ ở yên trong nhà, rồi mang gánh hàng ra ngoài.
Vừa bày quầy xong thì Tống Thời Hành đã đến.
Hắn giúp ta đếm tiền, còn nhắc nhở một người hàng xóm đang lén lấy đậu phụ mà không định trả tiền:
“Chỉ có hai văn thôi.”
Hắn tuy cười cười nói nói nhưng có một sự uy nghi và áp lực của bậc quân vương khiến người hàng xóm không dám nói một lời, ném tiền lên quầy rồi chạy.
“Đừng mềm lòng.”
Hắn nhắc ta:
“Đã làm buôn bán thì phải tính cho rõ ràng.”
Ta quay đầu nhìn hắn:
“Được rồi, ta sẽ không mềm lòng. Cảm ơn công tử đã chỉ dạy.”
Hắn nhìn ta như đang suy nghĩ điều gì đó.