Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN Chương 14 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

Chương 14 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

11:17 sáng – 26/08/2024

Thời gian không còn nhiều để do dự, Liễu Thanh Thạch nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ông ta đã đưa ra quyết định, mũi tên nhắm thẳng vào Liễu Tích Dung, bắn xuyên qua chân nàng.

Liễu Tích Dung ngã xuống đất, từ chỗ chạy trước, nàng bị tụt lại phía sau.

Liễu Thanh Thạch muốn nàng cản đường con gấu, để giúp Liễu Hi Nghiên chạy thoát.

Giữa con đường quan lộ và con gái ruột, ông ta chọn con đường quan lộ.

Giữa hai người con gái, ông ta chọn Liễu Hi Nghiên.

Là người bị bỏ rơi, ánh mắt hy vọng của Liễu Tích Dung nhanh chóng biến thành tuyệt vọng, nàng tự giễu cợt cười khẩy, không hề ngạc nhiên, nhưng cũng không thể ngừng căm hận, ánh mắt đầy oán hận biến thành nghị lực sinh tồn.

Nàng cắn răng, rút mũi tên khỏi chân, khi con thú xông tới, nàng lao vào đâm mù một mắt nó, nhưng rồi bị đánh văng xuống đất, máu chảy ra từ miệng, không thể gượng dậy, con gấu công khai ăn thịt chân nàng. Trông nàng như sắp chết.

Ta đứng trên đài cao hồi lâu, cuối cùng, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Liễu Thanh Thạch, ta đoạt lấy cung tên từ tay ông ta, giương cung, bắn một mũi tên xuyên qua mắt còn lại của con gấu.

Khi hạ cung tên, ta mới nhận ra lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi, đây là lần bắn chính xác nhất của ta.

Con thú bị mù hoàn toàn, gầm rú chạy loạn, Liễu Tích Dung vô thức nhìn ta một cái, rồi nhanh chóng tỉnh lại, cố gắng chạy trốn.

Cố Lưu để ta tự ý hành động, khi nghe người khác nói ta lạm quyền, hắn cũng không thèm nhấc mắt lên.

Một trò hề đẫm máu cuối cùng cũng kết thúc, Liễu Hi Nghiên bị hoảng sợ, sau khi về cung liền mắc bệnh nặng, từ đó ít ra ngoài, Liễu Tích Dung thì vẫn bị đưa trở lại lãnh cung. Trước khi rời đi, bọn ta tình cờ gặp nhau, nàng gọi ta lại.

“Ngươi không hận ta sao? Tại sao lại cứu ta? Sao trước đây ta không nhận ra ngươi là một kẻ tốt bụng như vậy?” 

Giọng nàng không tốt lắm, quen thói châm chọc mọi người.

Ta nhìn nàng trong bộ áo đông đơn sơ đứng trong gió tuyết, làn da lộ ra ngoài áo đầy những vết tê cóng, ánh mắt ta bình thản nhưng lạnh lùng.

“Nếu bây giờ ngươi đâm đầu vào gốc cây mà chết, ta sẽ không cứu ngươi. Nhưng trong tình cảnh đó, ta không muốn trở thành một kẻ có thể đứng nhìn thú dữ ăn thịt người mà không động lòng.”

Không có gì đáng để hận nữa.

Nàng đã phải chịu hình phạt xứng đáng, nên không đáng để ta bận lòng thêm.

Thật ra, ta rất mơ hồ về cảm giác hận thù, dường như những khổ đau mà ta trải qua từ nhỏ đến lớn đã quá nhiều, ta theo thói quen tự bảo vệ, loại bỏ những thứ không tốt đẹp.

Những kẻ từng ức hiếp ta, ta đều nhớ kỹ, cũng biết sẽ báo thù, nhưng những việc này không chiếm hết cuộc sống của ta, và cần có thời cơ.

Ta chỉ không ngờ rằng, Cố Lưu lại nhớ rõ từng người, từng việc một.

Hắn đang giúp ta trừng phạt những người đó, cũng đang dạy ta cách nắm bắt lòng người, để đối phó với họ đúng lúc.

Rồi mùa đông qua đi, hè sang, thu đến, năm tháng đổi thay.

Ta học được cách viết chữ đẹp, đọc hết những cuốn sách kinh điển, không còn lo sợ bị cười nhạo vì thiếu kiến thức nữa.

Ta cầm trong tay Phượng Ấn nhưng lại không có địa vị cao, điều này thực sự khiến ta gặp nhiều rắc rối, Cố Lưu không giúp ta giải quyết những rắc rối đó, nhưng hắn sẽ chỉ cho ta hướng đi, đôi lúc khi ta bối rối, hắn sẽ dạy ta cách xử lý.

Từng chút, từng chút một, hắn dạy ta cách đứng vững ở trung tâm quyền lực đầy biến động, một khi đã đứng vững trong một hoàn cảnh phức tạp như thế này, thì trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta cũng có thể ứng phó dễ dàng.

Ta trưởng thành rất nhanh, và dần dần hiểu được tâm ý của hắn.

Vệ Khinh Vũ từng nói, ở trong hoàng cung này, ta không có khả năng sinh tồn, Cố Lưu không thể bảo vệ ta suốt đời.

Ta chưa bao giờ mơ mộng ai đó sẽ bảo vệ ta mãi mãi, nên không biết đáp lại thế nào.

Lúc đó, ta và nàng đều không ngờ rằng, Cố Lưu sẽ từng bước dạy ta cách bảo vệ mình và đứng vững trên thế gian.

Mỗi người đều là khách qua đường trong cuộc đời nhau, có người gắn bó sâu sắc hơn, có người chỉ là thoáng qua. Không ai có thể bảo vệ ai cả đời, người duy nhất có thể bảo vệ ta mãi mãi chính là bản thân ta, là cái tôi có tư tưởng, có năng lực, có niềm tin.

Cố Lưu khi trở thành bạo quân không phải là người tốt, hắn tàn nhẫn, giết người không gớm tay, vui buồn thất thường. Nhưng hắn luôn đối xử với ta rất tốt, dù là quá khứ hay hiện tại.

Hắn là bạo quân của tất cả mọi người, nhưng là thiếu niên áo trắng của riêng ta, là ác quỷ của tất cả mọi người, nhưng là thần thánh của riêng ta.

Hắn dạy ta yêu bản thân, cho ta niềm tin, dẫn dắt ta trưởng thành. Một kẻ rách nát như hắn, đã biến ta, từ một người bất ngờ bị ném vào thế gian đầy rẫy sự lừa lọc, bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối, thành một người đủ đầy và điềm tĩnh.

Hắn chôn cất con thỏ của ta, đắp một con thỏ tuyết để an ủi ta. Người ta nuôi thú cưng không chỉ để được yêu, mà còn để có thể trao yêu thương. Cố Lưu dạy ta rằng, ta nên yêu bản thân mình như yêu con thỏ của mình vậy.

Rất lâu sau, vào một ngày bình thường, một suy nghĩ chợt lướt qua tâm trí ta, và ta chợt nhận ra—

Ở một góc độ nào đó, A Thao cũng là con thỏ của Cố Lưu.

Ta học cách viết thư cho người nhà theo cách của Vệ Khinh Vũ, nhưng khi viết xong, ta chợt nhận ra không ai để gửi. Ta dường như không còn nhớ mẹ nhiều nữa.

Vì vậy, ta bắt đầu viết thư cho Cố Lưu mỗi ngày, mặc dù chỉ cách nhau hai cung điện. Ta hay kể lể về những chuyện vụn vặt xảy ra trong ngày, còn Cố Lưu thì giữa lúc bận rộn phê duyệt tấu chương sẽ dùng bút chu sa vẽ một bông hoa nhỏ trên thư của ta, để biểu thị rằng hắn đã đọc qua.

Ta thêu bùa bình an cho hắn và Vệ Khinh Vũ. Vệ Khinh Vũ cầm bùa có thêu hình rồng, giọng đầy chua xót nói rằng cái bùa màu đen được thêu tỉ mỉ hơn.

Mùa hè, ta ăn mấy cái điểm tâm ngọt lịm của nàng, rồi buổi tối ói mửa không ngừng, sau đó hỏi ra mới biết bên trong có trộn lẫn hạt sen. Từ đó, Vệ Khinh Vũ không bao giờ dùng hạt sen để làm bánh nữa. Ta chợt nghĩ đến mẹ, người mà đã lâu ta không gặp.

Thật ra, việc ta dị ứng với hạt sen, thật sự rất dễ nhớ.

Đến trung thu, ta lỡ uống chút rượu, say bí tỉ, chỉ nhớ mình chạy vội đến Cần Chánh Điện, rồi vấp ngã ngay bậc cửa, dường như đã khóc.

Lại là một ngày tuyết phủ trắng trời, cung đình đang chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán, dán câu đối đỏ rực rỡ. Những câu đối truyền thống năm nào cũng là những câu kinh điển, nhưng năm nay được thay bằng câu đơn giản.

“Thiêm phúc, thiêm tuế, thiêm tài tiến bảo.”

Sau này ta mới biết, hôm ta say rượu ngã xuống trong điện, đã ôm chân Cố Lưu mà khóc, nức nở rằng mình đã hiểu rồi, chữ “Thiêm” nghĩa là thừa thãi. Ta đối với tất cả mọi người, luôn là kẻ thừa thãi.

Rời khỏi núi, ai cũng gọi ta là Liễu Thiêm, ngay cả mẹ cũng chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng rằng, nếu không có ta, chắc hẳn bà đã rất vui vẻ. Chỉ có Cố Lưu luôn gọi ta là A Thao, chưa bao giờ gọi ta là Liễu Thiêm, nhưng hắn đã dạy ta rằng…

Chữ “Thiêm” trong “Thiêm phúc thiêm tuế,” là phúc lộc thêm vào, là thêm tuổi thêm an khang.

Vào dịp Tết, cung đình tổ chức yến tiệc lớn, mọi người đều phải chúc thọ hoàng đế, và tất cả cùng nhau thi thố văn tài, lời chúc câu nào cũng hoa mỹ.

Đến lượt ta, ta viết từng chữ một lên đèn cầu phúc:

“Nguyện quân, trường mệnh bách tuế, tuế tuế bình an.”

Một câu đơn giản không hơn, theo hàng ngàn chiếc đèn cầu phúc khác, bay lên, bồng bềnh, vươn tới bầu trời đêm bao la. Vô số ánh sáng hợp thành một dòng ngân hà rực rỡ.

Cố Lưu không chê lời chúc của ta quá đơn giản. Không biết bằng cách nào, sau một đêm, khi hàng ngàn chiếc đèn cầu phúc rơi rụng, rải rác khắp nơi, hắn đã tìm thấy chiếc đèn của ta và giữ lại.

Lúc đó vẫn còn là mùa đông.

Sau mùa đông lạnh giá, sẽ là mùa xuân ấm áp, với trăm hoa đua nở.

Nếu thời gian của kiếp trước dừng lại ở lúc đó, dù không quá hoàn mỹ, nhưng tất cả sẽ tốt đẹp biết bao.