3
Sau khi thành hôn, ban ngày không có việc gì làm, ta và Sở Tinh Lạc thường gặp nhau để giết thời gian.
Những việc từng làm khi còn ở khuê phòng, giờ lấy phu quân rồi vẫn làm y như cũ, chỉ là có thêm một việc: than phiền về phu quân.
Ta và nàng không giấu giếm điều gì, chuyện Trì Tích Chu bất lực cũng chẳng thể giấu nàng.
“Tỷ muội ta sau này già rồi, không có con nối dõi, mọi vinh hoa phú quý đều phải trông cậy vào ngươi.”
Sở Tinh Lạc nghe xong, mắt trợn to như chuông đồng, nhưng biểu cảm lại đăm chiêu:
“Thật ra, Thái tử hắn cũng…”
Lời chưa dứt, đã thấy Thái tử Trì Ngọc Bạch che miệng ho khẽ, bước nhẹ đến, theo sau là Trì Tích Chu với gương mặt đầy khó chịu. Nhìn vẻ mặt như vừa ăn phải thứ gì không ngon của hắn, cũng chẳng rõ cuộc trò chuyện của chúng ta bị nghe thấy bao nhiêu.
Nói xấu người khác lại bị chính chủ bắt quả tang, ta và Sở Tinh Lạc trong khoảnh khắc chỉ biết muốn độn thổ.
Thấy ta và nàng đứng đờ ra đó, Trì Ngọc Bạch lại mỉm cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân:
“Lục đệ muội đến rồi. Hôm nay Lục đệ săn được một con heo rừng, lát nữa bảo đầu bếp trong phủ nướng lên. Đầu bếp của ta tay nghề rất giỏi, bữa trưa hai vị nhất định phải ở lại nếm thử.”
Trì Ngọc Bạch và Trì Tích Chu thường ngày bận rộn công vụ, không hay dùng bữa tại phủ, ngược lại ta và Sở Tinh Lạc thường ăn cùng nhau. Như hôm nay, bốn người cùng ngồi một bàn, thật là chuyện chưa từng có.
Trì Ngọc Bạch không nói quá, đầu bếp của hắn tay nghề thật sự rất tuyệt. Một miếng sườn nướng mật ong, lớp ngoài giòn tan, thịt mềm ngọt, hương vị đọng lại trên đầu lưỡi, ta mải mê ăn đến mức bụng no căng, suýt nữa không đứng dậy nổi.
Sau bữa ăn, ta vốn định cáo từ để về nghỉ ngơi, nhưng lại bị Trì Ngọc Bạch gọi lại:
“Hôm Bách Hoa yến, Lục đệ muội bắn tên không chệch phát nào, lần nào cũng trúng tâm, ta thật khâm phục. Mấy ngày nữa Thái phó sẽ kiểm tra tài cưỡi ngựa bắn cung của ta, nhưng ta thật sự không giỏi lắm. Không biết… hôm nay có thể nhờ Lục đệ muội chỉ dạy một chút không?”
Ta ôm bụng thở dốc, miệng há hốc ra nhưng lại không biết nên trả lời thế nào.
Ngài đường đường là Thái tử, việc học hành đã có người chuyên môn dạy, làm sao lại đến lượt ta chỉ giáo? Nhưng nếu từ chối ngay lập tức, liệu có quá thất lễ với ngài không? Ta quay sang Sở Tinh Lạc, mong nàng giúp đỡ, nàng cũng nhìn ta nháy mắt, như muốn ra hiệu bảo ta đồng ý. Đang lúc khó xử, Trì Tích Chu cũng cất lời, nhưng là nói với Sở Tinh Lạc:
“Mấy ngày nữa ta cũng phải kiểm tra âm luật. Không biết hoàng tẩu có rảnh không, chỉ điểm cho ta một chút?”
4
Cuối cùng, sự việc lại diễn tiến theo một hướng rất kỳ lạ.
Sau bữa ăn, vốn dĩ ta và Sở Tinh Lạc nên theo phu quân của mình trở về, nhưng lại bị đổi vị trí. Ta dẫn Thái tử, cũng là tỷ phu, đi đến võ trường luyện bắn cung, còn Sở Tinh Lạc lại dẫn em chồng ngồi xuống bên cây cổ cầm để dạy âm luật.
Chuyện bên phía Sở Tinh Lạc ta không rõ, nhưng bên này ta cảm thấy có chút khó xử. Tay cầm tay dạy bắn cung, khó tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể. Thái tử vừa là huynh trưởng của phu quân ta, vừa là phu quân của tỷ muội ta, việc ở riêng như thế này có phần không ổn.
Có lẽ nhìn thấy sự bối rối của ta, Trì Ngọc Bạch liền phất tay cho lui tất cả hạ nhân, nghiêm túc cúi chào ta:
“Lục đệ muội không cần lo lắng, Thái phó rất nghiêm khắc, lại không tiện thường xuyên đến phủ dạy học, ta chỉ muốn tranh thủ thời gian để luyện tập nhiều hơn. Nếu trong kỳ kiểm tra có tiến bộ, chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng mẫu hậu yên lòng.”
Nói xong, ngài lại thở dài:
“Chỉ trách thân thể ta không khỏe mạnh như Lục đệ, ngay cả việc bắn cung cũng không làm tốt, thật khiến người khác cười chê. Nếu Lục đệ muội thấy việc dạy riêng cho ta là không thích hợp, thì ta cũng không ép.”
“Nếu có ai chê cười ta yếu đuối không xứng làm Thái tử, thì cứ để họ cười đi. Dù sao cũng đã bị cười chê nhiều năm, ta cũng đã quen rồi.”
Ta nghe xong, trên mặt cũng khẽ ngạc nhiên, thầm nghĩ Trì Tích Chu là người ngoài mạnh trong yếu, chẳng thể làm trượng phu tốt cho tỷ muội của ta dựa dẫm vào, quả thật không thể so sánh được! Trì Ngọc Bạch sinh ra tuấn tú, dáng người cao ráo, da dẻ trắng trẻo, quả có chút mảnh mai, so với vẻ vạm vỡ của Trì Tích Chu, trông ngài đúng là yếu đuối hơn thật. Nhưng đôi mày mắt của ngài lại phảng phất nét u buồn, khiến người ta nhìn vào không khỏi cảm thương, muốn vì ngài mà xoa dịu đôi mày đang cau lại.
Ta bị chính suy nghĩ của mình làm giật mình, cố gắng kiềm chế cảm giác lạ lùng trong lòng, rồi cũng cung kính đáp lại:
“Điện hạ tài trí hơn người, học vấn uyên thâm, xin đừng tự ti. Vãn Ngưng đã luyện bắn cung nhiều năm, có chút kinh nghiệm nhỏ, được điện hạ không chê, ta nguyện hết lòng chỉ giáo.”
5
Có lẽ Trì Ngọc Bạch thật sự không giỏi về võ nghệ. Ta đã hướng dẫn ngài bằng lời khá lâu, nhưng ngài vẫn không thể bắn trúng đích. Không còn cách nào khác, ta đành phải đích thân chỉ dạy.
Ngài cao lớn, ta đứng sau lưng cũng không với tới tay ngài, đành phải mang theo một chiếc ghế nhỏ để đứng lên, bắt đầu cầm tay dạy bắn cung.
Vì đứng gần, mặt ta gần như chạm vào mặt ngài. Mùi long diên hương thoảng vào mũi, khiến ta có chút mơ màng. Thầm động viên bản thân tập trung lại tinh thần, ta nắm lấy tay ngài, kéo dây cung ra sau, nhẹ nhàng dặn dò:
“Nhìn thẳng phía trước, tập trung, nín thở, không để tâm loạn.”
Dây cung buông ra, mũi tên bay vút đi, thế như chẻ tre, một phát trúng ngay hồng tâm.
Ta vui mừng reo lên, định hỏi ngài có cảm nhận được không, thì ngài ấy đột ngột quay lại, đôi môi mềm mại vừa chạm vào đầu mũi ta, cả hai người cùng cứng đờ.
Dù đã thành thân, nhưng suốt hơn một tháng qua, Trì Tích Chu đều ngủ riêng, ta chưa từng có tiếp xúc gì gần gũi với nam nhân.
Trong chốc lát, lòng ta chợt dâng lên một nỗi hoảng loạn, lại cảm thấy việc này với phu quân của tỷ muội mình thật là quá đáng, chỉ muốn lập tức rời khỏi tình cảnh khó xử này. Nhưng ta quên mất rằng mình đang đứng trên ghế, chân vừa bước lên, đã trượt hẫng một cái và cả người ngã thẳng xuống đất. Một vòng tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo ta, chỉ cảm thấy cả người như xoay một vòng. Khi ta hoàn hồn lại, đã thấy mình được Trì Ngọc Bạch ôm vào lòng.
Ngài cười mỉm, không tỏ vẻ gì là không ổn, sau khi đỡ ta đứng vững, liền buông tay:
“Lục đệ muội cẩn thận chút. Hôm nay nhờ có muội chỉ dạy, ta dường như đã nắm được một chút. Trời cũng đã muộn, để ta tiễn muội về, ngày mai nếu có thời gian, xin muội tiếp tục chỉ dẫn cho ta.”
Thấy ngài tỏ vẻ thản nhiên, không chút khác thường, ta lại thấy xấu hổ, chỉ cảm giác mình đã lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, càng thêm bối rối.
Nhưng xảy ra chuyện này, vẫn nên thú thật với Sở Tinh Lạc thì hơn. Nếu không, sau này nếu vì giấu giếm mà gây ra hiểu lầm thì sẽ mất nhiều hơn được.
Ai ngờ khi gặp Sở Tinh Lạc, mặt nàng còn đỏ hơn cả ta. Nàng liếc nhìn ta đầy ẩn ý, đôi mắt dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chúng ta trao nhau ánh mắt, đều thấy trong mắt đối phương có chút áy náy.
Trời ạ, chẳng lẽ họ cũng đã xảy ra chuyện gì không hay rồi?!