Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRÂM CÀI HOA ĐÀO Chương 4 TRÂM CÀI HOA ĐÀO

Chương 4 TRÂM CÀI HOA ĐÀO

2:37 chiều – 01/10/2024

10

Lễ thành hôn được định vào mùa xuân năm sau, lại là một ngày hoa đào nở rộ.

Nửa tháng sau lễ định thân, chính là sinh thần của ta.

Lâm Vũ Khôn đến sớm, ngồi trên ghế nằm cạnh giường, che miệng mỉm cười hỏi ta muốn món quà gì.

Lúc ấy, ta tựa lưng vào đầu giường, vừa trải qua đêm trăng tròn, cơn đau thấu xương vừa mới qua, cảm giác như trong xương thịt vẫn còn dư âm của nó.

Ta không mấy phấn chấn, thấy hắn hứng khởi như vậy, nhưng vẫn gắng gượng cười, nhẹ nhàng nói: “Lang quân vẽ cho thiếp một bức tranh có được không?”

Lâm Vũ Khôn rất vui, lập tức cầm bút đứng trước bàn vẽ, cẩn thận phác họa từng nét mày nét mắt của ta.

Hắn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn đầy đăm chiêu.

Giữa từng nét bút, ta như thấy hiện lên dáng vẻ lười biếng của Chu Thương, Lâm Vũ Khôn cầm một quả nho trên tay, đưa trước mặt ta xoay vài vòng rồi lại cầm về.

Sinh thần năm ngoái, ta cũng nài nỉ hắn ta vẽ cho ta một bức, hắn ta ban đầu không chịu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Ta vừa lo lắng vừa mong chờ, ngồi dưới cửa sổ suốt ba canh giờ, lòng đầy háo hức chờ đợi, cho đến khi hắn ta nhẹ nhàng buông một câu “Xong rồi”, dù mỏi nhừ người, ta cũng vui vẻ chạy tới xem.

Nhưng cảm giác như có tiếng sét đánh ngang tai, đánh mạnh vào ta.

Hắn ta vẽ đúng là ta, nhưng lại là ta bị đẩy ngã trong bùn lầy, trên mặt còn vương dấu nước mắt, cơ thể run rẩy yếu đuối.

Một hình ảnh vô cùng xấu xí, vô cùng hèn mọn, vô cùng bất lực của ta, được hắn ta tỉ mỉ khắc họa trên giấy.

Hắn ta thậm chí không vẽ đôi mắt của ta.

Cô gái bị đẩy ngã trong bùn lầy, khuôn mặt trống trơn, chỉ có sự thảm hại được khắc họa rõ nét, ngay cả những hạt bùn cũng được vẽ tỉ mỉ đến từng đường nét.

Ta có thể tưởng tượng được hắn ta đã vẽ với bao nhiêu ác ý, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn ta – người ngồi trước cửa sổ đầy kỳ vọng – trong lòng thoáng qua một sự chế giễu.

Tờ giấy rơi khỏi tay ta.

Ta cắn môi, không biết phải phản ứng thế nào.

Chu Thương cười nhẹ hỏi: “Gia Gia, bức tranh này thế nào?”

“Nương tử.” Lâm Vũ Khôn vẽ rất nhanh, hắn cẩn thận mang tranh đến trước mặt ta, mở ra.

Đó là bức tranh một mỹ nhân dưới gốc cây hoa đào,

Cô nương trong tranh mặc y phục sáng tươi, bộ đồ màu vàng nhạt khẽ tung bay đầy linh hoạt, ngón tay khẽ chạm vào nhụy hoa đào, sắc hồng đào rơi xuống, giữa trán điểm một giọt chu sa.

Người đẹp hơn cả hoa.

Ta bảo Thư Ảnh cất bức tranh đi, cúi mình tạ ơn Lâm Vũ Khôn.

“Tháng sau là sinh thàn của Lâm mỗ.” Lâm Vũ Khôn cười nói: “Không biết nương tử có thể thêu cho Lâm mỗ một chiếc túi thơm, xem như là đáp lễ?”

Ta gật đầu, nhìn hắn ánh mắt lấp lánh, thần thái rạng rỡ.

Ta chợt nhớ đến loài hoa nghênh xuân. Một bông nhỏ bé, không nổi bật nhưng lại là loài hoa đầu tiên báo hiệu mùa xuân.

Có nghênh xuân mới biết xuân đã đến, và ngày tháng mới có hy vọng, ta nghĩ thầm, ta sẽ thêu tặng hắn loài hoa nghênh xuân.

Lâm Vũ Khôn bước đi nhẹ nhàng, bóng dáng hắn thấp thoáng qua cổng trăng rồi rời đi, ta nằm lại trên ghế nằm, ôm chăn, đờ đẫn nhìn bóng lưng hắn mà thẫn thờ.

Đột nhiên, một cảm giác rất mơ hồ ùa đến.

Những gì ta từng chịu đựng, sẽ được bù đắp bởi một người khác.

Thiên đạo xoay vần, báo ứng đã đến.

11

Tiệc sinh thần của ta không lớn, chỉ là bữa cơm gia đình sum vầy.

Tham chén rượu một chút, đầu óc ta lâng lâng khi quay về, vừa muốn cởi áo ra thì có một bàn tay giữ lấy ngón tay của ta.

Dưới ánh trăng mờ mịt, ta cẩn thận nhìn người trước mặt, mãi mới chậm chạp thốt lên: “Lục hoàng tử điện hạ?”

Ta cúi người hành lễ với hắn ta.

Hắn ta im lặng, ngón tay vuốt ve ngọc đính trên đai lưng, một lúc lâu sau mới rút ra một cây trâm.

Cây trâm bằng gỗ, đầu trâm khắc hình hoa sen.

Ta chỉ liếc qua rồi rời mắt đi.

Hắn ta đưa tay lên tháo trâm gỗ trên búi tóc của ta, nhẹ nhàng thay bằng trâm của hắn ta, rồi vuốt nhẹ trán ta:

“Hôm nay là sinh thần của ngươi, ta đến tặng quà.”

Ta vẫn giữ tư thế cung kính: “Điện hạ có thể sai người mang tới, hà tất phải phiền đến bước chân.”

Ta ngập ngừng, định nhắc nhở hắn ta xưng là “bổn điện” hay gì đó, nhưng cuối cùng ta mím môi, nuốt lời vào bụng.

Vừa hay, hắn ta cũng lên tiếng: “Dù sao chúng ta cũng coi như quen biết đã mười năm.

“Không cần phải xa cách như vậy.”

Ta lùi một bước, vẫn giữ tay chắp trước người: “Thần nữ bất tài, không dám trèo cao với điện hạ.”

“Ngươi nhất định phải xa lạ với ta đến vậy sao, Cố Kỳ Gia?” Giọng hắn ta đầy giận dữ.

“Điện hạ là hoàng tử, là người mà thần nữ không thể với tới.”

Ta nhẹ giọng đáp, “Xin điện hạ đừng làm khó.”

Ta đưa tay ra: “Thần nữ nhận quà của điện hạ, nhưng cây trâm này là vật ta yêu thích, xin điện hạ trả lại.”

Hắn ta giận dữ, bẻ đôi cây trâm, nghiền nát đầu trâm hoa sen, rồi ném xuống đất, vẻ mặt đầy lạnh lùng: “Đáng tiếc, bổn điện không thích cây trâm ấy.”

Ta mở miệng, nhưng cuối cùng chẳng nói được gì.

Chu Thương, ngông cuồng, cố chấp, việc đầu tiên sau khi hắn ta nắm quyền là xử tử những cung nữ, thái giám và phi tần đã ngược đãi hắn ta bằng hình phạt hấp. Hắn ta bắt cả cung đình phải đến xem.

Hắn ta ép ta phải đi, dưới cái lò hấp, chân ta như mềm nhũn, quỳ xuống đất, suýt ói, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn ta, sợ hắn ta bỏ ta ra.

Khi đó, hắn ta nói với ta, đó là kết cục của kẻ phản bội hắn ta.

Ta đã trả lời hắn ta thế nào nhỉ?

Ta bình thản nghĩ lại, hình như ta đã nói, ta sẽ không bao giờ phản bội hắn ta.

Vừa hay hắn ta nắm lấy cằm ta, ánh mắt trong đêm tối lạnh lẽo vô cùng: “Cố Kỳ Gia, bổn điện nhớ ngươi từng nói sẽ không bao giờ phản bội.”

Ta cúi người quỳ xuống, giọng điệu thản nhiên: “Thần nữ sẽ không bao giờ phản bội điện hạ.”

Hắn ta chịu đủ mọi đắng cay, nhọc nhằn mà bò ra khỏi bùn lầy, ta đã nhìn rõ điều đó, cũng không vô liêm sỉ mà phá hoại đi.

Hắn ta chỉ là không yêu ta mà thôi.

Chu Thương mặt mày lạnh lùng: “Thế thời gian này ngươi đang làm gì?”

Ta vẫn quỳ: “Điện hạ, thần nữ chỉ là đã mệt mỏi.”

Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn ta: “Thần nữ đã dùng mười năm cũng không thể khiến điện hạ yêu thích thần nữ, còn gây phiền nhiễu cho điện hạ.

“Thần nữ chỉ là không còn cố chấp nữa.”

Giữa ta và hắn ta, từ trước đến nay chỉ là ta đang cố gắng.

Nếu không phải vì ta bị buộc phải xuyên vào đây để nhận nhiệm vụ chinh phục hắn ta, thì Cố Kỳ Gia sẽ chẳng có chút liên quan nào đến hắn ta.

Chu Thương nâng cằm ta, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hình ảnh ta trong đó, hắn ta khẽ gọi ta một tiếng: “Cố Kỳ Gia.”

Hắn ta chần chừ hỏi: “Mười năm trước, ngươi vào lãnh cung rốt cuộc là vì cái gì?”

“Thần nữ sớm nhận ra điện hạ không phải kẻ tầm thường.” Ta bình thản đáp, “Chỉ là muốn ban ơn cho điện hạ, cầu mong điện hạ thương xót, để bảo vệ gia tộc.”

Ta quỳ xuống cầu xin hắn ta: “Điện hạ giờ đã ở địa vị cao, mọi vật trong thiên hạ đều nằm trong tay, xin điện hạ rộng lòng tha thứ cho thần nữ tội lừa dối.

“Cũng xin điện hạ vì công lao theo hầu bấy lâu, bảo vệ cho gia tộc… và nhà phu quân của thần nữ.”

Chu Thương buông tay, đứng quay lưng lại với ta dưới ánh trăng, bộ y phục đen của hắn ta ẩn mình trong bóng tối, ta lặng lẽ quỳ, lòng bàn tay âm thầm đổ mồ hôi.

Rất lâu sau, lâu đến nỗi thân ta đã nghiêng ngả, lâu đến mức ta nghĩ hắn ta sẽ từ chối và giáng xuống ta sự hành hạ không giống người.

Ta nghe hắn ta nói một chữ “Được”.

“Ngươi đã quyết định, từ nay bổn điện sẽ không còn làm phiền nữa.”

Hắn ta nhìn ta, “Gia tộc của ngươi và phu quân, bổn điện cũng sẽ hết sức bảo toàn.”

“Đa tạ điện hạ.” Ta quỳ xuống tạ ơn, đứng dậy nhìn hắn ta, “Cũng chúc điện hạ tiền đồ sáng lạn, ngai vàng rồng vàng trên Kim Loan Điện tương lai chắc chắn sẽ thuộc về điện hạ.”

Ta nói rất chân thành.

Có lẽ vì đã tận mắt chứng kiến những khó khăn trong cuộc chiến đoạt vị, có lẽ vì nhiều lần nhìn thấy hắn ta trở về với thân thể đầy máu, với những vết thương và sẹo không đếm xuể,

Ta mong hắn ta chiến thắng,

Và ta biết chắc rằng hắn ta sẽ thắng.

12
Cuộc đấu đá giữa Tam hoàng tử và Lục hoàng tử ngày càng trở nên khốc liệt, phụ thân mỗi ngày đều thần sắc nặng nề, thâu đêm không về cũng là chuyện thường tình.

Ta cuộn mình trong khuê phòng, từng mũi kim từng đường chỉ, tự tay thêu áo cưới cho mình.

Kim chỉ thoăn thoắt trên tay, chữ “Phúc” dần hiện ra, đôi uyên ương quấn quýt, mây lành hạc tiên, hài hòa mỹ mãn.

Đầu ngón tay vuốt ve đường nét của đôi uyên ương, trong lòng ta lại có chút mơ hồ.

Khi ta mới xuyên vào nơi này, ta không biết thêu thùa, những nữ công phòng thêu thùa của khuê các tiểu thư đối với ta hoàn toàn rối bời.

Sau này, vì may vá y phục cho Chu Thương, ta mới buộc phải học thành thạo nghề này.

Lúc đó hắn ta ngày đêm bận rộn mưu tính, máu me và thương tích là chuyện thường, lại không thể để người ngoài biết.

Những chiếc áo quý giá của hắn ta khi hư hại không tiện bỏ đi, hắn ta thường ném cho ta sau khi cởi ra, chờ ta khâu vá rồi đem đi giặt sạch.

Những ký ức ấy là sự tranh đấu quyết liệt, là những cuộc chiến hợp tác đồng lòng, là cảm giác lo lắng không yên mỗi khi chờ hắn ta đến khuya, là nỗi sợ hãi không thể chịu đựng khi nghĩ đến việc hắn ta có thể không trở về vào ngày mai.

Mỗi khi chờ đợi hắn ta, ta thường thắp một chiếc đèn cung đình trong phòng, ngồi bên cạnh đèn mà tỉ mỉ cắt tỉa bấc nến.

Như thể khi nhìn ngọn lửa lung linh trong đêm vắng, trái tim ta vốn lo âu cũng dần bình tĩnh lại.

Lúc đó, ta thật sự ít nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.

Cổ tay ta hơi run, mũi kim đâm vào lòng bàn tay, ta gạt đi giọt máu nhỏ, lấy khăn lau đi.

Ta và hắn ta đã tranh đấu dây dưa suốt mười năm, không đếm nổi những thói quen đã in sâu bóng hình hắn ta, nay muốn trốn thoát nhưng luôn mờ mịt hồi tưởng.

Bước xuống giường trong đôi giày thêu, ta mở hộp gỗ đàn trên bàn trang điểm.

Bên trong là những chiếc trâm gỗ mà Lâm Vũ Khôn phái người mang tới.

Mỗi ngày một chiếc, lúc hoàng hôn hắn vội vã sai người đưa đến, rồi nôn nóng chờ hồi âm của ta.

Ta vuốt ve những bông hoa nhiều màu sắc khác nhau, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh hắn mướt mồ hôi khi làm nghề mộc.

Người ấy, thanh cao nhàn nhã, suốt ngày gắn bó với thơ và tranh, lại vì ta mà tỉ mỉ gọt đẽo từng khúc gỗ, cười khúc khích như một đứa trẻ ngốc nghếch.

Ta sờ lên má, cảm thấy bản thân dường như có chút si mê.

Ta thở dài một tiếng,

Đang định đóng hộp lại, đột nhiên cảm thấy cơn đau nhói sau gáy.