Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIM CHÂU Chương 4 KIM CHÂU

Chương 4 KIM CHÂU

3:00 sáng – 23/08/2024

11

Mang tiểu hồ ly về nhà, ta đặt cho nó cái tên, gọi là Tiểu Bạch.

Trong thôn chỉ có một vị đại phu, chữa bệnh cho người thì tìm ông ấy.

Chữa bệnh cho động vật, cũng chỉ biết tìm ông ấy.

Đại phu nhìn thấy Tiểu Bạch liền giật mình.

“Con hồ ly này bị sét đánh trúng hôm qua à?”

Hôm qua vốn là một ngày nắng đẹp, nhưng không hiểu sao, đột nhiên sấm sét đùng đùng, mưa to gió lớn.

Có lẽ tiểu hồ ly này xui xẻo, trú mưa dưới gốc cây, nên bị sét đánh trúng thành như vậy.

Đại phu suy nghĩ một lúc rồi kê vài thang thuốc, trước khi rời đi còn dặn dò: “Không chắc là chữa khỏi đâu, con bé nhà họ Liễu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý nhé.”

Ta nhìn tiểu hồ ly yếu ớt nằm trên giường, vuốt nhẹ đầu nó.

Có người nói đặt tên cho động vật rồi, sẽ sinh ra sự gắn bó.

Quả thật là như vậy.

“Tiểu Bạch, ngươi phải mạnh mẽ lên, ta nấu ăn rất ngon đấy, ngươi còn chưa được nếm thử, mà đi như vậy thì tiếc lắm.”

Nói xong, ta cũng không quan tâm con hồ ly ngốc kia có hiểu hay không, liền cầm lấy thuốc mà đại phu kê rồi đi vào bếp.

Không để ý rằng, ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tiểu hồ ly vốn đang nhắm mắt bỗng chợt mở mắt ra.

12

Không ngờ chỉ vài ngày sau, Tiểu Bạch thực sự đã khỏe lại.

Lông bị cháy trên người nó cũng dần dần mọc lại, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có một vệt đỏ trên trán.

Đẹp vô cùng.

Ta vui mừng khôn xiết, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch cọ cọ, rồi không nhịn được mà hôn một cái.

“Ngươi đúng là một con hồ ly ngoan ngoãn đấy!”

Tiểu Bạch không chống cự, chỉ hơi quay đầu, giống như đang thẹn thùng.

13

Khi chiếc lá cuối cùng trên cành rơi xuống, mùa đông đã đến.

Kể từ khi nuôi Tiểu Bạch, ta không còn lo lắng về việc nấu ăn quá nhiều nữa.

Bởi vì Tiểu Bạch đặc biệt phàm ăn, dù chỉ là món rau xào đơn giản, nó cũng ăn ngấu nghiến, cái đuôi vẫy tít.

Điều này khiến ta cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng cũng có một chút phiền phức, đó là Tiểu Bạch luôn nhìn chằm chằm vào chuồng gà trong sân mà chảy nước miếng.

Khiến cho con gà mái sợ hãi đến mức mười ngày liền không đẻ trứng, còn những con gà con thì kêu loạn xạ.

Cuối cùng, ta không thể chịu nổi nữa, khi nó lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào con gà mái trông rõ ràng đã tiều tụy hơn nhiều.

Ta bèn nâng mặt nó lên, cương quyết xoay đầu nó đi hướng khác, nghiêm túc cảnh cáo: “Không được nhìn nữa, nếu còn nhìn, thì tối nay không được lên giường ngủ đâu.”

14

Vào đêm giao thừa, mỗi nhà ở Đào Hoa thôn đều dán câu đối, treo đèn lồng.

Các thẩm trong làng thấy ta chỉ có một mình, bèn kiếm cớ nói nhà mình mua nhiều đồ Tết quá, mang đến cho ta không ít thứ.

Ngay cả Xuân Tú nhà bên cạnh cũng mang đến một giỏ trứng gà, miệng thì vẫn không quên chế nhạo: “Nhà chỉ có một con gà mái đẻ trứng, ngươi giỏi thật đấy.”

Lưu tú tài ở bên cạnh nghe thấy, thở dài một hơi.

Nhanh chóng bước ra xin lỗi ta, rồi kéo tay áo Xuân Tú, nhỏ giọng dỗ dành: “Nương tử, nói chuyện đàng hoàng, chúng ta cứ nói chuyện nhẹ nhàng với nhau thôi.”

Lưu tú tài nói chuyện dịu dàng vô cùng, khiến mặt Xuân Tú đỏ bừng.

À, ta quên nói, vào năm thứ hai sau khi ta rời Đào Hoa thôn, Xuân Tú đã gả cho Lưu tú tài trong thôn.

Nghe nói Xuân Tú chính là người tự mình đến đề nghị hôn sự.

Lúc đầu ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, hai người tính cách khác nhau một trời một vực như vậy lại có thể đến với nhau sao?

Nhưng bây giờ nhìn thấy hai người họ, ta lại cảm thấy thật xứng đôi vừa lứa.

Ta từ trong nhà lấy bánh hạnh nhân mua trước đóhai ngày ở trấn nhỏ ra, đưa cho Xuân Tú.

Xuân Tú cũng không khách sáo, nhận lấy một cách dứt khoát, rồi cứng rắn nói: “Nghe nói sau Tết ngươi sẽ mở quán hoành thánh ở trấn, nếu cần giúp đỡ gì, đừng cứng đầu chịu đựng một mình.”

Ta mỉm cười gật đầu với nàng: “Ừm, ta biết rồi.”

Sau khi Xuân Tú rời đi, ta bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa tối tất niên.

Trong bếp có gà, cá và sườn heo mua từ chợ, cùng với rau củ dự trữ để qua mùa đông.

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bếp, khi thấy củi lửa không đủ mạnh, nó liền ngoạm lấy khúc củi bên cạnh ném vào bếp lửa.

Khi những bông tuyết bắt đầu rơi lả tả bên ngoài, ta đã bày biện xong bữa cơm tất niên trên bàn.

Gà kho, sườn xào chua ngọt, cá hấp, cơm bát bảo… còn có một chùm nho tím lấp lánh.

Các món ăn đều là những món gia đình đơn giản.

Ta còn lấy ra một vò rượu Đồ Tô, tự rót cho mình một chén.

Năm ngoái vào thời điểm này, Lý Thời Hoằng đã dẫn Thừa Diễn vào cung dự yến tiệc.

Chỉ để lại một mình ta cô độc lẻ loi ở trong điện nhỏ của Đông Cung, đối diện với một bàn đầy những món ăn tinh xảo.

Truyện này của Bơ nhé, bố con thằng nào reup biết tay tao đó

Hiện tại, dù vẫn đón năm mới một mình, nhưng ta đã không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Tiểu hồ ly ngồi thẳng, không giống như mọi khi, chỉ mở to đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn ta.

Sau khi ta uống cạn chén rượu, chỉ cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng.

Ta gắp một cái đùi gà lớn bỏ vào bát của Tiểu Bạch, sau đó tập trung thưởng thức tay nghề của mình.

Mùi thơm của các món ăn hòa quyện với vị đậm đà của rượu Đồ Tô, hương vị thật tuyệt.

Khi ngoài tiểu viện bắt đầu vang lên tiếng pháo nổ, ý thức của ta cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Ta từ từ gục xuống bàn.

Trong cơn mơ màng, dường như nghe thấy một tiếng thở dài.

Sau đó, ta cảm thấy đôi chân mình nhẹ bẫng, như thể được ai đó bế lên.

Ta cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng cơn say làm ta hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

15

Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy, đã là gần trưa.

Ta nằm trên giường, đầu óc vẫn còn có chút mơ màng, nhưng không bị đau đầu như thường sau khi say rượu.

Theo bản năng, ta đưa tay sang bên cạnh, trống không.

Ta vội vàng bật dậy, đi ra sân.

Chỉ thấy con gà mái đang thảnh thơi đi lại trong sân.

Từ khi Tiểu Bạch đến, nó không dám ra khỏi chuồng của mình, hôm nay sao lại kỳ lạ thế này?

Ta nhìn quanh một vòng khắp sân và nhà bếp, nhưng chẳng thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu.

Nén lại nỗi bất an trong lòng, ta đi tìm khắp thôn, nhưng vẫn không thấy nó đâu.

Cho đến ngày mùng ba Tết, Tiểu Bạch vẫn chưa trở về.

Người trong thôn cũng không ai thấy nó.

Ta cảm thấy thất vọng.

Tiểu hồ ly vô tâm này, chắc chắn là sau khi ăn xong đùi gà vào đêm giao thừa thì đã tự mình bỏ đi rồi.

16

Ngày mùng 8 Tết, tuyết đọng trên con đường nhỏ trong thôn bắt đầu tan dần.

Sáng sớm, ta đã khởi hành đi đến Thập Lý trấn.

Trước Tết, ta đã để ý đến một quầy hàng nhỏ, vị trí rất tốt, nằm ngay trên con phố sầm uất nhất của trấn.

Chỉ là giá hơi đắt, phải mất mười lăm lượng bạc.

Ta liền thương lượng với người bán, xem có thể giảm giá một chút không.

Người bán là một nam tử trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nghe vậy liền từ chối thẳng thừng.

Ông ta nói với giọng cứng rắn: “Tiểu nương tử, quầy hàng này là tốt nhất trên cả con phố, nếu ngươi muốn mặc cả, chi bằng đi tìm nơi khác mà xem.”

Ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn giao ra năm lượng bạc để đặt cọc.

Và hẹn đến ngày mùng 8 sẽ thanh toán số tiền còn lại.

Nhưng hôm nay, khi vừa gặp ta, ông chủ liền mở lời trước: “Tiểu nương tử, bây giờ quầy hàng này chỉ cần mười lượng thôi, ngươi chỉ cần trả thêm năm lượng nữa là được.”

Ta có chút ngạc nhiên: “Sao chỉ qua mấy ngày Tết mà giá cả lại giảm nhiều thế?”

Nam tử trung niên ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta thấy tiểu nương tử là người thật thà, nên muốn giảm giá cho ngươi, coi như năm mới đem lại điều may mắn đi.”

Nghe vậy, mắt ta sáng lên.

Quả nhiên, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt bụng lắm.