Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẮT NHẦM RỂ Chương 7 BẮT NHẦM RỂ

Chương 7 BẮT NHẦM RỂ

11:15 sáng – 28/09/2024

19

Bốn năm sau, Ôn Kinh Triệt đã thăng đến chức Chính Tam phẩm.

Quan trường tất nhiên cần tiền bạc để qua lại, ta không câu nệ việc cho hắn tiền để xoay sở, nhưng mỗi lần như vậy, hắn đều ghi chép lại cẩn thận, và khi nhận lương, hắn lại trả.

Các đồng liêu của hắn e là không thể tin nổi, Ôn đại nhân – người được hoàng thượng trọng dụng, hơn nữa còn cưới một tiểu thư nhà giàu mà tiền trong túi còn sạch hơn cả mặt.

Hôm đó, Ôn Kinh Triệt vui vẻ đến quán rượu tìm ta.

Sự hân hoan của hắn hiện rõ trên mặt, vừa nhìn thấy ta hắn đã nhanh chóng bước tới, ngọc bội trên người leng keng theo mỗi bước chân.

“Đây không giống phong thái quân tử của chàng đâu.”

 Ta vừa nghịch bàn tính tính toán vừa cười đùa với hắn.

Hắn hiện ra vẻ mặt như vừa làm được chuyện lớn, đợi ta khen ngợi: 

“Hoàng thượng đã đồng ý rồi!”

“Cái gì?”

Ôn Kinh Triệt nói hoàng thượng đã đồng ý với đề xuất cải cách khoa cử của hắn.

“Châu Châu, từ nay về sau, thiên hạ không còn cảnh môn sinh nghèo khổ phải đi hành quyển khắp nơi nữa! Sẽ có chế độ giấu tên, sao chép và công khai… Từng bước tiến tới sự công bằng minh bạch.” 

Hắn ngẩng cao đầu tự hào nói:

 “Điều ta đã hứa với nàng, ta đã làm được rồi!”

Tay ta vẫn tự động gẩy bàn tính, nhưng cái tai đã phản bội chính nó, không còn nghe thấy tiếng hạt bàn tính lăn nữa, chỉ còn nghe rõ từng nhịp tim đập điên cuồng của mình.

Hắn không chỉ là đang vẽ bánh cho ta xem ư?

Hắn thực sự đang thực hiện từng lời đã hứa với ta một cách nghiêm túc.

Ôn Kinh Triệt vẫn còn đang tự hào: 

“Ta đã lớn tiếng nói trên Kim Loan Điện rằng năm đó ta nhờ bán thân cho phu nhân mới có tiền đi thi. Nàng không tưởng tượng nổi vẻ mặt của hoàng thượng lúc đó đâu.”

“Vừa cảm thán vừa thương xót… Nhưng lúc đó ta lại thấy mình lời quá mà!”

Đừng nói nữa, nếu nói thêm chút nữa, tim ta sẽ phản bội lý trí mất thôi.

Mẹ ta nhìn thấy bao năm qua ta không thể có con với Ôn Kinh Triệt, cứ tưởng hắn không làm được gì nên đã sắp xếp cho ta một người đàn ông để ta nạp làm tiểu phu quân, bà còn bảo ta về nhà thừa kế gia sản.

Đó chính là cuộc sống mà ta hằng mơ ước, làm phú bà.

Nhưng, nhưng mà…

Ta nhìn sang Ôn đại nhân.

Cưới hắn rồi, dường như cuộc sống của ta cũng không bị giới hạn gì, những hoạt động xã giao của các phu nhân quan lại hắn đều từ chối, để ta toàn tâm toàn ý quản lý việc kinh doanh của mình.

Ôn Kinh Triệt không hài lòng, hỏi: 

“Châu Châu, sao nàng không khen ta?”

“Khen, khen chứ!” 

Ta đáp lấy lệ.

“Ta cũng có chuyện này muốn nói với chàng, nhưng chàng đừng ngạc nhiên quá nhé.”

Ôn Kinh Triệt nhướn mày đầy mong đợi.

Ta nói: “Mẹ ta bảo ta về nhà nạp thêm tiểu phu quân.”

Ôn Kinh Triệt: ?

“Xin lỗi, là do tai ta có vấn đề sao?” 

Hắn lịch sự hỏi.

20

“Ta có chỗ nào thua kém cái tên nam nhân vô lại thối tha đó?” 

Ôn đại nhân gào lên, dáng vẻ nho nhã thường ngày đều bị quét sạch.

“Đi, ngày mai ta sẽ xin nghỉ phép, ta phải gặp bằng được cái tên đó xem hắn là thần thánh phương nào.” 

Hắn tức đến run tay:

 “Xem xem hắn giỏi giang đến đâu.”

Ta nhắc nhở hắn:

 “Chúng ta vốn chỉ là phu thê trên giấy tờ, theo khế ước mà thôi.”

Ôn Kinh Triệt sững người, đứng đó ngây ra một lúc.

“Toàn kinh thành đều biết ta là người của nàng, nàng nói bỏ là bỏ? Ta nói cho nàng biết Kim Châu Châu, nàng không thể làm vậy.”

“Ta muốn kết thúc khế ước và chuyển sang chính thức, được không?”

 Hắn ánh mắt đầy mong đợi, trông như sắp khóc đến nơi.

Khoảnh khắc đó, ta thầm mong con cái sau này của chúng ta thông minh giống hắn và có thái độ yêu đương giống ta.

Vì triển vọng của thế hệ sau này, ta nói:

 “Được.”

Ôn đại nhân vui sướng ôm ta xoay vòng vòng.

Tối hôm đó, chúng ta chính thức trở thành phu thê, danh xứng với thực.

Thực sự là đúng như ta dự đoán, kỹ thuật của Ôn đại nhân thực sự rất tệ!

Ha ha!!!

May mà bây giờ không phải trả tiền nữa.

Ôn đại nhân cũng biết năng lực của mình còn hạn chế nên xấu hổ một lúc lâu. Sau đó Ôn đại nhân hứa sẽ chăm chỉ học hỏi với tinh thần nghiêm túc như khi đối mặt với kỳ thi khoa cử.

Mọi người trong kinh thành đều biết rằng, Ôn đại nhân là người đã nói là sẽ làm.