17
Sắc mặt Chu Thương nặng nề, ánh mắt tựa như mang theo cơn giận dữ ngầm.
Hắn ta chỉnh lại tay áo, thong thả đứng yên: “Tưởng rằng Cố tiểu thư bị kinh sợ, bản điện đặc biệt đến thăm, hóa ra lại là bản điện lo lắng quá mức.”
Hắn ta khẽ mân mê đầu ngón tay, cười như không cười nhìn sang: “Chỉ là một kẻ làm phu quân, đến cả sự an nguy của thê tử mình cũng không bảo vệ nổi, đúng là vô dụng.”
Giọng điệu chua chát không nói nên lời.
Ta cảm thấy nặng nề trong lòng,
Bình tĩnh quỳ xuống trước mặt Chu Thương, dập đầu một cái.
Giọng hắn ta đầy tức giận: “Ngươi đang làm gì vậy!”
“Cố Kỳ Giai!”
“Lục Điện hạ.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta, giọng bình thản: “Thần nữ một thời si mê, quấy rối Điện hạ bao năm, nay xin Điện hạ thứ tha, sống hay chết đều do Điện hạ định đoạt, thần nữ tuyệt không có lời nào phản đối.”
“Lâm lang quân chẳng qua vô tình bị cuốn vào, mong Điện hạ đừng làm khó dễ.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ giết ngươi?”
Chu Thương toàn thân toát ra cơn giận đến mức như hóa thành thực thể. Hắn ta bước vài bước tới gần, nâng cằm ta lên: “Cố Kỳ Giai, trong mắt ngươi ta đê tiện đến thế sao?”
Ta cúi đầu, không đáp lời.
Chu Thương hừ một tiếng, cúi xuống bế ta lên, bất chấp sự cản trở của Lâm Vũ Khôn, lập tức thi triển khinh công, bay qua mái nhà mà đi.
Ta yên lặng nằm trong vòng tay hắn ta.
Những ngày tháng tranh đoạt kéo dài khiến ta hiểu ra rằng, nếu muốn thoát khỏi vòng xoáy hỗn loạn mà hắn ta tạo ra, cách duy nhất là chết một lần, để từ biệt quá khứ.
Hắn ta dừng lại ở tiểu viện, nơi ta từng bị bắt cóc.
Trong đầu ta gần như lập tức hiện ra hình ảnh Chu Cảnh chết ngay trước mắt ta, cùng với tình cảm cuồng si cuối cùng của Chu Cảnh.
Ta không động thanh sắc, quay đầu sang hướng khác: “Điện hạ đưa thần nữ đến đây làm gì?”
Hắn ta có chút bối rối: “Ngày đó, bản điện đã bố trí người, Chu Cảnh chắc chắn không thể sống sót, ngươi và Lục Dao đều sẽ không gặp chuyện gì.”
Ta nghiêm túc cúi đầu: “Thần nữ đa tạ Điện hạ đã cứu giúp.”
Giọng hắn ta trở nên dịu dàng hơn: “Hai người các ngươi đều sẽ không sao. Cái chuyện cứu ai trước chỉ là lời nói lẫy, ngươi đừng để trong lòng.”
Ta cảm thấy cơ thể cứng lại, đột nhiên hiểu ra ý định của hắn ta khi đưa ta đến đây.
Ta cúi đầu, nói: “Điện hạ cùng Tiêu cô nương thật là trời sinh một đôi, thần nữ tuyệt không để bụng.”
Chu Thương nhíu mày: “Ta với nàng ấy…”
“Điện hạ.”
Ta hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, rút cây trâm hoa mai mà Lâm Vũ Khôn tặng ta ra, tay run rẩy đưa tới cổ, rồi nhìn về phía Chu Thương.
“Nếu Điện hạ trong lòng còn vướng bận việc thần nữ từng quấy rầy, hôm nay thần nữ xin lấy cái chết tạ tội, để Điện hạ giải mối nghi ngờ trong lòng.”
“Ngươi đang làm gì vậy!” Chu Thương bước nhanh về phía trước, ta lập tức lùi lại, mũi trâm đâm vào cổ, máu chảy từng giọt.
Ta tiếp tục nói: “Nếu Điện hạ tha thứ cho thần nữ, từ nay không còn vướng bận, thì xin Điện hạ tha cho thần nữ, đừng kéo thần nữ vào những rối ren triều chính nữa.”
Chu Thương đứng im tại chỗ, ánh mắt trầm mặc.
Hắn ta quay lưng lại, cười khẩy: “Ý ngươi là, nếu ta không còn vướng bận, thì từ nay sẽ không tìm đến ngươi nữa, đúng không?”
Lông mi ta run rẩy, gật đầu: “Xin Điện hạ thành toàn.”
Chu Thương nhướn mày: “Vì sao? Vì lang quân của ngươi không thể bảo vệ được ngươi?”
“Thần nữ không muốn hắn vì bảo vệ mình mà phải chịu khổ.”
Ta khẽ nói: “Hắn là phu quân của thần nữ, không phải nô bộc hay người hầu.”
“Phu, quân?”
Chu Thương nhấn từng chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, rồi cười lạnh lùng: “Thật là tốt đấy.”
Hắn ta mỉm cười: “Nếu ta muốn vướng bận cả đời thì sao? Cố Kỳ Giai, ngươi bám riết lấy ta bao nhiêu năm, chẳng lẽ chỉ một lời xin lỗi là xong chuyện?”
Ta im lặng cúi đầu,
Lòng bỗng chùng xuống, cảm giác buồn bã dâng lên.
Một thứ cảm xúc âm u lan tỏa, không nói rõ được là gì, chỉ biết nó dần chiếm lĩnh mọi giác quan của ta.
Giữa mạng sống và lòng tự trọng, điều nào quan trọng hơn?
Ta không biết, có lẽ một kẻ làm kẻ theo đuổi vô vọng suốt mười năm như ta không có tư cách nói đến hai chữ “tự trọng.”
Nhưng ta nghĩ, đời này, ta cần phải nói đến nó một lần.
Ta buông cổ tay xuống, ta có thể cảm nhận được giọng nói đầy tự đắc của Chu Thương, nhưng những cảm xúc hỗn độn khiến ta chẳng còn phân biệt được rõ hắn đang nói gì.
Mũi trâm đã chạm vào vị trí trái tim.
Cánh tay ta đột nhiên dồn sức mạnh, nỗi đau lan đến.
Ta có thể cảm nhận được dòng máu đang rời khỏi cơ thể, cái lạnh thấu xương bao trùm lấy thân thể ta, lan tỏa trong từng mạch máu, thấm sâu vào tận xương tủy.
Ta nghe thấy tiếng gào thét của Chu Thương.
Hắn ta nhất định không hiểu vì sao ta lại muốn chết.
Giống như hắn ta chưa từng biết, vào những buổi sáng giá lạnh hay lúc xuân về ấm áp, ta đã đứng ở hiên nhà, dưới ánh đèn lồng, chờ đợi ngàn vạn lần mà vẫn không thể đợi được ánh mắt quay đầu của hắn ta.
Hắn ta cũng không biết rằng, đã có lúc ta từ bỏ cả lòng tự trọng để yêu hắn ta, thậm chí từng nghĩ đến việc từ bỏ tất cả những gì ta có để chọn ở lại trong thế giới này vì hắn ta.
Nhưng giờ đây, ta muốn giữ lại một chút gì đó cho chính mình.
Ta không chết được, và từ đó mới biết rằng tim ta nằm ở bên phải.
Chu Thương tức giận, hắn ta tránh mặt không chịu gặp ta, chỉ sai tiểu thái giám mang đến một tờ giấy nhỏ, trên đó viết bốn chữ: “Từ nay không còn liên quan.”
Ta bảo Thư Ảnh mang đến một chiếc lò than, vuốt ve đuôi tờ giấy, sau đó chậm rãi đặt lên lửa.
Nhìn nó cháy rực lên rồi hóa thành tro bụi, tan biến cùng với khói mờ bay lượn trong không trung.
Ta ngồi trong phòng yên ổn thêu váy cưới, thỉnh thoảng vẫn có tin tức triều chính truyền tới, Chu Thương được phong làm Thái tử và được chỉ định Thái tử phi, chính là Tiêu Lục Dao.
Thư Ảnh tức tối oán trách, nhưng bị ta nhét bánh nếp vào miệng khiến nàng không thể nói được nữa.
Ta nhẹ giọng: “Sau này hắn ra sao, đều không liên quan đến ta.”
Dù đã không còn liên quan, nhưng những chuyện thị phi trong cung đình vẫn liên tục truyền đến tai ta.
Tin đồn nửa thật nửa giả, nhưng ta thường chỉ lười nhác nằm trong khuê phòng, không bận tâm.
Cho đến một đêm nọ, khi tiếng chuông dài vang lên suốt bốn mươi lăm hồi,
Hoàng đế băng hà.
Lúc ấy ta đang ngồi quỳ trên chiếc ghế nhỏ, nghiêng mình cắt ngọn nến. Ngọn lửa nhảy nhót lung linh, trong ánh sáng mờ ảo dường như phản chiếu đôi mắt đen láy của ta.
Ta thổi tắt ngọn nến, ngồi thẫn thờ trên giường, tóc xõa tung, một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Vũ Khôn đến tìm ta, đầu quạt của hắn chạm nhẹ vào quầng thâm dưới mắt ta, không khỏi thở dài: “Tiên đế là một minh quân, lại bị một cơn cảm lạnh nhỏ nhoi cướp đi sinh mạng, thật là đáng tiếc.”
Ta mỉm cười, nhấc tay rót cho hắn một chén trà.
Tóc mai rủ xuống trước mắt, lay động nhẹ nhàng trên mặt nước trong chén trà. Ta nghiêng đầu định đưa trà cho hắn, thì hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay ta, rồi nâng chén trà lên uống cạn.
Ta nhìn hắn im lặng, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Lâm Vũ Khôn cười nhạt: “Tiên đế băng hà, Thái tử lên ngôi, đêm qua Lâm mỗ lo lắng không yên, sợ rằng hôn sự sẽ lại sinh biến cố.
Nhưng hôm nay khi gặp được nàng, lo lắng trong lòng ta bỗng chốc tiêu tan, trái tim cũng bình yên hơn nhiều.”
Lâm Vũ Khôn nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm dưới mắt ta, ánh mắt đầy thành kính và chân thành:
“Từng nghĩ rằng chốn cung đình cao xa không với tới được, ta đành cam phận thấp hèn. Nhưng giờ đây ngẫm lại, chỉ cần ta và nàng đồng lòng, cuộc sống có niềm vui, tương lai chắc chắn sẽ đầy hy vọng.”
Nghe những lời hắn nói chân thành đến mức ấy, ta bỗng thấy buồn cười, sự u uất tích tụ cả đêm cũng tan biến phần nào.
Ta nắm lấy tay hắn, khóe miệng mỉm cười: “Ta có một mẫu hình hoa, lang quân làm giúp ta một chiếc trâm theo đó được không?”
Lâm Vũ Khôn tất nhiên vui vẻ đồng ý. Ta vuốt ve những đường nét trên lòng bàn tay hắn, khẽ thì thầm: “Ta muốn đội chiếc trâm này trong ngày xuất giá, lang quân phải làm thật đẹp đấy nhé.”
Hoa ngọc lan.
Ngày còn nhỏ, trong sân nhà có một cây ngọc lan tươi tốt, hoa nở trước lá, những cánh hoa trắng tròn đầy khiến cha nương ta rất yêu thích.
Họ bế ta ngồi trên chiếc ghế đu dưới gốc cây, đọc thơ kể chuyện cho ta nghe, ru ta vào giấc ngủ.
Trong ngày thành hôn, ta có thể đội chiếc trâm hoa ngọc lan, bước chầm chậm tiến đến bên lang quân của mình.
Giống như khi cha ta bế ta, và ta dang tay cười đùa bước đến bên nương.
Ta muốn họ nhìn thấy ta xuất giá.