【Mùa Đông Thứ Nhất】
1
Ta và công chúa cãi nhau.
Từ khi thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên ta làm trái ý nàng.
Thật ra, ngay khi vừa đập bàn bỏ đi, ta đã hối hận rồi.
Nàng từ nhỏ đã được mọi người nuông chiều yêu thương, lời trách mắng này của ta chắc hẳn đã làm nàng sợ hãi.
Chỉ là nghĩa phụ đối với ta có ân dưỡng dục lớn lao, A Tinh lại đối đãi với ta như huynh đệ ruột thịt. Giờ đây, A Tinh đang bị phản quân vây khốn tại Sóc Bắc, ta làm sao có thể thấy chết mà không cứu?
Ta sợ nếu theo ý nàng ở lại không đi nữa thì trong lúc cấp bách sẽ thốt ra những lời làm tổn thương nàng, vậy nên dứt khoát vung tay áo rời đi.
Nhưng không ngờ rằng, nàng lại đòi hòa ly?!
Nàng nói lời đó một cách dứt khoát gọn gàng, nhưng ta lại đau đớn như thể bị một nhát dao đâm vào lưng.
Cũng phải thôi, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là do nàng trong lúc nổi hứng mà ra.
2
Ta vào cung xin đi đánh trận, hoàng thượng cũng đáp ứng ngay lập tức.
Thực ra, năm ấy khi tiếp nhận chức thiếu phó, ta từng hứa với hoàng thượng sẽ một lòng dạy dỗ thái tử, không còn ra chiến trường nữa.
Nhưng sau đó, ta đã vì nàng mà phá lệ một lần.
Vân Nam Vương gia tạo phản, Phí Minh cưới người khác, ta đoán với tính cách của nàng, chắc chắn sẽ tìm đến Phí Minh để lý luận.
Quả nhiên, ta đã chặn được nàng ở ngoài cung.
Đêm đó, nàng uuổnguouwj nhiều đến độ say mèm, ôm chặt lấy ta mà không ngừng gọi tên Phí Minh.
Ta vốn không thích nàng uống rượu, không muốn người khác cười nhạo nàng khi nàng say xỉn, càng không muốn nghe nàng… thổ lộ với người khác trong men say.
Rõ ràng biết nàng sẽ phải gả cho người khác, nhưng ta vẫn không thể kiềm lòng mà đến gần nàng, cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn nàng bị ức hiếp.
Ta xin phép xuất chinh đến Vân Nam.
Thực ra, ta đã có cơ hội giết Phí Minh, nhưng ta lại viết tấu chương xin tha mạng cho hắn.
Ta nghĩ, nàng thích hắn đến như vậy, nếu hắn chết, chắc hẳn nàng sẽ căm hận ta đến chết.
Dù nàng không yêu, nhưng ít ra đừng hận ta.
3
Nhưng ta không ngờ hoàng thượng lại ban hôn cho ta. Càng không ngờ rằng nàng lại nói, nàng thích ta.
Nàng không biết, dáng vẻ mà nàng học theo quận chúa Thanh Nhan chẳng giống chút nào.
Nhưng ta vẫn tin.
Dù hoàng thượng ban hôn có dụng ý khác, dù nàng chỉ muốn trả đũa Phí Minh, nhưng ta vẫn chấp nhận cuộc hôn sự này.
Ta nghĩ, may mắn như thế này, cả đời ta chắc chỉ có được một lần.
Ai ngờ, chẳng bao lâu sau khi được ban hôn, trong kinh thành đã có lời đồn.
Người ta đều nói Nghi Xuân công chúa kiêu ngạo ngông cuồng, ép duyên cặp uyên ương. Còn ta và Thanh Nhan quận chúa lại trở thành đôi uyên ương khổ mệnh trong miệng thiên hạ.
Thực ra, ta tổng cộng cũng chỉ gặp Thanh Nhan quận chúa vài lần, không biết vì sao nàng lại thích ta.
Từ lâu ta đã biết rằng nàng và Thanh Nhan quận chúa không ưa nhau, người trong cung đều nói công chúa luôn giành giật những thứ của quận chúa.
Thanh Nhan quận chúa tuy nhìn yếu đuối là vậy, nhưng e rằng cũng không phải dạng hiền lành gì. Nếu thật sự đấu trí với nhau, Nghi Xuân hoàn toàn không phải đối thủ của nàng ta, ai giành của ai thì chưa thể nói rõ.
4
Ta không muốn nàng bất an, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Sau khi thành thân ta đành ngầm ám chỉ vài lần rằng ta và Thanh Nhan không có quan hệ gì. Nhưng nàng lại không hề bận tâm, chẳng màng nói đến.
Cũng phải, ta không đáng để nàng quan tâm đến thế. Từ nhỏ đến lớn, thứ nàng bận tâm chỉ có Phí Minh mà thôi.
Ta thừa nhận, ta vào cung làm thiếu phó, một phần là vì muốn gần nàng hơn.
Thái tử Y Xuyên rất khó dạy dỗ. Hắn nghịch ngợm, hiếu động, chẳng khác gì A tỷ của hắn.
Đôi khi Nghi Xuân cũng đến ngồi cùng, nhưng nàng chẳng bao giờ nghe giảng nghiêm túc, cứ thì thầm với Phí Minh, rồi lôi kéo cả Y Xuyên tham gia.
Trong lòng ta rất bực, nhưng lại không làm gì được nàng, chỉ đành trách mắng Y Xuyên để cảnh cáo.
Lâu dần, nàng cũng ít đến hơn.
Mỗi khi nàng rời đi, ta lại hối hận vì đã trách mắng Y Xuyên, nhưng nếu nàng đến, mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ.
Mãi đến sau này, ta mới nhận ra, ta chỉ không chịu nổi cảnh nàng đùa giỡn với Phí Minh, chỉ muốn nàng cũng để ý đến ta.
Ta không biết vì sao mình lại làm những chuyện ngốc nghếch như vậy. Nhưng mỗi khi gặp nàng, dường như lý trí của ta chẳng còn dùng được nữa.
5
Đêm trước ngày xuất chinh, ta đứng ngoài cửa cả đêm, nhưng nàng vẫn không mở cửa cho ta.
Ta đã nghe tin, sau trận cãi vã đó, nàng thực sự đã đến cung hoàng hậu, chắc hẳn là để bàn chuyện hòa ly.
Nàng là người lương thiện, nhiệt thành, nhưng lại quá trọng thể diện, nói ra lời gì rồi thì chẳng bao giờ thu lại.
Ta có chút may mắn khi hoàng hậu nương nương đã bác bỏ lời thỉnh cầu của nàng, ít nhất khi ở biên ải, ta có thể danh chính ngôn thuận mà tưởng nhớ nàng.
Nhưng ta không thể tự lừa dối bản thân, Phí Minh đã bỏ phu nhân vừa mớ cưới, còn ta thì sắp mất nàng rồi.
Ngày xuất chinh, ta đã đợi rất lâu ở cổng thành, nhưng nàng vẫn không đến.
Ta từng nghĩ, “Nhất nhật phu thê, bách nhật ân”, nhưng không ngờ rằng ta và nàng sống cạnh nhau trọn một năm, vậy mà chẳng thể khiến nàng nảy sinh chút tình nghĩa nào.
Chuyện ngày ấy, e rằng chỉ mình ta còn nhớ, hoặc có lẽ ta cũng chẳng khác gì những con mèo, con chó ngoài đường kia, cứu xong rồi cũng quên thôi.
【Mùa Xuân Thứ Hai】
1
Hắn nói muốn nói chuyện với ta, nói cái gì? Khoe khoang chiến thắng của hắn sao?!
Ta đóng sầm cửa lại, không thèm đếm xỉa đến hắn.
Đừng nghĩ không có ngươi nằm cạnh thì ta không ngủ được, ôm thỏ bông ta cũng ngủ ngon lành.
Nhưng ta không ngờ hắn đứng ngoài cửa suốt cả đêm, càng không ngờ rằng ta ngủ một giấc đến khi mặt trời đã lên cao.
Ta vội vã chạy lên tường thành, nhưng chỉ có thể ngắm nhìn bóng lưng hắn rời đi ở phía xa xa kia.
Ta mới nhận ra, lần này hắn thật sự đi rồi, không để lại cho ta một lời nào, cứ thế mà đi.
Đi cũng tốt! Chết trên chiến trường càng tốt!
Ta đã khuyên ngươi nhưng ngươi không nghe, lỡ mà có trở thành cô hồn dã quỷ cũng là đáng đời.
Đến lúc đó, ta sẽ không vì ngươi mà giữ tiết đâu, ta sẽ lấy tiền tử tuất của ngươi nuôi một đám tiểu bạch kiểm!
Nhưng tại sao, trong lòng lại cảm thấy trống trải đến lạ.
2
Ngay sau hôm cãi nhau, ta đã đi tìm mẫu hậu đòi phân xử.
Dù sao lời hòa ly cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, bây giờ lại tự mình nuốt lời là điều không thể!
Nhưng ta chưa nói gì về chuyện ly hôn với mẫu hậu, ngược lại, ta cầu xin bà đi khuyên phụ hoàng.
Chu Phi Ngư người này, đúng là một bầu hồ lô kín miệng, tính cách nhàm chán vô cùng, lại cứng đầu cứng cổ như một con trâu.
Ngoài phụ hoàng ra, ta thật không nghĩ ra ai có thể ngăn hắn đi biên ải.
Mẫu hậu lại hỏi ta, con có thật sự hiểu phò mã của mình không?
Hiểu gì chứ?
Ai mà không biết hắn là nghĩa tử của Mục hầu gia, xuất thân Võ trạng nguyên, tính tình cứng nhắc, cổ hủ, là điển hình của một vị quan viên già cỗi.
Mẫu hậu lại nói với ta rằng, Chu Phi Ngư từng được cử làm sứ giả đến nước địch, ở kinh đô của địch quốc vào sinh ra tử, hắn còn từng xông pha chiến trường, là Phiêu Kỵ tướng quân vô địch của Đại Lương. Con thật sự tin rằng một người như vậy lại cứng nhắc, nhút nhát sao?
Dù ta không tin thì sao? Vì lúc nào ở trước mặt ta, hắn luôn là con người vô vị nhàm chán như vậy.
“Khi cưới con, hắn lẽ ra phải biết rằng cả đời này chỉ có thể làm một phò mã nhàn rỗi ở kinh thành. Hắn vốn dĩ là con đại bàng tung cánh nơi biên giới, nhưng lại nguyện vì con mà bị nhốt trong lồng vàng.”
Ý gì đây? Mẫu hậu nói thế là có ý gì chứ?! Sao nghe như thể hắn cưới ta thì là lỗi của ta vậy?!
“Nếu con thật sự hiểu hắn, lần này, con nên ủng hộ hắn.”
Sao mọi người ai cũng muốn ta trở thành góa phụ thế này?! Triều Đại Lương không còn ai nữa sao?! Tại sao lần nào cũng phải là hắn?!
Giờ thì hắn đi rồi, các người mãn nguyện chưa?!
3
Nói ra cũng lạ, lúc hắn còn ở đây, ta luôn muốn trốn ra ngoài chơi. Nhưng khi hắn đi rồi, ta lại chẳng còn tâm trí nào, mấy ngày liền đóng cửa trong phủ công chúa, không muốn ra ngoài.
Phải, ta đây là đang giận dỗi.
Không biết là giận vì hắn ra đi mà không từ biệt, hay giận vì thái độ của phụ hoàng mẫu hậu, hoặc có lẽ là cả hai.
Nhưng kết quả là, càng nghĩ ta lại càng ấm ức, còn ấm ức hơn cả khi Phí Minh cưới vợ.
Cha không thương, mẹ không yêu, ta chẳng khác gì đám cải bẹ xanh trong ruộng.
Trong cơn ấm ức, ta cảm thấy bụng dưới nhói lên, thì ra là nguyệt sự đến.
Ta ôm lấy thỏ bông, yếu ớt nằm trên giường, mơ màng cảm thấy bụng dưới ấm áp, dường như cũng không còn đau đớn nhiều như trước.
Trước kia mỗi khi nguyệt sự đến, hắn luôn vòng tay ôm lấy ta từ phía sau, áp đôi tay ấm áp của hắn lên chỗ đau của ta.
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, ta cứ ngỡ hắn đã quay về. Vì thế, đêm đó ta ngủ rất an lành. Nhưng khi tỉnh dậy, ta phát hiện đó chỉ là một túi chườm nước nóng.
Thì ra, hắn không quay về.
Phải rồi, giờ này hắn chắc vẫn đang trên đường đến Sóc Bắc, sao có thể quay lại chứ.