Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN Chương 4 MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN

Chương 4 MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN

6:50 chiều – 29/09/2024

5
Ta lần này đi, không biết khi nào mới có thể quay về.

Ngoài nàng ra, điều duy nhất khiến ta bận lòng là xưởng thêu kia, không biết Lai Phúc có sắp xếp ổn thỏa được không.

Trên chiến trường, những người huynh đệ người còn nóng hổi trong giây phút trước, lại ngay lập tức nằm lạnh lẽo trên mặt đất.

Ta dẫn họ ra chiến trường, nhưng cuối cùng lại không thể mang tất cả bọn họ quay về, để lại những người mẹ mất con, những người vợ mất chồng, và những đứa trẻ mất cha.

Ta lập ra xưởng thêu này ở kinh thành, an bài cho những góa phụ, coi như không phụ lòng những huynh đệ đã liều mình theo ta.

Giờ lại sắp lên đường ra chiến trường. Không biết lần này quay về Sóc Bắc, có thể tìm lại được mộ phần của họ hay không.

Trên chiến trường, không ai có thể đảm bảo chiến thắng, nhưng dù phải hòa ly, ta cũng sẽ sống để quay về, đích thân nhận lấy hưu thư.

Trên đời này, không thể có thêm một góa phụ nào nữa.

【Mùa Xuân Thứ Ba】

1
Hoàng tổ mẫu không còn thương ta nữa, bà đã cắt xén phần cua cống của ta.

Nhưng bản công chúa đây có gia nghiệp lớn, vài con cua mà thôi, ta cũng chẳng thiếu thốn gì.

Nói là gia nghiệp lớn, thực ra chỉ là do ta rảnh rỗi không có việc làm nên mở một tửu lâu.

Tửu lâu của ta tên là Túy Tiên Cư. Ta thuê ngay ở vị trí sầm uất nhất của kinh thành, mời đầu bếp riêng của hoàng gia đã về hưu, từ việc trang trí đến thực đơn, tất cả đều do ta đích thân giám sát.

Nhưng rồi ta cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, sau đó vì thấy phiền phức quá nên ta giao hết cho Lai Phúc quản lý.

Thi thoảng cuối tháng nhớ ra, ta cũng lật sổ sách kiểm tra, thấy tình hình buôn bán khá ổn định.

Trước khi đến đó ta còn nghĩ, không biết chủ quán có cần phải xếp hàng như những người khác không. Nhưng khi tới nơi mới phát hiện, ta nghĩ nhiều quá rồi.

Đến nơi thì mới biết quán của ta đã bị bao trọn.

Dù tửu lâu được trang trí cầu kỳ, ngầm thông báo rằng nơi này không dành cho người nghèo, nhưng giá cả thực ra rất bình dân, một bữa thịt cừu nướng nguyên con cũng chỉ có hai mươi lượng.

Đây là cừu từ Mông Cổ vận chuyển đến tận kinh thành đấy, ta đã giảm giá nhiều lắm rồi! Thế sao lại vắng vẻ như vậy, chẳng ai thèm đến?

Điều kỳ lạ hơn là, nhìn vào sổ sách thì quán vẫn đang có lãi!

Dưới áp lực hăm dọa của ta, quản gia cuối cùng cũng nói thật. Hắn nói, mỗi cuối tháng phò mã gia đều đến đây trả hết tiền chênh lệch.

Chu Phi Ngư? Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Lương bổng của hắn ít ỏi đến đáng thương, bình thường đều là ta chu cấp cho hắn mà.

Phụ hoàng, có vẻ như ta đã bắt được một tên tham quan rồi!

2
Về đến nhà, ta ép Lai Phúc mang sổ sách của gia đình ra.

Kiểm tra rồi ta mới phát hiện, hóa ra người được bao nuôi chính là ta.

Dưới tên hắn có cửa hàng đồ cổ, tiệm lụa, tiệm thuốc, tất cả đều đang sinh lời.

Trong nhà, thứ đang thua lỗ ngoài Túy Tiên Cư của ta, còn có một xưởng thêu.

Xưởng thêu này là một cái hố hút tiền sao, làm thế nào mà lỗ nhiều hơn cả Túy Tiên Cư của ta?

Lại nói, một nam nhân như hắn mở xưởng thêu để làm gì?!

Càng nghĩ, ta càng thấy kỳ lạ, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.

Ta quyết định tự mình đến xem thử, nhưng khi đến nơi, thấy xưởng thêu này cũng kinh doanh khá ổn.

Các thợ thêu đều là những phụ nữ đoan trang, nghiêm chỉnh, không thể là nơi chứa chấp kỹ nữ ngầm.

Ta thực sự không nhìn ra có điều gì kỳ lạ, nhưng tại sao lại cứ thua lỗ.

Trước khi rời đi, ta nghe thấy tiếng một đứa trẻ khóc ngoài cửa, đang gọi cha.

Ta đưa kẹo dỗ dành nó, nhưng nó lại nói với ta, cha nó tên là Chu Phi Ngư.

Ta đứng ngây người, cảm giác như bản thân đã bị hóa đá vậy, trơ mắt nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng bế nó vào trong.

Thảo nào, ta nói không sinh con, hắn cũng không bận tâm.

Ta không đồng phòng với hắn, hắn cũng im lặng chịu đựng, hóa ra bên ngoài hắn đã nuôi một người thiếp.

Nhưng đứa trẻ này trông đã ba bốn tuổi rồi. Ha! Nghĩ lại thì dường như ta mới là người làm thiếp.

Cũng phải thôi, hắn vốn không thể từ chối hôn sự vua ban, nên mới phải cưới ta.

Cuối cùng, là ta đã chia rẽ đôi uyên ương khốn khổ này.

3
Trước đây ta luôn dùng hai chữ “hòa ly” để dọa hắn, nhưng giờ thực sự bắt được chuyện xấu của hắn, ta lại không dám tìm mẫu hậu nữa.

Ta nghĩ mãi cũng không hiểu được người phụ nữ kia có gì hơn ta.

Nàng có giàu hơn bản công chúa này không, nàng có thế lực hơn ta không? Tại sao xưởng thêu của nàng lỗ nhiều hơn tửu lâu của ta?!

Nhưng, Chu Phi Ngư thích nàng, họ còn có con với nhau nữa, điều đó ta không thể nào so sánh được.

Đôi lúc ta cũng nghĩ, nếu không phải vì ta bốc đồng giận dỗi mà cưới hắn, có lẽ hắn sẽ lấy một người vợ hiền thục, tinh tế.

Sao nghĩ đi nghĩ lại đều là lỗi của ta rồi?

Rõ ràng là hắn lừa cưới ta trước, rồi lại lừa ta về tình cảm, ta mới là kẻ bị hại mà!

Hắn có thể nuôi người ngoài, thì ta cũng có thể nuôi trai đẹp.

Ngày hôm đó, ta liền tập hợp một nhóm nhạc công đến, tự mình xem xét, chọn trái chọn phải.

Nhưng chọn tới chọn lui, chẳng có ai vừa mắt, ai nấy đều yếu đuối, chẳng có chút khí chất đàn ông. So với Chu Phi Ngư, bọn họ còn kém xa lắm.

Nói hắn là kẻ thô lỗ, nhưng hắn cũng biết cầm kỳ thi họa, trên người lại có chút tao nhã của văn nhân.

Nhưng nếu nói hắn là văn nhân, thì hắn lại yêu thích kiếm thuật, tinh thông binh pháp.

Hắn đúng là sự kết hợp hoàn hảo của văn võ song toàn, vừa cứng rắn vừa dịu dàng, ta nhất định phải chọn một người như hắn vậy!

Ta định ngày mai sẽ chọn tiếp, không ngờ tối hôm đó phụ hoàng đã phái người đến truyền tin.

Nói rằng phò mã ở ngoài chiến trường đang cống hiến hết mực, trung thành vì quốc gia, còn công chúa thì say mê sắc dục ở hậu phương, thậm chí còn mắng ta rằng “Nhà họ Lý không có đứa con gái nào như vậy.”

Người của phụ hoàng còn chưa đi, thì Y Xuyên cũng đến, hai người một phe hợp sức lại, chửi ta té tát.

Nhà mẹ đẻ không phải nên ủng hộ ta sao? Tại sao họ lại bênh người ngoài?

Chu Phi Ngư rốt cuộc có gì hơn người mà có thể thu phục được hết thảy các ngươi như vậy.

Thế là con đường nuôi trai đẹp nnày của ta lại bị chính người nhà chặn đứng.

4
Sau đó, càng nghĩ ta lại càng thấy có gì đó không đúng.

Đứa trẻ lớn như vậy rồi, tại sao Chu Phi Ngư không cưới nàng sớm hơn?

Ta nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận.

Chu Phi Ngư không thích nàng, chỉ là vì đứa trẻ nên không thể không chăm sóc cho nàng. Nếu ta cướp đứa trẻ đi, Chu Phi Ngư sẽ không tìm đến nàng nữa.

Dù sao, ta sợ đau, cứ thế mà có được một đứa con trai thì cũng không tệ.

Ta phải lấy lại uy quyền của chính thất, nhanh chóng đuổi nàng đi.

Nhưng vừa đến cổng xưởng thêu, ta lại gặp một bé gái đang khóc gọi cha, bé nói cha bé cũng tên là Chu Phi Ngư.

Sau đó, một người phụ nữ lạnh lùng bước tới, dỗ dành bé gái vào trong.

Trời đất, hóa ra không chỉ có một, mà hắn còn nuôi thêm nữa, lại còn nuôi chung một chỗ.

Sau đó, lại có thêm vài đứa trẻ khác chạy tới, khóc gọi cha, và hay thật, cha của chúng đều tên là Chu Phi Ngư.

Những thợ thêu bế con của họ đang chơi mạt chược bốn người, giờ thì đủ để chơi mạt chược mười ba người, số lượng không ngừng tăng lên…

Một màn kịch thật hoành tráng!

Nếu tất cả những người này đều là thiếp của Chu Phi Ngư, mà hắn vẫn còn sống sót đến tận bấy giờ thì thật đúng là kỳ tích.

Sau khi hỏi kỹ, mới biết tất cả đều là góa phụ của huynh đệ hắn, và những đứa trẻ ấy đều nhận hắn làm cha nuôi.

Thì ra tất cả chỉ là do ta tự tưởng tượng ra mà thôi.

Nhưng đột nhiên được biết mình trở thành mẹ nuôi của bao nhiêu đứa trẻ, lòng ta cảm thấy thật phức tạp.

Nghĩ lại, ta – một người vốn cao ngạo, kiêu hãnh, lại có thể nảy sinh ý định nhận nuôi con của hắn và người phụ nữ khác.

Suy nghĩ kỹ lại thì ta chỉ thấy đáng sợ.

Phải chăng ta đã bị Hoàng tổ mẫu thúc giục đến mức hoảng sợ như vậy rồi?

5
Nhưng tại sao hắn chưa bao giờ nói với ta về chuyện này?

Đều là lỗi của hắn, khiến ta suýt chút nữa làm trò cười cho người khác. 

Nhưng cho dù hắn có nói ra, có lẽ ta cũng chẳng thèm nghe một cách nghiêm túc.

Nếu không phải ta ngẫu hứng đến Túy Tiên Cư, có lẽ cả đời này ta cũng không phát hiện ra sự thật này.

Mẫu hậu nói đúng, ta luôn sống trong thế giới của riêng mình, chưa bao giờ thật sự hiểu hắn.

Trước đây, ta thường thắc mắc tại sao Chu Phi Ngư mà người ta nhắc đến lại khác hẳn với người mà ta quen, nhưng ta chưa từng bận tâm tìm hiểu.

Sống chung giường nằm chung gối đã lâu, nhưng ta không biết hắn thích gì, cũng chẳng bao giờ quan tâm xem hắn mỗi ngày làm gì.

Những việc như xưởng thêu lẽ ra phải do nội thất quản lý, nhưng với tư cách là thê tử của hắn, ta thực sự làm quá tệ.

Sau này, khi đến dùng bữa với Y Xuyên, ta mới biết rằng hắn bị dị ứng với cua, nhưng vì biết ta thích ăn, hắn vẫn luôn tự tay bóc cho ta.

Khi chơi cờ cùng phụ hoàng, ta mới phát hiện ra trà mà hắn thích nhất thực ra là Dương Hiên Xuân Nha.

Nhưng ở nhà, hắn chỉ uống Phổ Nhĩ, vì ta thích Phổ Nhĩ Vân Nam.

Ta mơ hồ cảm thấy, những chuyện như thế này hẳn là còn rất nhiều. Hắn hiểu rõ ta từng chút một, còn ta lại chẳng biết gì về hắn.

Ta nghĩ, có lẽ đã đến lúc ta nên từ từ hiểu về hắn.

【Mùa Đông Thứ Ba】

1
Hôm nay, trên đường hành quân ta nhìn thấy một con thỏ hoang, bỗng nhớ lại ngày xưa nàng từng nói với ta: 

“Tướng quân đi đường, không được săn thỏ.”

Lúc này, thật đúng là cảnh hợp lòng người.

Nghi Xuân rất thích thỏ, ngay cả khi ngủ cũng phải ôm thỏ bông.

Thực ra, năm đó ta cũng từng tặng nàng một con thỏ.

Khi còn trẻ, ta giỏi cưỡi ngựa và bắn cung, thường theo nghĩa phụ tham gia cuộc săn mùa thu.

Nhưng “cây cao đón gió”, những công tử nhà thế gia không hài lòng khi ta chiếm mất phong độ, cố tình gây khó dễ.

Dù họ đông người, so tài thì ta chưa chắc đã thua, nhưng nghĩ đến việc không muốn làm phiền nghĩa phụ, ta cũng không ra tay đáp trả.

Sau vài ngày trên trường săn, tâm trí ta rối bời nên liên tục thất bại.

Dù vậy, họ vẫn mấy lần đánh đấm ta, thậm chí còn định chặt đứt gân tay ta. Đúng lúc đó, Nghi Xuân xuất hiện, đó là lần đầu tiên ta gặp nàng.

Khi ấy nàng chỉ mới tám chín tuổi, thân hình nhỏ bé nhưng lại mang theo một cây cung lớn không hợp chút nào.

Ta vẫn còn nhớ nàng lúc đó giả vờ hung dữ mà nói:

 “Dựa vào thế lực để bắt nạt người khác à? Bản công chúa sẽ dạy cho các ngươi cách dựa vào thế lực!”

Nàng bắt họ đứng giơ bia, rồi đưa cung cho ta bắn.

Dù ta tự nhận là bắn cung rất giỏi, nhưng cũng không dám đem mạng người ra đùa.

Thấy ta ngần ngừ không chịu nhận cung, nàng nói: 

“Ngươi không bắn thì ta bắn, nếu ta bắn, họ sẽ chết chắc!”

Lúc đó, những công tử nhà thế gia kia lại cầu xin ta bắn thay.

Cuối cùng, ta nhận lấy cung.

Nàng nói thêm:

 “Ngươi cứ mạnh dạn bắn, nếu bắn trúng thì là của ngươi, còn nếu bắn chết người, ta chịu trách nhiệm.”

May mắn là lần đó ta không bắn trượt.