Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRÂM CÀI HOA ĐÀO Chương 5 TRÂM CÀI HOA ĐÀO

Chương 5 TRÂM CÀI HOA ĐÀO

2:37 chiều – 01/10/2024

13
Mở mắt ra thấy Tam hoàng tử Chu Cảnh nhướng mày cười nhạt, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Lục Dao đang ngất bên cạnh ta.

Tim ta chùng xuống, lập tức hiểu ra, Tam hoàng tử đã bắt ta và Tiêu Lục Dao để uy hiếp Chu Thương.

Nam nhân tranh đấu lại cứ muốn kéo phụ nữ vào cuộc. Ta giận đến nghiến răng, tức giận trừng mắt nhìn Chu Cảnh.

“Cố Tiểu thư cần gì phải như vậy?” Chu Cảnh nắm lấy cằm ta, cho đến khi ta không kìm được mà rơi nước mắt mới đột ngột buông tay.

Hắn xoa xoa trán, một lúc sau mới cười: “Cố tiểu thư quả thực cao tay với kế không thành, bổn điện tử thật không ngờ một nữ nhân lại hiểu biết về binh pháp như vậy.”

Ta cúi đầu, không nói gì.

Hắn đang nhắc đến chuyện hai năm trước, khi Chu Thương bị ám sát, sống chết không rõ, phủ Lục hoàng tử loạn như ong vỡ tổ, đúng lúc đó Chu Cảnh xin thánh chỉ, lấy cớ nghi ngờ câu kết với ngoại bang mà lục soát phủ Lục hoàng tử.

Ta không còn cách nào khác, đành mạo hiểm sử dụng kế “Không thành” của Gia Cát Khổng Minh, mở cửa đón Chu Cảnh vào, sau đó bình tĩnh nói với hắn:

“Nếu không tìm được gì, Lục hoàng tử tất sẽ truy cứu tội danh vu khống của điện hạ.”

Chu Cảnh vốn tính đa nghi, trong khi lục soát cũng lo lắng Chu Thương đã cài sẵn tay chân, không dám hành động tùy tiện.

Cuộc lục soát kết thúc qua loa, ba ngày sau tin tức Chu Thương sống chết nguy nan trở về kinh thành, Chu Cảnh nghiến răng chặn đường ta.

Ta chỉ để lại cho hắn một câu: “Điện hạ đã thua vì chính sự nghi ngờ của mình.”

“Làm vua có thể nghi ngờ, nhưng nghi ngờ quá mức sẽ chuốc lấy hậu họa.”

Chu Cảnh cắn răng căm hận ta, thậm chí giơ đao lên đặt lên cổ ta.

Hắn nhướng mày, cười lạnh nói: “Ngươi giúp Lục hoàng tử đến mức này, nhưng vẫn không chiếm được một chỗ đứng trong lòng hắn, hà tất phải khổ cực như vậy?”

“Việc có đáng hay không, chẳng liên quan gì đến Tam hoàng tử điện hạ.”

Ta đáp với giọng bình thản, “Tam hoàng tử điện hạ bắt giữ ta và Tiêu tiểu thư là có ý gì?”

Chu Cảnh đột nhiên bật cười, hắn dùng lưỡi dao khẽ nâng cằm ta lên, ghé sát thì thầm: “Đương nhiên là để Lục hoàng tử chọn một mỹ nhân đi theo, mỹ nhân còn lại sẽ về phong địa với ta, nếu hầu hạ ta vừa ý, ta có thể phong nàng làm trắc phi.”

“Ngươi thật vô liêm sỉ!” Ta nghiến răng nói, “Tranh đấu giữa ngươi và Chu Thương, cớ sao lại kéo hai người phụ nữ vào cuộc!”

“Vậy thì phải hỏi Lục hoàng tử của ngươi rồi.” Chu Cảnh nhún vai, “Dù sao ta cũng đã thua chắc, chỉ còn cách về phong địa làm một vương gia nhàn rỗi, còn ngươi, Cố tiểu thư, ngươi nghĩ Lục hoàng tử sẽ chọn ai?”

Chuyện hắn ta sẽ chọn ai, cần gì phải hỏi?

Ta nhắm mắt, hít sâu điều chỉnh hơi thở.

Chu Thương sẽ không cứu ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

14
Khi Chu Thương đến, trời đã u ám, gió mưa chao đảo, giông bão đang tới gần, bầu trời đen kịt như muốn đè nén xuống, không khí mang theo vài phần đáng sợ.

Chu Cảnh dựa vào tường, mài dao,

Sau đó đặt lưỡi dao lên cổ ta.

Thuộc hạ của hắn cũng giữ chặt Tiêu Lục Dao, một lưỡi dao sắc lạnh đặt ngang cổ nàng ấy, ánh lên vẻ lạnh lẽo dưới cơn gió bão.

Chu Cảnh chậm rãi nói: “Lục đệ, chọn đi, hai mỹ nhân đều ở đây, sống chết của ai là do đệ quyết định.”

Ta nhắm mắt lại.

Chu Thương không chút do dự: “Thả Lục Dao.”

Trái tim ta thắt lại, đau đớn lan tỏa. Chu Cảnh tiến đến gần, cười nhạo khẽ: “Ngươi thấy không, đây chính là người mà ngươi hết lòng yêu thương.”

“Trước mặt ngươi, hắn để ngươi đi vào chỗ chết.

Đây chính là người mà ngươi yêu thương.”

Một lần nữa, ta cảm thấy mười năm cố gắng của mình thật sự chỉ là một trò cười.

Chu Cảnh nhìn Tiêu Lục Dao với ánh mắt chán ghét, ra hiệu cho thuộc hạ thả người, sau đó chạm vào tai ta, hắn hỏi: “Cố tiểu thư, ngươi nghĩ ta sẽ giết ngươi chứ?”

Ta im lặng không đáp.

Chu Cảnh cười nhạt: “Bổn điện đột nhiên không nỡ—”

Miệng hắn bất ngờ trào ra máu, ta cảm nhận bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo ta, xoay tròn, đến khi thoát khỏi lưỡi dao của Chu Cảnh.

Chu Cảnh chết ngay trước mặt ta.

Gương mặt Chu Cảnh, vốn anh tuấn phi thường, bỗng trở nên tái nhợt, sắc xanh tím lan ra, hắn yếu ớt bám vào tường, giơ cánh tay lên, nở nụ cười điên dại với ta.

Chu Cảnh hỏi: “Cố tiểu thư, ngươi còn nhớ, năm ngươi tám tuổi đã nhận trâm hoa đào của ta không?”

15
Khi tỉnh lại, ta bước chân trần trên sàn nhà, từ ngăn tủ trang điểm lấy ra một chiếc trâm hoa đào.

Tua rua nhỏ lắc lư theo từng chuyển động, hoa đào tinh tế dịu dàng, trong tâm trí ta thoáng hiện lên hình ảnh cuối cùng của Chu Cảnh, sự kính trọng và tin tưởng của hắn.

Nguyên chủ rất quý chiếc trâm này, thậm chí còn cất giấu trong ngăn bí mật, ngày đêm ngắm nghía.

Chu Cảnh và nàng có duyên từ khi nàng tám tuổi, còn ta thì xuyên đến đây năm chín tuổi.

Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao lần đầu gặp Chu Cảnh sau khi xuyên qua, hắn nhìn ta với vẻ giận dữ và tổn thương.

Nếu không có ta, hắn và nguyên chủ có lẽ đã là một đôi thần tiên quyến lữ.

Cái chết của Chu Cảnh thật không vẻ vang, trong cung, Quý phi phát điên, thân mẫu suy vong, hắn được chôn cất với danh nghĩa hoàng tử, nhưng lễ tang lại vô cùng lạnh lẽo.

Ta ra lệnh cho người đưa chiếc trâm hoa đào này đến linh đường của Chu Cảnh, đặt vào đồ tùy táng để an táng cùng hắn.

Trong khu rừng đào, thiếu niên tuấn tú khẽ chạm vào trán thiếu nữ, tỉ mỉ vẽ lên từng cánh hoa, nụ cười bên môi ấm áp dịu dàng, đôi mắt sáng long lanh ánh sao, dịu dàng vấn vít.

16
Ta tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày.

Không ăn không uống.

Chỉ quỳ thẳng trước tượng Phật, hai tay chắp lại, ánh mắt rơi trên ngọn khói hương đang tỏa lên.

Ta vốn là một nữ sinh đại học bình thường, xuất thân từ một gia đình bình thường, học ở một ngôi trường bình thường, với một cuộc sống cũng bình thường.

Không hiểu sao ta lại bị cuốn vào thế giới này, tiến không được, lùi chẳng xong, còn phải chịu đựng những đau khổ và khó khăn mà gọi là số mệnh.

Ta suy nghĩ rất nhiều, nhưng mãi không thể hiểu được ý nghĩa của việc ta đến đây là gì.

Phía sau bỗng có một người bước đến.

Ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt thanh tú của Lâm Vũ Khôn hiện ra trong tầm mắt ta, sắc mặt hắn có phần tiều tụy, lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh ta.

Giọng hắn trầm lắng, có chút u sầu: “Cố nương tử, nàng có phải nghĩ rằng Lâm mỗ thật vô dụng không?”

Ta không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn hắn.

Lâm Vũ Khôn cứ tự mình nói tiếp: “Lục hoàng tử đã đến tìm ta, nói rằng nàng bị đe dọa, bị bắt cóc. Nếu không nhờ hắn, có lẽ nàng đã chết dưới tay bọn ác nhân.”

Lâm Vũ Khôn cúi đầu: “Còn ta, ngay cả việc nàng bị bắt cóc ta cũng không hay biết, cũng không đủ khả năng để cứu nàng. Ta…”

Lâm Vũ Khôn càng nói, giọng càng lộ vẻ tự trách, như thể đang tự vứt bỏ bản thân.

Ta nắm lấy tay hắn: “Lục hoàng tử có nói cho chàng biết vì sao ta bị bắt cóc không?”

Lâm Vũ Khôn lắc đầu.

Ta khẽ cười: “Là vì cuộc tranh đấu giữa hắn và Tam hoàng tử, ta chẳng qua chỉ vô tình bị cuốn vào. Hắn cứu ta là bổn phận của hắn.”

Ngẩng đầu nhìn Quan Âm trước mặt, khuôn mặt bà chìm trong làn khói nhang mờ ảo, không rõ ràng.

“Nhân sinh trên đời, mỗi người có một cách sống. Tranh đoạt ngai vàng là chấp niệm, an phận bình thường cũng là một loại sống.”

“Dù quyền cao chức trọng đến đâu, trăm năm sau cũng chỉ là nắm đất vàng; quyền khuynh triều dã thế nào, một ngày nào đó trên sử sách cũng chỉ là vài dòng ngắn ngủi.”

Ta chưa từng nghĩ rằng cuộc sống bình thường trước khi xuyên qua là không tốt.

Có cha nương yêu thương, một gia đình ấm áp, bạn bè để trò chuyện, học hành đủ để tìm kiếm một công việc ổn định.

Có lẽ với người khác, cuộc đời của ta chỉ đơn giản là học hành, làm việc, kết hôn sinh con, trông đầy nhàm chán.

Nhưng trong cái gọi là cuộc sống nhàm chán ấy, lại chứa đựng đầy những niềm vui nhỏ bé.

Những cái ôm khi lâu ngày không gặp bạn thân, chậu lan quân tử mẹ ta chăm ba năm mới nở hoa, niềm vui khi nhận học bổng, hạnh phúc khi tìm được công việc mình yêu thích…

Đó chính là cuộc sống của ta.

Ta yêu nó, và đã chăm chút cho nó rất cẩn thận.

Thế mà lại bị cái chuyện xuyên không này phá hỏng.

Lâm Vũ Khôn khẽ nói với giọng có phần cảm thán: “Cố nương tử luôn có những suy nghĩ kỳ lạ, khiến Lâm mỗ không khỏi nhìn nàng với con mắt khác.”

Ta khẽ cười: “Lang quân có tài hoa xuất chúng, chỉ là không có chí hướng với triều đình mà thôi, hà tất phải tự ti.”

Gửi gắm tâm tình vào non sông, chẳng phải cũng là một cách sống sao.

Ta quay người tựa vào hắn, nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo nhỏ trên đầu ngón tay hắn do làm mộc mà có, khẽ nói: “Chỉ cần lang quân thấy vui, tiểu nữ nguyện theo lang quân suốt đời.”

Lâm Vũ Khôn nắm lấy cổ tay ta, bàn tay ấm áp, ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt trong sáng của hắn.

Lâm Vũ Khôn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán ta.

Cảm xúc dâng tràn,

Chạm rồi lại buông.

Bùm! Một tiếng nổ lớn!

Cánh cửa bị đá tung ra, khuôn mặt âm trầm của Chu Thương hiện lên trước cửa.

Ta theo phản xạ đứng chắn trước Lâm Vũ Khôn.