Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN Chương 6 MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN

Chương 6 MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN

6:51 chiều – 29/09/2024

【Mùa Đông Thứ Tư】

1
Ta nhìn lên vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, không biết ở bên kia ánh trăng liệu có ai đang nghĩ đến ta không.

Vừa nghĩ đến đó, ta bỗng hắt xì hai cái.

Liệu có phải nàng đang nghĩ đến ta không?

Lúc này, chắc nàng đang ở trường săn, và có lẽ Phí Minh cũng đang ở bên cạnh nàng.

Về phần họ đang làm gì, ta không dám nghĩ xa hơn.

Nghĩ lại, lúc này bên cạnh nàng đã có Phí Minh, chắc nàng cũng chẳng bận tâm đến ta làm gì.

Hóa ra ta chỉ là tự mình đa tình.

Có lẽ chẳng ai nhớ đến ta hết, ta chỉ là bị cảm lạnh nên hắt hơi vài cái mà thôi.

Cơ thể ta từ khi nào lại yếu đuối đến mức này, chỉ bị lưỡi kiếm làm bị thương hai vết mà lại để cơn gió lạnh Sóc Bắc thừa cơ lấn vào.

Có lẽ ta đã bỏ lỡ ba mùa đông lạnh giá ở Sóc Bắc.

Thổi hơi thành sương, hắt nước thành băng, cảnh tượng như thế này ở kinh thành không bao giờ thấy được.

Ta sợ nếu không ngắm thêm vài lần nữa, có lẽ đời này sẽ không còn cơ hội nữa.

Cũng xem như một lời từ biệt muộn màng.

2
Năm đó, khi rời Sóc Bắc, ta nghĩ mình sẽ nhanh chóng quay lại.

Ngày trước khi trở về, ta bắt gặp Nghi Xuân trốn khỏi cung dạo chơi trên con phố dài.

Ta không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đôi chân cứ tự động theo sau nàng.

Sau này nghĩ lại, có lẽ vì nàng sắp gả đến Vân Nam, còn ta phải đóng quân ở Sóc Bắc, từ nay hai phương trời cách biệt, có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Vì vậy, ta đã tự mình buông thả, lén đi theo nàng suốt cả ngày, cho đến khi nàng trở về cung lúc hoàng hôn.

Tối đó ta thu xếp hành lý, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần để sống hết đời ở Sóc Bắc.

Nhưng ai ngờ, ngay trước khi khởi hành, ta bị hoàng thượng giữ lại và phái đi Nam Sở, rồi không bao giờ trở về nữa.

Đến giờ ta vẫn chưa hiểu vì sao hoàng thượng lại chọn ta.

Đại Lương tài hoa nhiều vô kể, tại sao người lại nhìn trúng một kẻ tầm thường như ta.

3
Tính ra ta đã rời kinh thành hơn ba tháng, đã đánh qua vài trận, chắc chẳng mấy chốc sẽ hội ngộ cùng A Tinh.

Khi A Tinh nói hắn sẽ đến Sóc Bắc để dẹp loạn, ta cứ tưởng đó chỉ là lời nói bâng quơ nhưng dường như hắn có lý do gì đó nên buộc phải đến đây.

Ta mơ hồ đoán được điều gì đó, cơn ác mộng đã đeo bám hắn nhiều năm, có lẽ đã đến lúc được hóa giải.

Hãy cứ làm điều ngươi muốn, nhà họ Mục đã có ta bảo vệ.

Cô nương thanh mai trúc mã của A Tinh cũng ủng hộ hắn đến đây. Điểm này, A Nghiên tiểu thư khác hoàn toàn với biểu tỷ Nghi Xuân của nàng.

A Nghiên và A Tinh lớn lên cùng nhau, nàng đương nhiên hiểu hắn.

Nhưng Nghi Xuân không hiểu ta, và nàng cũng chẳng có hứng thú để hiểu.

Trước ngày ta ra chiến trường, nàng thậm chí còn đóng cửa không gặp, không cho ta một cơ hội giải thích.

Thực ra, từ ngày rời kinh, ta đã muốn viết thư cho nàng.

Viết nhiều thì sợ nàng không đọc, viết ít thì thấy không đủ chân thành.

Do dự suốt ba tháng, ta vẫn chưa viết được một chữ nào.

4
Chỉ là ta không ngờ, nàng lại gửi cho ta áo bông.

Ta hỏi viên quan áp tải lương thực, liệu có thứ gì khác nữa không. Ví như thư tín từ phủ công chúa, dù chỉ là một lời nhắn miệng cũng được.â

Nhưng viên quan ấy nói rằng không có, công chúa chỉ dặn mang số áo bông này đến.

Quả nhiên nàng vẫn còn giận.

Ta hiểu nàng quá mà, nếu Nghi Xuân im lặng vài ngày không nói gì với ngươi, thì rất có thể là ngươi đã làm điều gì khiến nàng phật ý mà chưa kịp xin lỗi.

Nhưng ta không hiểu rốt cuộc nàng đang nghĩ gì, lúc này lẽ ra nàng phải đang vui vẻ trò chuyện với Phí Minh, sao lại nhớ đến việc gửi áo bông cho ta?

Phải chăng điều này có nghĩa là trong lòng nàng vẫn còn chút quan tâm đến ta?

Ý nghĩ này lướt qua, khiến lòng ta ngập tràn niềm vui chưa từng có.

5
Nhưng trước khi ta xuất chinh, nàng rõ ràng đã nói là muốn hòa ly mà. Rốt cuộc nàng đang muốn gì đây?

Nàng gửi áo bông này, thà ta cứ để mình bị lạnh còn hơn.

Nếu đã như vậy, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, chi bằng ta trả lời ngược lại cho nàng.

Ta nhắn viên quan mang về cho nàng bốn chữ: 

“Đợi ta trở về.”

Bốn chữ này có thể để lại nhiều suy nghĩ lắm.

Đợi ta về để xin lỗi, hay đợi ta về để hòa ly đây?

Dù sao thì ta là người không quan trọng, nàng nghĩ sao thì ta cũng sẽ nghĩ vậy.

Khoác lên mình chiếc áo bông, ta bỗng có cảm giác muốn  tức rút quân về kinh.

Trận chiến này, hãy nhanh chóng kết thúc đi, ta không thể chờ để gặp lại nàng.

Không đúng, vẫn nên đánh chậm lại, lỡ về tới nơi nàng lại bàn chuyện hòa ly thì sao.

【Mùa Xuân Thứ Năm】

1
Phí Minh ngày nào cũng đến phủ công chúa để chặn ta, nên ta quyết định dọn đến nhà ngoại công, ít nhất ở đó vẫn còn A Nghiên chơi cùng.

Cô nàng tiểu biểu muội này của ta rất tinh ranh, nhưng nàng cũng không có ác ý gì, quan trọng hơn là, chúng ta đều là những người chờ đợi người thân từ Sóc Bắc trở về.

A Nghiên và Mục Trích Tinh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau lớn lên, và lần này Chu Phi Ngư chính là đi cứu viện cho Mục Trích Tinh.

Lúc này chúng ta là chị em, sau này e rằng sẽ là chị em dâu.

Đôi khi ta cũng không hiểu nổi, Mục Trích Tinh hoạt bát như vậy, sao lại không biết kéo đại ca hắn cười nhiều hơn.

Chu Phi Ngư, cái người làm việc mà không nói một lời này, quả thật quá thiệt thòi, đợi hắn về, ta nhất định sẽ xoay người hỏi  hắn thật kỹ.

Nhìn A Nghiên lo lắng không yên, ta hỏi: 

“Đã lo lắng đến thế, sao không ngăn cản hắn ngay từ đầu?”

“Ta đã thử ngăn, nhưng không được, mà vốn dĩ nàng ấy còn không hề ngăn.”

A Nghiên đáp lại:

 “Tính cách của hắn, ta không ngăn được, chi bằng ủng hộ hắn.”

Ủng hộ hắn ư?

Mẫu hậu nói đúng, có lẽ ta cũng nên ủng hộ hắn, làm hậu phương vững chắc cho hắn yên tâm hành quân đánh trận.

Nhưng hắn đâu thể đi lâu như vậy mà không viết cho ta lấy một lá thư, khiến ta ngày ngày lo lắng cho hắn.

Vì thế, gửi áo bông đã là giới hạn của ta rồi, đừng mong ta kèm thêm thư từ gì nữa.

2
A Nghiên cứ mãi nhớ nhung Mục Trích Tinh, ngày nhớ đêm cũng nhớ.

Ta thực sự không muốn tiếp tục chịu cảnh này nữa, nên dắt nàng đi đến xưởng thêu chơi với đám tiểu tử kia.

Hừ, ai mà không có người trong lòng chứ, đợi Chu Phi Ngư trở về, ta nhất định sẽ khiến họ ghen tị.

Và ta đã nghĩ ra một cách tuyệt vời để làm điều đó.

A Nghiên và Mục Trích Tinh dù tình sâu nghĩa nặng, nhưng cuối cùng vẫn chưa thành hôn, khác với ta và Chu Phi Ngư, ta có thể danh chính ngôn thuận làm những chuyện xấu hổ.

Đến lúc đó, ta sẽ mang theo cái bụng to, đổ cả chậu “cẩu lương” lên đầu họ.

Lũ nhóc kia thật đáng yêu, nhưng việc trộm con là phạm pháp, ta đành phải tự mình sinh thôi.

Hơn nữa, Chu Phi Ngư tốt như vậy, lỡ bị hồ ly tinh khác bắt mất thì rắc rối to, phải nhanh chóng sinh một đứa để trói buộc hắn lại.

Dù có đau vài ngày, nhưng xem ra vẫn là lãi.

Một thời gian sau ta mới nhận được lời truyền miệng của hắn, hắn nói: 

“Đợi ta trở về.”

Ừ, ta sẽ đợi ngươi trở về sinh con.

3
Nghe tin chiến thắng từ biên ải, ta lập tức chạy đến cung, túm lấy phụ hoàng mà hỏi đông hỏi tây.

Hắn có bị thương không, bọn họ khi nào thì về, liệu có kịp trở về trước năm mới không?

Phụ hoàng chỉ cười mà nói, họ đang dừng lại nghỉ ngơi, không bao lâu nữa sẽ về kinh.

Nghỉ ngơi gì chứ, về thẳng một mạch luôn có được không, “không bao lâu” là ngày nào cơ chứ?

Thấy vẻ sốt ruột của ta, phụ hoàng lại trêu chọc,:

“ Ai da, không biết ai lúc đầu còn không hài lòng với cuộc hôn nhân do trẫm sắp đặt, còn chê người ta già.”

Không già, không già đâu, đàn ông lớn tuổi biết chăm sóc người khác mà, hì hì.

Quả nhiên, vẫn là phụ hoàng có mắt tinh tường, chọn cho ta một phò mã tuyệt vời như vậy.

Nhưng ta cũng tò mò, phụ hoàng lúc đó đã nhìn trúng hắn ở điểm nào.

“Có vẻ như tiểu Nghi Xuân còn chưa biết, năm đó khi con lén trốn khỏi cung chơi, có một tên ngốc đã lén theo con cả chặng đường.”

Theo dõi ta? Khi nào cơ?

Ta trốn khỏi cung nhiều lần như vậy, làm sao biết là lần nào.

“Chắc là ba bốn năm trước.”

“Hắn… theo dõi con làm gì?”

Phụ hoàng chỉ đáp,:

⁶”Trẫm cũng muốn biết lắm.”

“Vậy nên người đã cho người điều tra hắn, điều tra xong rồi đẩy hắn đến Nam Sở?”

Nguy hiểm biết bao, lỡ năm đó hắn không quay về được thì phải làm sao?

Phụ hoàng, người thật quá nhẫn tâm!

Nhưng phụ hoàng vẫn thản nhiên nói:

“Nếu hắn không có bản lĩnh đó, trẫm cũng chẳng chọn hắn.”

4
Nếu năm đó phụ hoàng không để ý đến hắn, có lẽ hắn thực sự sẽ ở lại Sóc Bắc cả đời.

Hoặc giả dụ, nếu Vân Nam vương không phản loạn thì ta đã gả đến Vân Nam rồi.

Chúng ta có thể đã lỡ mất nhau như thế, rồi sau đó không bao giờ gặp lại nữa.

Nhưng định mệnh thật kỳ diệu, không lạc lối, không nhầm lẫn, lại đẩy chúng ta đến với nhau.

Có lẽ đây chính là ý trời!

Còn chuyện phụ hoàng nói ba bốn năm trước, ta nghĩ mãi mà không nhớ ra được. Nhưng trong lòng xen chút kiêu ngạo và ngọt ngào. Thì ra hắn đã sớm để ý đến bản công chúa từ lâu lắm rồi.

Có khi không chỉ vậy, có lẽ ngay từ khi ta cứu hắn ở trường săn năm đó, hắn đã thầm mến ta rồi.

Nhưng thành thân đến nay đã một năm, tên này lại chẳng nói một lời nào như kiểu thích ta.

Bản công chúa đáng yêu như thế, thích ta có gì mà phải xấu hổ chứ?

Không được, sau này ta nhất định phải ép hắn nói ra, còn phải bắt hắn nói mỗi ngày nữa.

Đại tướng quân của ta ơi, sao ngươi còn chưa về, không biết có một con thỏ nhỏ đang chờ ngươi ở đây sao?

5
Biết được tin hắn sắp trở về, ngày nào ta cũng lên lầu thành nhìn ra xa, trông ngóng.

Cuối cùng, vào một ngày mùa xuân, ta đã nhìn thấy bóng dáng đoàn quân hồi kinh từ xa.

Ta liên tục hỏi Thúy Thúy, tóc ta có rối không?

Nàng cười bảo:

“Hôm nay công chúa thật rạng rỡ và xinh đẹp lắm.”

Nhưng ta vẫn không tin nàng, nghĩ bụng nếu hôm nay ta mặc chiếc váy hồng cánh sen kia thì sẽ đẹp hơn nhiều.

Nhưng hắn đã đến rồi, không kịp về thay nữa.

Thôi thì, cứ thế này đi.

Ta hớn hở chạy tới, ngay khi hắn vừa xuống ngựa, ta đã nhào tới ôm chầm lấy hắn.

Giáp trụ của hắn lạnh buốt, nhưng trái tim ta lại ấm áp vô cùng.

Ta ôm chặt lấy hắn không buông, lần này không phải là mơ, hắn thực sự đã trở về.

Phò mã của ta, là một đại tướng quân uy phong lẫm liệt, hắn sẽ cưỡi trên lưng ngựa chiến, mang cả mùa xuân trở về cùng.