1
Tống Hàn Oanh đời này may mắn nhất chính là gặp được Kim Châu Châu.
Không còn gì hơn.
2
Thuở nhỏ,Tống Hàn Oanh không hiểu, vì sao có những người sau khi đỗ đạt công danh thì tính tình lại thay đổi hẳn.
Về sau nàng mới biết, có những người học nhiều như vậy, chỉ vì muốn vào Hàn Lâm Viện.
Mẹ của Tống Hàn Oanh khi sinh nàng đã bị tổn thương thân thể, khó lòng sinh thêm con.
Lúc phu thê bọn họ còn nghèo khó, phu quân của bà đã hứa hẹn cả đời chỉ có một mình bà ấy, nhưng sau khi có quyền thế, ông ta liền nạp thiếp hết lần này đến lần khác.
Ông ta không có chút cảm giác áy náy hay tội lỗi nào mà lại còn đàng hoàng nói:
“Nàng chẳng lẽ muốn ta không có con trai sao?”
Nhưng ông ta đã quên, người phụ nữ này vì sinh con cho ông ta mà thân thể suy nhược đến mức không thể sinh thêm được nữa.
Bà ấy là người chăm lo cho mẹ già của ông ta, là người vì ông ta mà thức khuya dậy sớm, tần tảo lo lắng chu toàn mọi việc trong nhà để ông ta có thể chuyên tâm đọc sách, thi đậu công danh.
Ấy vậy mà…
Mẹ của nàng luôn lén lút hát bài ” Hối Giáo Phu Tế Mịch Phong Hầu” (Hối hận vì đã để phu quân đi tìm quan tước).
Tống Hàn Oanh trưởng thành sớm.
Ban đầu, nàng hận bản thân mình sao không phải là nam nhi. Nàng lúc nào cũng cố gắng hết sức để vượt trội hơn tất cả đám nam nhi cùng tuổi.
Nàng muốn cha mình biết rằng, nàng và mẹ chính là người xứng đáng được yêu thương và quan tâm nhất. Cho đến khi nàng gặp được Kim Châu Châu.
Đứa trẻ này ngu ngốc, lười biếng, ham chơi, đến tuổi này mà còn chưa biết chữ, lại chẳng biết ngâm thơ đối câu.
Nhưng điều đó không ngăn cản cha mẹ nàng yêu thương nàng.
Ồ, hóa ra một người không cần phải xuất sắc mới xứng đáng có được yêu thương.
Ban đầu,Tống Hàn Oanh rất ghét Kim Châu Châu, nhưng về sau, nàng không thể không yêu thích nàng ấy.
Kim Châu Châu chính là con người mà Tống Hàn Oanh khao khát trở thành, là cuộc đời lý tưởng của nàng.
Rời khỏi Giang Nam,Tống Hàn Oanh nghiền ngẫm từng câu chữ trong thư của Kim Châu Châu gửi. Nghe nàng kể về những gì nàng thấy khi cùng cha mẹ đi buôn bán, nhìn thấy “Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên” (khói cô tịch trên sa mạc và vầng trăng tròn trên sông dài).
Biết bao đêm Tống Hàn Oanh thất vọng về cha, tuyệt vọng về cuộc sống, căm ghét thế giới này, nàng đều dựa vào những lá thư của Kim Châu Châu để sống tiếp.
3
Khoa cử không giới hạn độ tuổi nên những người tóc bạc trắng hết cả rồi mà vẫn có thể thi đỗ đạt cũng không hiếm.
Việc tìm được người thích hợp, chưa kết hôn mà lại có khả năng đỗ đạt trong hàng ngũ sĩ tử không dễ dàng. Nhưng Tống Hàn Oanh nhất định phải tìm được một người như vậy.
Người không có danh tiếng, không có giá trị, không thể nào cứu nàng ra khỏi vũng bùn này.
Tống Hàn Oanh đã nhắm vào Ôn Kinh Triệt.
Đáng tiếc, hắn là kẻ thông minh, chỉ mới nhìn thoáng qua đã nhận ra cái bẫy tình ái mà nàng giăng ra.
Hắn thương hại nàng, nhưng không đến mức hy sinh bản thân để cứu nàng.
Tống Hàn Oanh đành tìm vài người khác.
Ban đầu, Hàn Quan không nằm trong danh sách của Tống Hàn Oanh, bởi vì hắn là vị hôn phu của Kim Châu Châu.
Tống Hàn Oanh tuyệt đối không cho phép ai phá hỏng hạnh phúc của Kim Châu Châu.
Nhưng nàng nhận ra ánh mắt không an phận của hắn. Lòng nàng lạnh đi, rồi biến thành hận thù và tức giận.
Hàn Quan là kẻ hèn hạ!
Nàng chỉ cần vẫy tay một cái thôi là hắn đã như một con chó nhào tới.
Hắn vẫn còn chút tự trọng, nhưng đó chỉ là cảnh báo của chút lý trí còn sót lại, chứ không phải vì hắn chung tình với Kim Châu Châu.
Hắn là kẻ ích kỷ, vô sỉ, đê tiện, giống hệt như cha của nàng.
Tống Hàn Oanh điên cuồng nguyền rủa hắn trong lòng.
Nàng biết, nàng tuyệt đối không thể để Kim Châu Châu ở bên một người như thế.
Vì vậy, nàng cố ý hẹn gặp hắn tại sản nghiệp của Kim gia, cố ý để quản gia biết một vài thông tin, cố ý để Kim Châu Châu bắt quả tang tại trận.
Nhìn kỹ đi, Châu Châu, đừng ở bên tên cặn bã này.
Nhìn kỹ đi, Châu Châu, ta cũng đê tiện, đáng ghét như vậy đấy.
Ngươi nên ghét ta, đừng cứu ta làm gì…
Tống Hàn Oanh hiểu rõ kết cục của mình.
Cơ hội thành công để có người đến cầu hôn là rất nhỏ, Tống đại nhân cũng không thể buông tay mà đồng ý gả nàng đi được.
Nàng chỉ muốn mượn cơ hội gây chuyện, làm mất danh tiếng của mình để phá hỏng kế hoạch của Tống đại nhân.
Cùng lắm là cá chết lưới rách.
Tống Hàn Oanh vốn không lo lắng Kim Châu Châu sẽ suy đoán ra sự thật khủng khiếp kia.
Nhưng rốt cuộc, nàng ấy vẫn nhận ra.
Giống như nàng ấy từng phát hiện Tống Hàn Oanh thời thơ ấu không chịu ngủ yên, luôn lén lút đọc sách để giả vờ mình là thiên tài vậy.
Kim Châu Châu mắng nàng ngốc.
Vậy ai mới thực sự là kẻ ngốc đây?
4
Rời khỏi Lạc Kinh,Tống Hàn Oanh đi về phía tây.
Nàng nhìn thấy khói cô tịch trên sa mạc, vầng trăng tròn trên sông dài như Kim Châu Châu từng nói trong thư.
Nàng vẽ lại từng bức tranh tuyệt mỹ mình thấy, từng lá thư một miêu tả lại cho Kim Châu Châu.
Nhưng những bức thư đó sẽ không được gửi đi.
Tống đại nhân vẫn là trọng thần trong triều,Tống Hàn Oanh không cho phép bản thân mang lại bất kỳ rủi ro nào cho cuộc sống của Kim Châu Châu.
Cho đến khi nàng đi về phía đông nam đến Lĩnh Nam thì nhận được một lá thư đã chờ đợi nàng rất lâu ở đó.
Trong thư không có lời chào, cũng không có chữ ký, chỉ có một câu:
“Chúng ta nhất định sẽ tái ngộ.”
Từ đó, ở mỗi nơi có sản nghiệp của Kim gia, nàng đều nhận được một bức thư như vậy.
Lúc này Tống Hàn Oanh chợt nhận ra, nàng đã thực hiện được khát vọng cả đời mình.
Nàng trở thành con chim bay giữa trời, tự do và phóng khoáng, và sẽ có ngọn gió nào đó ghé tai nàng thì thầm, rằng nó yêu nàng.
【Hoàn】