Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ KHUÊ MẬT MUỐN ĐỔI PHU QUÂN Chương 4 TA VÀ KHUÊ MẬT MUỐN ĐỔI PHU QUÂN

Chương 4 TA VÀ KHUÊ MẬT MUỐN ĐỔI PHU QUÂN

2:50 chiều – 24/08/2024

9

Sau khi đã định liệu mọi chuyện, chúng ta chia nhau ra mà bắt tay vào hành động.

Ta cùng với Trì Ngọc Bạch một nhóm, trực tiếp tham dự tiệc tiếp đãi của Tri phủ Thông Châu.

Còn Sở Tinh Lạc và Trì Tích Chu một nhóm, viện cớ mệt mỏi sau chuyến đi để về nơi nghỉ ngơi.

Bữa tiệc tiếp đãi có phần đơn sơ, chỉ là vài món ăn đạm bạc, trông có chút thiếu thốn. Tri phủ Ngô đại nhân cười cầu hòa, liên tục cúi người:

“Thái tử điện hạ từ xa đến, không tiếp đón chu đáo, thật là có lỗi. Thực sự vì nước lũ đang rất cấp bách, mỗi ngày tiểu nhân đều bận đến không thể tách rời. Phủ ta dạo này cũng không có thêm ngân quỹ, dân chúng gặp nạn quá đông, tiền cứu trợ của triều đình thì lại không đủ, nên chỉ còn cách lấy một phần bổng lộc ra cứu trợ, vì vậy… bữa tiệc hôm nay có phần thiếu sót, mong điện hạ rộng lượng bỏ qua.”

Ta trong lòng hơi căng thẳng, nhìn bữa tiệc đơn sơ này, quả thật là quá đạm bạc, theo lời Ngô đại nhân nói cũng hợp lý, chẳng lẽ ông ta thực sự là một vị quan thanh liêm? Nhưng triều đình đã biết có người tham ô tiền cứu trợ, việc này chắc chắn có tồn tại, là quan phụ mẫu của Thông Châu, mọi chuyện đều phải qua tay ông ta, lẽ nào ông ta không biết?

Ta liếc nhìn Ngô đại nhân, phát hiện thân hình ông ta béo mập, bụng to như cái trống, tuy quần áo không hoa lệ, nhưng chất liệu rõ ràng là không tầm thường, chắc chắn không phải là người nghèo.

Một viên quan thực sự không nghèo, nhưng lại bày ra những món ăn như thế này để tiếp đón Thái tử đến thị sát… Rõ ràng là cố tình che đậy, muốn dùng chiêu trò để qua mắt thiên hạ!

Không biết Trì Ngọc Bạch sẽ phản ứng ra sao? Ta tò mò nhìn về phía ngài, thấy ngài khẽ nhíu mày, rồi kéo áo ngồi xuống, giọng nói mang theo chút bất mãn:

“Bản cung đường xa mệt nhọc, vốn định về nơi ở nghỉ ngơi, nhưng nể mặt Ngô đại nhân nên vẫn đến dự tiệc. Nhưng không ngờ đại nhân lại không xem trọng bản cung, đem những thứ này ra để đối phó…”

Ngô đại nhân nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng quỳ xuống:

“Điện hạ oan uổng, thực sự là phủ này không còn dư dả ngân lượng…”

“Ài…”, Trì Ngọc Bạch làm bộ làm tịch khoát tay, đôi mắt phượng liếc nhìn, trông giống hệt một công tử ăn chơi sa đọa:

“Đại nhân chẳng lẽ đang đề phòng ta? Phụ hoàng muốn ta làm chút việc chính sự, tạo chút tiếng tốt ở dân gian, lại thương ta nên đặc biệt để Lục đệ đến quản lý lũ lụt. Việc chính có Lục đệ lo ta cũng yên tâm, ta vốn định nhân cơ hội này trải nghiệm phong thổ Thông Châu, ngày sau trở về kinh thành sẽ thay đại nhân nói vài lời tốt đẹp, nhưng xem ra đại nhân không cần đến…”

Ngô đại nhân đờ người như gỗ, trong chốc lát không biết phản ứng ra sao, chỉ đành cười gượng xin lỗi:

“Điện hạ có danh tiếng tốt, hạ quan…”

Ông ta chưa nói hết câu thì Trì Ngọc Bạch đã giơ tay cắt lời:

“Danh tiếng gì đó, đều là mẫu hậu coi trọng. Ta là Thái tử, vốn không cần phải làm mấy việc vụn vặt này, tự có người lo liệu cho ta. Trước đây mỗi lần ta đến đâu tuần tra, các quan viên địa phương đều rất biết điều, nhưng xem ra Ngô đại nhân ngươi… có vẻ không mấy hiểu chuyện…”

Ta che miệng, suýt chút nữa không nhịn được cười. Người này đóng vai công tử bột thật là giống, trên người chắc hẳn có đến tám trăm mưu kế. Đã vậy, ta sao có thể không giúp ngài một tay, để hoàn toàn xác thực hình ảnh lãng tử không lo chính sự của ngài?

Nghĩ vậy, ta liền tiến lại gần, trực tiếp ôm lấy cổ ngài, ngồi lên đùi ngài, giọng nói mềm mại ngọt ngào:

“Điện hạ, ngài lừa người ta rồi. Ngài nói giấu Thái tử phi, dẫn ta đến Thông Châu là để hưởng phúc. Nhưng nơi này còn không bằng Xuân Phong Lâu, chỗ đơn sơ thế này, làm sao có tiền mà kính ngài? Ngài đã hứa về sẽ chuộc thân cho ta, giờ liệu có giữ lời không?”

Nhất là con Đậu xanh rau má hay copy truyện của tui, mn đọc để ý nhé

Trì Ngọc Bạch vốn đang cầm chén uống nước, hành động của ta hoàn toàn ngoài dự liệu của ngài, khiến ngài bị sặc nước, ho đến chảy nước mắt. Ta đưa tay vỗ nhẹ lưng ngài, còn không quên uốn éo thân mình, giọng véo von hỏi:

“Ngài nói đi, rốt cuộc có giữ lời không mà~”

Ngài đặt chén nước xuống, nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, khẽ chạm vào mũi ta, giọng chiều chuộng:

“Điều đó còn phải xem… Ngô đại nhân thế nào.”

10

Tri phủ Ngô quả thật cảnh giác cao, dù lời đã nói đến mức này, ông ta vẫn không lộ ra chút sơ hở nào, chỉ đích thân tiễn chúng ta đến nơi nghỉ ngơi, mặt mày cau có liên tục xin lỗi. Trì Ngọc Bạch không để ý đến ông ta mấy, kéo ta vào phòng rồi không ra ngoài nữa.

Nơi ở đã được sắp xếp này cũng chỉ ở mức tiêu chuẩn bình thường, khiến người ta nghi ngờ rằng liệu có phải đã hiểu lầm Ngô đại nhân hay không? Có lẽ thấy được sự nghi ngờ trong mắt ta, Trì Ngọc Bạch khẽ cười:

“Đó là một con cá lớn, cần phải thả dây dài mà câu. Bữa tối chưa ăn được gì, ngươi có đói không? Để ta sai người đi mua chút gì đó.”

Ta vội vàng xua tay, trong tình cảnh này chỉ còn hai người chúng ta, ta còn lo lắng không hết, làm gì có khẩu vị.

“Không đói, Lạc Lạc họ đang ở đâu, có cần đến chỗ họ hội họp không?”

Trì Ngọc Bạch lắc đầu, nhưng vẫn sai người đi mua một đống món ăn nghe có vẻ rất đắt tiền, rồi giải thích với ta:

“Họ ở nơi khác, tiện cho việc điều tra ngầm. Ngươi yên tâm, Lục đệ sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy.”

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác lạ lẫm, người này thực sự rất kỳ quái, thê tử của mình và đệ đệ đơn độc ở bên nhau, tuy rằng là vì đại cục, nhưng hắn lại chẳng chút lo lắng. Xem ra, Lạc Lạc nói không sai, hắn nhất định không coi nàng là thê tử, phải sớm nghĩ cách hòa ly mới được.

Khi biết tối nay có khả năng phải ở cùng hắn suốt đêm, ta có phần không biết phải làm sao. Để giảm bớt sự ngượng ngùng, ta đành tìm chuyện để nói:

“Ngài sai người mua nhiều món như vậy, chúng ta hai người chắc chắn không ăn hết, chẳng phải là lãng phí sao?”

Hắn nhún vai, vẻ mặt lại rất thoải mái:

“Một công tử bột mà không phung phí xa hoa, chẳng phải là có chút không hợp lý sao? Không chỉ vậy… đêm nay, có lẽ Lục đệ muội còn phải hy sinh thêm chút nữa.”

11

Cái gọi là “hy sinh” trong lời của Trì Ngọc Bạch, đối với ta, quả thật là một sự hy sinh to lớn.

Sau bữa tối, hắn chỉ vào một bóng đen đang thu mình ẩn nấp ngoài cửa, rồi ghé lại bên tai ta thì thầm:

“Con cá lớn rất cẩn trọng, còn phái người đến nghe lén. Lục đệ muội… có lẽ phải phát ra một chút âm thanh.”

Ta lập tức hiểu ẩn ý trong lời hắn, mặt đỏ bừng bừng, muốn giả vờ không hiểu để cho qua, lắp bắp hỏi:

“Âm… âm thanh gì?”

Hắn không trả lời thẳng, mà nhướng mày hỏi lại ta:

“Lục đệ muội vừa rồi ở nhà Ngô tri phủ không phải đã diễn rất xuất sắc sao?  Chẳng lẽ, ngươi thật sự đã từng đến Xuân Phong Lâu?”

Ta cảm thấy đầu óc tê dại, trong hoàn cảnh này mà hắn lại còn hỏi những chuyện như thế. Để phá tan bầu không khí khó nói này, ta đành cắn răng đáp lại:

“Ta từng hiếu kỳ, đã cải trang thành nam và đến đó.”

Quả là lời nói kinh động thế tục, mong hắn đừng lại gần nữa! Nhưng hắn chẳng hề để ý đến sự bối rối của ta, mà còn tiến sát lại gần hơn:

“Cùng Thái tử phi đi sao? Các ngươi tình như tỷ muội, cảm tình thật sự rất tốt. Làm phu quân của các ngươi, rất dễ ghen tuông.”

Ta lùi một tấc, hắn tiến một thước, lúc này cả người hắn gần như đã ở phía trên ta, nhưng may thay hắn vẫn còn biết chừng mực, không đè lên ta. Nhưng nếu có ai đó nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta đang làm việc gì đó không đứng đắn.

Ta dùng tay chống vào vai hắn, lo lắng kêu lên:

“Điện hạ, nếu Thái tử phi biết ngài như vậy, nhất định sẽ đòi hòa ly với ngài!”

Hắn lại không chút dao động, giọng điệu kéo dài, khiến người nghe có cảm giác mặt đỏ tía tai:

“Lục đệ muội, thật không sợ ta sao?”

“Vậy thì hòa ly thôi.”

Nói xong, hắn hạ giọng, thì thầm hỏi với âm thanh chỉ đủ để ta nghe:

“Vậy Lục đệ muội… có định hòa ly không?”

Câu hỏi của hắn khiến ta hoàn toàn bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì hắn đã đưa tay nhẹ véo vào eo ta, khiến ta không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng.