Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ KHUÊ MẬT MUỐN ĐỔI PHU QUÂN Chương 3 TA VÀ KHUÊ MẬT MUỐN ĐỔI PHU QUÂN

Chương 3 TA VÀ KHUÊ MẬT MUỐN ĐỔI PHU QUÂN

2:47 chiều – 24/08/2024

6

Nhưng hai huynh đệ nhà họ Trì lại chẳng để chúng ta có cơ hội trao đổi. Họ như đã bàn bạc với nhau từ trước, hoàn toàn ngăn cản ta và Sở Tinh Lạc gặp riêng.

Mỗi lần ta đến phủ Thái tử, chưa kịp nói được mấy câu đã bị Trì Ngọc Bạch kéo đi luyện bắn cung. Còn chỉ cần Sở Tinh Lạc vừa đến phủ Lục hoàng tử, liền bị Trì Tích Chu mời ngồi xuống nghe hắn đàn.

Phải nói rằng, thời gian này, kỹ thuật bắn cung của Trì Ngọc Bạch ngày càng chính xác, còn kỹ nghệ đàn của Trì Tích Chu cũng tiến bộ vượt bậc.

Chỉ khổ cho ta và Sở Tinh Lạc, rõ ràng có thể sống sung sướng nhàn nhã, vậy mà nay lại phải lao động dựa vào tài nghệ.

Cuối cùng, chờ đến lúc có buổi trà đàm do phu nhân nhà Thị lang tổ chức, ta và Sở Tinh Lạc mới có cơ hội thoát thân, cầm lấy thiếp mời rồi vội vã trốn ra ngoài. Trên xe ngựa, chúng ta dù đã cố nhịn, nhưng cuối cùng lại đồng thanh nói:

“A Ngưng/ Lạc Lạc, ta có lỗi với ngươi!”

Thì ra trong suốt thời gian qua, khi hai người họ ở bên nhau, cũng đã có không ít khoảnh khắc ám muội. Mặc dù Sở Tinh Lạc chưa đến mức rung động trước Trì Tích Chu, nhưng những hành động vô tình như vậy thường rất nguy hiểm. Mập mờ với phu quân của tỷ muội mình, đó thật sự là điều khiến chính mình cũng phải khinh bỉ.

Nàng cầm lấy một miếng mứt, nhai chậm rãi, rồi đột nhiên như hạ quyết tâm, vỗ mạnh xuống bàn:

“A Ngưng, hai người này tuyệt đối không phải là lương duyên, chúng ta đều bị họ lừa gạt. Hơn nữa, ta nghi ngờ rằng Thái tử đã sớm có người trong lòng.”

“Thư phòng của ngài ấy từ trước đến nay không bao giờ cho ta vào, có một lần ta tình cờ thấy cửa mở hé, ngài ấy đang cúi đầu vẽ tranh. Người trong tranh ta nhìn không rõ, nhưng chắc chắn là hình bóng của một nữ tử. Sau khi phát hiện ta, ngài ấy lập tức giấu tranh đi, ta chắc chắn người trong tranh không phải là ta.”

“Nghĩ kỹ lại, việc ngài ấy cố ý để Trì Tích Chu đến làm thân với ta, chẳng phải là muốn ta phạm lỗi để có cớ bỏ ta, nhường chỗ cho người trong lòng của ngài ấy sao! Không được, ta phải nhanh chóng hòa ly với ngài ấy! Nếu không, đến lúc đó chẳng biết ta sẽ chết thế nào!”

Ta ngẩn người, nghĩ rằng tỷ muội mình quả thật thông minh, chẳng trách đọc sách nhiều hơn ta, phân tích ra sự thật thật là thuyết phục. Ta hồi tưởng lại mọi chuyện, càng nghĩ càng thấy hợp lý, liền nắm chặt tay nàng mà nói:

“Ngươi nói vậy, ta cũng thấy rất đáng ngờ. Trì Tích Chu từ trước đến nay chưa từng chung giường với ta, có khi nào không phải vì bất lực, mà là vì muốn giữ thân cho người trong lòng. Hai huynh đệ bọn họ cố ý làm thân với chúng ta, thật ra là để tìm cớ gây rắc rối cho chúng ta, thật là tâm địa độc ác! Ngươi đã nghĩ ra cách hòa ly chưa? Ngươi ly, ta cũng ly!”

7

Mơ ước thì phong phú, nhưng thực tế lại khắc nghiệt. Chúng ta còn chưa kịp nghĩ ra cách hòa ly, thì hai huynh đệ Trì Ngọc Bạch đã bị thánh thượng phái đi quản lý vấn đề cứu trợ thiên tai lũ lụt ở Thông Châu, nhân tiện điều tra tham quan trong vụ lũ lụt này.

Ban đầu ta và Sở Tinh Lạc nghĩ rằng có thể ở lại để bàn bạc kế hoạch, nhưng không ngờ hai người đó lại viện cớ “sợ phu nhân ở nhà một mình sẽ cô đơn”, mà mang chúng ta theo đến Thông Châu.

Trên chiếc xe ngựa rộng rãi, bốn người chúng ta ngồi đối diện nhau, mắt nhìn nhau, bầu không khí có phần kỳ quái. Nhưng dù sao Thái tử cũng là người điềm tĩnh, đối diện với nguy nan vẫn không nao núng, Trì Ngọc Bạch là người đầu tiên mở lời:

“Phụ hoàng lần này phái ta và Lục đệ cùng đi, là do tình hình nghiêm trọng. Lũ lụt về cơ bản đã có thể kiểm soát, nhưng tiền cứu trợ từ triều đình lại bị tham ô nhiều tầng lớp, đến tay dân chúng chỉ còn lại rất ít. Chúng ta cần điều tra rõ ràng các quan viên liên quan, để triều đình loại bỏ những kẻ sâu mọt này, dân chúng mới có thể an cư.”

“Việc mang theo phu nhân và Lục đệ muội cùng đến, thực ra cũng vì cần đến sự giúp đỡ của các ngươi.”

Nói xong, ngài nháy mắt, ánh nhìn hướng về phía ta:

“Có một việc, còn phải ủy khuất Lục đệ muội một chút.”

Ta gãi đầu, mơ hồ không hiểu, việc quản lý cứu trợ lũ lụt và điều tra tham quan thì có liên quan gì đến hai nữ nhân yếu đuối như chúng ta?

Nhưng Thái tử đã nói vậy, ta không thể giả ngốc, liền tiếp lời:

“Có thể giúp được điện hạ là phúc của ta, không biết ta cần phải làm gì?”

Trì Ngọc Bạch che miệng ho khẽ, cúi mắt xuống, dáng vẻ có chút ngượng ngùng:

“Còn phải nhờ Lục đệ muội và phu nhân tạm thời đổi thân phận, trong khoảng thời gian này giả làm Thái tử phi.”

8

Vừa nghe xong lời này, ta và Sở Tinh Lạc đều tròn mắt kinh ngạc, không dám tin. Sở Tinh Lạc lộ rõ vẻ bất mãn, gương mặt đó ta đã quá quen thuộc, rõ ràng là đang nói:

“Thấy chưa, ta đã bảo là có âm mưu!”

Chúng ta bắt đầu trao đổi bằng ánh mắt.

Ta: “Làm sao bây giờ, chạy không được, từ chối cũng không xong.”

Nàng: “Cứ đồng ý trước, xem thử họ đang âm mưu gì.”

Ta: “Có chút lo lắng.”

Nàng: “Không sao, tệ nhất là bị bỏ, đến lúc đó ta sẽ nuôi ngươi!”

Chúng ta ở bên này nháy mắt trao đổi rất sôi nổi, bên kia Trì Ngọc Bạch khẽ ho một tiếng, rồi kiên nhẫn giải thích thêm:

“Để khiến các quan viên bên đó mất cảnh giác, ta và Lục đệ đã bàn bạc, ta sẽ ra mặt tiếp đãi, kéo dài thời gian, tạo điều kiện cho Lục đệ âm thầm điều tra.”

“Nhưng các ngươi cũng biết, võ nghệ của ta không giỏi, tửu lượng cũng không tốt, rất dễ bị họ lợi dụng. Lục đệ muội có thân thủ tốt, nếu lấy thân phận Thái tử phi ở lại bên cạnh ta, có thể tự bảo vệ mình, ta sẽ yên tâm tập trung vào những việc khác, giúp kế hoạch của chúng ta diễn ra suôn sẻ hơn.”

“Còn phu nhân… không, phải nói là phu nhân của Lục đệ ở lại bên cạnh hắn, để hắn bảo vệ, ta cũng sẽ an tâm hơn. Quan viên ở Thông Châu chưa từng gặp các ngươi, đương nhiên sẽ không phân biệt được ai là Thái tử phi thật sự.”

Ngài ngừng lại một chút, rồi bổ sung:

“Lục đệ muội không cần lo lắng, bên cạnh ta luôn có ám vệ, tuyệt đối không để ngươi rơi vào tình thế nguy hiểm.”

Ta và Sở Tinh Lạc nhìn nhau, gật đầu đồng ý.

Bỏ qua những điều khác, sắp xếp như vậy quả thật là hợp lý nhất. Dù chúng ta là nữ nhân, nhưng nếu có thể giúp dân chúng trừ bỏ tham quan hại nước, thì đó cũng là việc lợi quốc lợi dân.