4
Khó khăn lắm mới đến ngày hết nguyệt sự, ta liền tiến cung thăm Hoàng tổ mẫu.
Tay nghề của ngự trù trong cung Hoàng tổ mẫu đúng là đệ nhất, mỗi lần ta nói nhớ Hoàng tổ mẫu, quá nửa là vì nhớ đồ ăn trong cung của người.
Nhưng không may, lại tình cờ gặp phải Thanh Nhan.
Ta nắm chặt ngọc Như Ý mà Hoàng tổ mẫu vừa tặng, sợ rằng nàng ta lại đến cướp mất.
Nàng ta ho khẽ hai tiếng, lảo đảo một cái rồi còn cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Hoàng tổ mẫu liền bảo rằng nàng từ nhỏ đã yếu ớt, cần ngọc Như Ý này hơn ta.
Lý Nghi Xuân ta vốn là kẻ mềm không ăn, cứng cũng chẳng chịu, nếu nàng ta ăn nói tử tế, có lẽ ta sẽ rộng lượng nhường cho nàng.
Nhưng nếu nàng ta dùng mưu kế đoạt lấy, thì cho dù có hủy nó đi thì ta cũng không đưa.
Lúc ta đưa cho Thanh Nhan miếng ngọc Như Ý liền cố tình buông lỏng tay, ngọc Như Ý liền vỡ tan trên mặt đất.
Không hiểu sao, rõ ràng nàng là người cướp đồ của ta, nhưng mọi người luôn trách cứ ta.
Cây ngọc Như Ý này là vậy, cả Chu Phi Ngư cũng thế.
Sau khi thành thân, Chu Phi Ngư từng ám chỉ nhiều lần rằng hắn và Thanh Nhan không thân thiết gì, ta giả vờ không hiểu.
Dù nước chảy vô tình nhưng hoa rơi hữu ý, ta chỉ biết Thanh Nhan thích hắn, chuyện đó đã rõ như ban ngày.
Khi đó, ta chỉ nghĩ làm sao khiến Phí Minh mất mặt, làm sao để dập tắt hy vọng của Thanh Nhan.
5
Hoàng tổ mẫu cười nói rằng ngọc vỡ là điềm lành, báo hiệu bình an.
Ta thật sự không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mình nên cũng chẳng buồn chế giễu Thanh Nhan nữa.
Nhưng Thúy Thúy thật vụng về, bóc cua thì chậm chạp, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Nhan ăn hết con này đến con khác.
Lúc này, ta lại nhớ đến Chu Phi Ngư, không nói đến cái gì khác, nhưng tay hắn bóc cua rất nhanh nhẹn.
Cuối cùng ta cũng được ăn miếng gạch cua đầu tiên thì Hoàng tổ mẫu lại ngăn ta không cho ăn nhiều, nói rằng ăn cua lạnh bụng.
Không nói ta cũng biết, câu tiếp theo hẳn sẽ nhắc đến chuyện con cái.
Nói ra thì, ta và hắn đã thành thân hơn một năm, nhưng số lần đồng phòng cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Có lẽ vì lần đầu quá cuồng nhiệt nên ta có chút ám ảnh về chuyện ấy.
Cũng là do ta tự chuốc lấy, không nên nghe Thanh Nhan nói mấy câu không hay, rồi lén cho hắn uống nhiều xuân dược như thế.
Nhưng mà, hắn làm ta đau thì đó là lỗi của hắn.
Nhưng phụ hoàng cứ phái bà vú già vào phủ giám sát, thật sự rất phiền phức.
Ta liền thỏa thuận với hắn ba điều, chỉ được chạm vào ta vào ngày nghỉ, những lúc khác nếu dám đụng vào, ta sẽ lập tức hưu hắn!
Thật ra, sức hắn lớn lắm, nếu hắn thật muốn làm gì, ta cũng chỉ có thể chịu đựng không phản kháng nổi.
Ta cũng không thể thực sự hưu hắn, công chúa mà tái giá tận ba lần, ta không dám làm chuyện mất mặt như thế nữa!
Nhưng hắn lại tuân thủ luật lệ này, có khi vào ngày nghỉ thấy ta không vui, hắn cũng không ép buộc, chỉ nằm bên cạnh ôm ta ngủ.
Còn về chuyện con cái, ta đã nói rõ với hắn từ lâu rồi.
Ta không sinh con, vì ta sợ đau.
Vả lại ta luôn nghĩ, việc phụng dưỡng chồng con là một chuyện vừa đáng sợ vừa ngu ngốc.
【Mùa Đông Thứ Hai】
1
Rời kinh đã nhiều ngày, đêm nay hạ trại bên bờ sông.
Các tướng sĩ tự lấy nguyên liệu quanh đó mà nấu cá để ăn, cũng có tân binh nấu cua đem dâng lên cho ta.
Nhưng ta không bao giờ ăn cua, dù chỉ nếm một miếng cũng sẽ nổi mẩn khắp người.
Nghi Xuân thì rất thích ăn cua. Mỗi khi đến Trung thu, nàng ước gì bữa nào cũng được ăn.
Loại này tính hàn, ta không muốn nàng ăn nhiều, nhưng lại chẳng thắng nổi sự nũng nịu của nàng, lúc nào cũng là ta tự tay bóc hết con này đến con khác cho nàng ăn.
Nhưng mỗi lần thấy nàng đau bụng vì nguyệt sự, ta lại hối hận tự trách mình.
Tính ra thì, có lẽ cũng là những ngày này.
Không biết nàng có ngoan ngoãn uống nước gừng đường không, Thúy Thúy có chăm sóc nàng tốt không.
Sau khi về kinh, chuyện ăn cua này chắc chắn không thể để nàng quen thói như vậy nữa.
Chỉ là không biết, ta còn có ngày trở về hay không.
2
Nghĩ lại, ta không ở trong kinh, nàng chắc cũng không có dịp ăn đại tiệc toàn cua, Thái hậu chắc chắn sẽ cắt bớt phần cua cống của phủ công chúa.
Mỗi lần ta cùng nàng đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu, chuyện con cái luôn được nhắc tới.
Đôi khi, ta cũng muốn ích kỷ để nàng có thai, muốn dùng đứa con để ràng buộc nàng.
Ta đã không ít lần tưởng tượng về hình ảnh của đứa con chúng ta, chắc chắn sẽ đẹp như nàng.
Nhưng so với việc có con, ta càng không muốn mất nàng hơn.
Mẫu thân của A Tinh qua đời vì khó sinh, từ đó ta rất ít khi thấy nghĩa phụ cười.
Con cái có thể nhận nuôi, nhưng trên đời này, Lý Nghi Xuân chỉ có một.
Nàng sợ đau đến mức chỉ cần bị vấp một cái gai cũng than vãn cả ngày, làm sao ta có thể nhẫn tâm bắt nàng sinh con cho được.
Nói đến chuyện đau, ta không hiểu tại sao mỗi lần gần gũi nàng đều khóc mà nói đau.
Là do đêm thành thân khiến nàng sợ hãi, hay kỹ thuật của ta thật sự kém, hoặc nàng chỉ tìm cớ để tránh gần gũi với ta mà thôi.
Nhưng dù lý do là gì, ta cũng chẳng thể chấp nhận được.
3
Những năm ở trong quân doanh, đôi khi cũng có nói vài câu chuyện tục, phó tướng cũng từng nhét vào tay ta không ít họa bản.
Nàng luôn hiện diện trong những giấc mộng thời trẻ của ta. Khi tỉnh dậy lại chỉ thấy dưới thân mình bừa bộn, ta đã thầm mắng bản thân mình là cầm thú.
Nhưng đến khi thực sự trải qua, ta mới hiểu, đàn ông sinh ra vốn đã là cầm thú.
Bề ngoài ta tỏ vẻ thờ ơ, nhưng bên trong thì luôn âm thầm tính toán ngày tháng.
Mười ngày mới có một lần nghỉ, mà đôi khi lại đúng lúc nàng đến kỳ nguyệt sự, nếu nàng không vui, ta lại sợ nàng khóc thêm lần nữa.
Có lúc chính ta cũng không hiểu tại sao một Phiêu Kỵ tướng quân luôn đánh đâu thắng đó lại ký kết một điều khoản nhục nhã như vậy.
Ta có thể đứng trước triều đình Nam Sở tranh luận, biện minh để lấy lại vùng đất đã mất của Đại Lương, nhưng lại chẳng thể làm gì trước nàng.
Thôi thì nhịn, nhịn thêm chút nữa, chỉ cần nàng vẫn là của ta là được.
Thực ra, khi nhận được chiếu chỉ hôn, ta từng nghĩ rằng đây sẽ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.
Thậm chí vào đêm tân hôn, ta còn nhắc nàng đừng uống rượu hợp cẩn có pha thuốc. Vì ta nhận ra, ta không thể chấp nhận việc nàng cưới ta chỉ để trả đũa một người đàn ông khác.
Ta không muốn như vậy mà chiếm hữu nàng, càng sợ nàng lại ôm ta mà gọi tên Phí Minh.
Sau đó, chúng ta yên ổn sống cùng nhau, cho đến khi nàng bất ngờ trêu chọc ta.
4
Đêm đó, nàng dụ dỗ ta uống rất nhiều rượu.
Khi ta cảm thấy có gì không ổn, nàng đã leo lên vai ta, hơi thở phả vào tai ta.
Nàng nói:
“Phu quân, chúng ta động phòng đi.”
Trong khoảnh khắc ấy, đầu ta hỗn loạn như có pháo hoa nổ tung, nhiệt khí trong cơ thể dồn thẳng xuống bụng dưới.
Ta tưởng mình nghe nhầm, nhưng nàng đã đẩy ta ngã xuống giường, sau đó liền ngồi lên người ta, thuận thế cởi thắt lưng của ta.
Ta cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể, nắm lấy tay nàng và hơi quở trách:
“Nàng có biết mình đang làm gì không?”
Nàng cúi xuống, áp người lên ngực ta, ngậm lấy yết hầu của ta, khiến toàn thân ta run rẩy.
Ai dạy nàng những trò này vậy?!
Nàng không biết đàn ông không chịu nổi sự khiêu khích sao, đặc biệt là một người đã thầm thương trộm nhớ nàng bao năm, lại còn bị nàng chuốc xuân dược sao.
Nàng đáp:
“Biết chứ, ta là đang quyến rũ chàng.”
Nàng nói, nàng đang… quyến rũ ta?
Chỉ một câu nhẹ bẫng của nàng đã đánh tan mọi lý trí cuối cùng của ta.
Ta không kìm nén được nữa, lật người đè nàng xuống dưới thân mình.
Nàng cong người đón lấy ta, nhưng ta sợ rằng giây phút tiếp theo, nàng sẽ gọi tên Phí Minh.
Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao nhau, ta liên tục hỏi nàng.
“Biết ta là ai không?”
“Phu… quân.”
“Ai là phu quân của nàng?”
Ta không ngừng truy hỏi hết lần này đến lần khác.
“Chu Phi… Ngư.”
Nàng cũng không chút phiền lòng mà trả lời hết lần này đến lần khác.
Nàng biết ta là Chu Phi Ngư thì tốt rồi.
Ta là Chu Phi Ngư, ta mới là phu quân của nàng.
Ta cứ thế mà ôm nàng, đưa nàng lên đỉnh điểm của khoái lạc, rồi cùng nhau chìm đắm trong sự mê muội.
Ta cũng muốn nhẹ nhàng hơn, nhưng khống biết lúc nãy nàng đã dùng bao nhiêu thuốc đây chứ?!
Nàng thở hổn hển, nàng gọi tên ta, nàng khóc, mỗi âm thanh của nàng đều kích thích thần kinh ta, khiến ta không ngừng đưa nàng vào vòng xoáy dục vọng hết lần này đến lần khác.
Khi bức tường lý trí sụp đổ, dục vọng tuôn trào như dòng lũ không thể kìm lại.
Một đêm cuồng loạn.
Sau này ta mới biết, nàng chịu cùng ta động phòng cũng là vì cá cược với Thanh Nhan.
Thanh Nhan nói với nàng:
“Dù ngươi có được thân thể hắn thì sao chứ, ngươi cũng không có được trái tim hắn.”
Giờ nghĩ lại, lời của Thanh Nhan như đang chế giễu ta vậy.
Ta có được thân thể của Nghi Xuân, nhưng trái tim nàng liệu đang thuộc về ai?
Chu Phi Ngư yêu Lý Nghi Xuân, nhưng chẳng ai biết điều đó.