Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN Chương 5 MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN

Chương 5 MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN

6:51 chiều – 29/09/2024

2
Khi ta định trả cung và cảm ơn nàng, nàng lại ra hiệu bảo ta im lặng.

Ta theo ánh mắt nàng nhìn sang thì thấy không xa có một con thỏ.

Ta định giương cung bắn, nhưng nàng lại ngăn ta.

“Thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, sao ngươi có thể bắn thỏ?”

Sau đó, ta bắt con thỏ ấy và mang về cho nàng.

Nhưng nàng lại nói với ta: 

“Tướng quân đi đường, không nên săn thỏ. Ngươi bắn cung giỏi như vậy, không bằng trở thành một đại tướng quân, để không ai dám bắt nạt ngươi nữa.”

Rồi nàng ôm con thỏ chạy đi, trên mặt là sự vui mừng rạng rỡ, hoàn toàn không để ý rằng đã bỏ quên cây cung lại với ta.

Sau này, ta cũng đã nghĩ đến việc trả cây cung cho nàng, nhưng nàng là công chúa, đâu phải ta muốn gặp là có thể gặp được.

Lần sau gặp lại nàng, chuyện đã trôi qua từ lâu, nghĩ rằng nàng hhẳn cũng đã quên từ lâu rồi nên ta cũng không mở lời.

3
Có lẽ nàng không biết, nàng đã cho ta bao nhiêu dũng khí.

Ta thi võ cử, vào quân doanh, ra chiến trường, tất cả đều bắt đầu từ câu nói “Tướng quân đi đường” của nàng.

Ta luôn mang theo cây cung đó bên mình, cho đến khi hộ tống di cốt của lão tướng quân về kinh, ta mới gặp lại nàng.

Mọi người đều nói rằng Nghi Xuân công chúa và thế tử Vân Nam là đôi kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp.

Ta nhìn cũng thấy vậy.

Ta định nói vài lời với nàng, nhưng rồi lại không mở miệng được.

Có lẽ, người như ta không nên gần gũi với ai, trên chiến trường có thể chết bất cứ lúc nào, người khác sẽ đau lòng.

Ta nên am thầm về kinh rồi lặng lẽ trở lại Sóc Bắc, vậy là tốt rồi.

Nhưng ta không ngờ hoàng thượng giữ ta lại, càng không ngờ người giao cho ta sứ mệnh dẫn đoàn đi Nam Sở.

Sau này ta mới biết, đó là một bài thử.

Thái tử ngày càng lớn, cũng đến lúc cần xây dựng thế lực cho mình, và người đầu tiên hoàng thượng chọn cho thái tử chính là ta.

Vừa trở về từ Nam Sở, ta còn chưa kịp hoàn hồn thì hoàng thượng đã bổ nhiệm ta làm Thái tử thiếu phó.

Ta thậm chí còn chưa hiểu rõ tình thế, đã bị đẩy vào trung tâm vòng xoáy của kinh thành.

4
Ta hứa với hoàng thượng rằng ta sẽ hết lòng dạy dỗ thái tử, nhưng chỉ là dạy dỗ mà thôi.

Ta nghĩ hoàng thượng chắc hẳn hiểu ý ta, nhưng người lại nhiều lần ám chỉ rằng muốn bồi dưỡng ta trở thành quyền thần số một của Đại Lương.

Lúc đó ta mới hiểu ra, hoàng thượng không chỉ muốn ta bảo vệ thái tử, mà còn muốn ta bảo vệ cả giang sơn Đại Lương.

Là một nam nhi Đại Lương, bảo vệ chính quyền, giữ vững thiên hạ, đó là nghĩa vụ không thể chối từ. Nhưng từ xưa đến nay, quyền thần có địa vị cao, có ai được kết cục tốt đẹp đâu.

Ta sợ rằng dù ta có dốc hết tâm sức, cuối cùng vẫn thua chỉ vì một câu “lòng người khó đoán.”

Vì thế, ta chưa bao giờ đưa ra câu trả lời rõ ràng, nhưng hoàng thượng lại từng bước ép buộc.

Ta bình định phản loạn Vân Nam, hoàng thượng nhân cơ hội này lại cắt giảm quyền lực của một số vương gia, cố tình để ta gây thù chuốc oán với họ, muốn kéo ta vào triều đình.

Nhưng ta không ngờ hoàng thượng lại gả Nghi Xuân công chúa cho ta.

Cưới công chúa, ta chính thức trở thành người trong hoàng tộc, không còn là ngoại thần nữa.

Quả nhiên, người rất hiểu những lo ngại của ta.

Nhận lấy hôn ước này rồi thì đời này ta sẽ bị trói buộc vào vòng xoáy triều đình, không thể dứt ra được nữa.

Nhưng vì nàng, dù có bị giam cầm, ta vẫn cam tâm tình nguyện.

5
Phụng sự quân vương như ở bên cạnh hổ, đến giờ ta vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của hoàng thượng.

Sau khi thành thân, hoàng thượng từng nửa đùa nửa thật nói với ta, nếu sau này ta và Nghi Xuân có con, Y Xuyên thái tử không có tài, cũng có thể lập con ta lên thay thế.

Lời này khiến ta lạnh cả sống lưng.

Vòng xoáy quyền lực thật đáng sợ, ta sợ mình sẽ bị nó ảnh hưởng, tâm tính sẽ trở nên vặn vẹo.

Nhưng ít nhất bây giờ đã có nàng giữ ta lại, ta không muốn trở nên như vậy.

Nghĩ lại, năm nay vào đợt đi săn mùa thu, hoàng thượng đặc biệt triệu Vân Nam hầu Phí Minh theo hầu, cũng là để răn đe các vương gia.

Phí Minh đã bỏ thê tử, lần này vào kinh, chắc hẳn vẫn còn tình cảm với Nghi Xuân.

Mỗi lần ngồi cùng Nghi Xuân uống Phổ Nhĩ, ta đều tự hỏi, liệu nàng thích trà Vân Nam, hay vẫn còn vương vấn người Vân Nam?

Cũng phải, họ yêu nhau sâu đậm, dù ta có ở kinh thành bao lâu đi chăng nữa, thì cũng có thể làm được gì?

Quả nhiên, những gì không thuộc về mình, giữ thế nào cũng không giữ nổi.

【Mùa Xuân Thứ Tư】

1
Ta đã có một giấc mơ rất tồi tệ.

Ta mơ thấy Chu Phi Ngư nằm giữa khung cảnh đất trời đầy tuyết, toàn thân đẫm máu.

Đến khi tỉnh dậy rồi mà ta vẫn còn sợ hãi rất lâu.

Ta đã nghe nói về sự khắc nghiệt của mùa đông ở Sóc Bắc, tháng chín đã bắt đầu có tuyết rơi, liệu giấc mơ này có ám chỉ rằng hắn sẽ bị thương vì băng tuyết thật không?

Ta đã đứng ngồi không yên rất lâu, cuối cùng quyết định bán Túy Tiên Cư, đổi lấy tiền mặt để xưởng thêu may áo bông cho các tướng sĩ.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, ta lại gặp Phí Minh.

Vân Nam hầu vào kinh hầu hoàng thượng trong mùa thu săn bắn, chuyện này ta đã nghe từ lâu, chỉ không ngờ hắn đến nhanh như vậy.

Xem ra Chu Phi Ngư vẫn chưa đánh đủ nên tên tiểu tử họ Phí này còn dám đến tìm ta.

Hắn nói: 

“Nghi Xuân, đã lâu không gặp.”

Đúng là đã lâu thật, nhưng hôm nay ta có việc, không rảnh trò chuyện với ngươi.

Ta lơ hắn, quay người  định rời đi nhưng hắn lại chặn ta lại, ấp úng hồi lâu mới nói ra một câu.

“Nghi Xuân, ta đã bỏ thê tử kia rồi.”

Ta nghe rồi, chúc mừng ngươi độc thân vui vẻ, chúc ngươi hạnh phúc.

Hắn thấy ta không muốn nói chuyện với hắn, bèn đưa ra một hộp lễ và nói: 

“Ta mang đến cho nàng món bánh hoa và trà Phổ Nhĩ mà nàng thích nhất.”

Ta vốn không muốn lãng phí thời gian với hắn, nhưng vì hắn cứ chặn đường, nên ta liền mỉa mai vài câu.

2
“Ta đã lâu không ăn bánh hoa nữa rồi, bây giờ ta chỉ uống Dương Hiên Xuân Nha thôi.”

“Ngươi đã từng uống trà Dương Hiên chưa? Nó ngon hơn Phổ Nhĩ nhiều.”

Ta nói thật đấy, mấy hôm nay ta đều ở nhà thưởng trà.

Ban đầu chỉ là tò mò, muốn biết loại trà mà Chu Phi Ngư yêu thích có vị gì, nhưng càng uống ta càng cảm thấy trà này đậm đà, tươi mát.

“Vậy Nghi Xuân dẫn ta vào phủ thử xem sao.”

 Hắn nói như vậy.

Tên tiểu tử này còn muốn lừa để uống trà của ta ư, thật không biết xấu hổ!

“Phụ hoàng vừa ban cho ta rất nhiều, nhưng không phải để ngươi uống, ta phải để dành cho phò mã trở về, vì hắn rất thích loại trà này.”

Nói cách khác, nhà ta không có trà để tiếp ngươi, cũng không hoan nghênh ngươi đến.

Hắn bắt đầu tỏ vẻ lo lắng: 

“Nàng nghĩ nàng thật sự hiểu rõ Chu Phi Ngư sao? Hắn không đơn giản như nàng nghĩ đâu.”

Ta không hiểu, nhưng ngươi thì hiểu chắc? Ngươi có tư cách gì để nói về phò mã của ta?!

Ta trịnh trọng, từng chữ rõ ràng đáp lời hắn.

“Bây giờ có thể ta chưa hiểu rõ, nhưng hắn là phu quân của ta, là người sẽ cùng ta đi đến hết cuộc đời, ta tin tưởng hắn, dựa vào hắn, và không thể dung thứ bất kỳ ai phỉ báng hắn.”

Nói xong câu đó ta liền rời đi, Chu Phi Ngư vẫn đang đợi áo bông của ta.

3
Xử lý xong chuyện áo bông, trước khi hội thu săn bắn bắt đầu, ta phát hiện cây cung của ta đã hỏng.

Ta lẻn vào kho vũ khí của Chu Phi Ngư, ngay lập tức nhìn thấy có một cây cung treo trên tường.

Cây cung này dù cũ nhưng ta cầm6 lại rất vừa tay, như thể được chế tạo riêng cho ta.

Không phải là “như thể”, mà nó đúng là của ta, trên cán cung còn khắc tên của ta kia kìa.

Sao hắn lại có cung của ta? Hắn vốn thích sạch sẽ, chắc không có thói quen nhặt đồ cũ chứ?

Ta nghĩ mãi, cuối cùng khi ôm thỏ bông đi ngủ, ta mới chợt hiểu ra. Hóa ra hắn chính là tên tiểu tử năm xưa bị người ta đánh bầm dập trên trường săn.

Thật không ngờ, lại là hắn!

Dù sao cũng không ai biết, người mà ta cứu khi đó chính là phò mã tương lai của ta.

“Tướng quân đi đường, không được săn thỏ.”

Ta lúc đó chỉ nói bâng quơ, không ngờ hắn thực sự trở thành đại tướng quân.

Thật là đời không ai biết trước đượ kh————

4
Nghĩ lại, năm đó hắn còn giúp ta bắt một con thỏ, ta mang từ trường săn về cung nuôi rất lâu.

Sau đó, Thanh Nhan đến tranh giành thỏ của ta, đương nhiên ta không đưa cho nàng.

Trong lúc giằng co, ta lỡ tay hất cái lồng thỏ rơi xuống ao.

Ta liền nhảy xuống nước, nhưng con thỏ của ta vẫn không cứu được.

Ta bị cảm lạnh, ốm một trận lớn, trong cơn bệnh ta không ngừng khóc lóc đòi con thỏ của mình.

Để dỗ ta, các vú già đã mang đến rất nhiều con thỏ khác nhau, thỏ trắng, thỏ đen, thỏ béo, thỏ gầy, nhưng không có con nào là của ta cả.

Ta càng khóc dữ hơn.

Sau đó, Hoàng tổ mẫu đã mời một vị pháp sư đến, nói rằng đã triệu hồn của con thỏ về thỏ bông của ta.

Hoàng tổ mẫu cầm con thỏ bông đưa cho ta và nói:

 “Con xem, con thỏ của con đã trở về rồi này.”

Ta biết bà chỉ đang dỗ dành ta thôi, nhưng lúc đó ta đã chấp nhận sự thật rằng con thỏ của ta sẽ không quay lại nữa, nên ta không quấy nữa.

Từ đó, ta có thói quen ôm thỏ bông mà chìm vào giấc ngủ.

5

Phí Minh cũng biết ta thích thỏ, trong buổi săn thu, hắn bắt một con và ép ta nhận.

Như mọi khi, Thanh Nhan dù đến trễ nhưng chắc chắn sẽ tới, lại đến tranh giành với ta ấy mà.. Dù sao Phí Minh đưa con thỏ đó cho ta, ta cũng chẳng muốn, thế là ta tặng nó cho nàng.

Ta vẫn luôn nghĩ đến con thỏ nhỏ mà Chu Phi Ngư tặng ta.

Đó là con thỏ đầu tiên mà ta nuôi, từ đó về sau, dù có con thỏ nào tốt hơn đi chăng nữa cũng không thể so sánh với nó.

Ta nghĩ, ta chỉ yêu con thỏ nhỏ ấy.

Đúng vậy, ta yêu nó.

Ta yêu nó… ta yêu hắn, ta chính là yêu hắn!

Thì ra Hoàng tổ mẫu không hề lừa ta.

Con thỏ ấy đã chạy đi rất xa, nhưng nhiều năm sau, nó lại nhảy về trái tim ta.