Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG Chương 7 TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG

Chương 7 TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG

2:16 sáng – 21/08/2024

10

Xuân Tú tỷ tỷ thấy Hách Liên Quyết mỗi ngày đều đến tìm ta, dường như trút được gánh nặng gì đó mà thở phào nhẹ nhõm, nụ cười rạng rỡ lúc nào cũng nở trên môi.

“Ta đã nói rồi, Diểu Diểu là một cô nương tốt như vậy, chắc chắn sẽ được phu quân yêu mến.”

Rồi bà ấy lại chần chừ một lúc, nói với ta rằng bà ấy muốn trở về quê nhà. 

Khi Xuân Tú tỷ tỷ vào làm nhũ mẫu ở Thừa tướng phủ, quê của bà ấy đang gặp nạn đói, đứa con chưa đầy nửa tháng của bà đã chết vì đói.

Bà đi theo đoàn thương buôn đến kinh thành, vừa đúng lúc tỷ tỷ ta ra đời, Thừa Tướng phu nhân không đủ sữa, nên bà ấy thuận lợi vào Thừa tướng phủ.

Bà kể rằng khi đó ta khóc mãi không thôi, đói đến mức không chịu nổi, bà nhìn mà không đành lòng, nên đã nuôi cả ta cùng tỷ tỷ. Sau đó, Thừa Tướng phu nhân tìm thêm vài nhũ mẫu nữa, bà không có nơi nương tựa, nên ở lại Thừa tướng phủ làm việc nặng nhọc.

Xuân Tú tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt, thỉnh thoảng bà còn để dành cho ta chút bánh ngọt còn thừa. Ta thường hay gọi bà ấy là Xuân Tú tỷ tỷ vì bà ấy thật sự thương yêu và lo lắng cho ta, ta xem bà ấy như mẹ, như tỷ tỷ ruột thịt. Ta không muốn bà ấy già đi theo năm tháng nên níu giữ bà ấy bằng cách này. Cho đến khi ta sắp thành hôn, bà lại lặn lội theo ta đến Vương phủ, chỉ là dù cuộc sống ở kinh thành có tốt đến đâu, bà vẫn nhớ quê nhà.

Nghe vậy, mắt ta cay xè, chỉ cảm thấy những người thân thiết quanh ta đang dần dần rời xa.

Tạ Dụ là một, Xuân Tú tỷ tỷ cũng vậy.

Nhưng người muốn ra đi, ta không thể giữ lại, cũng không thể ích kỷ mà bắt người khác ở lại. Khi tiễn biệt Xuân Tú tỷ tỷ, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn, như thể chỉ còn lại một mình ta.

Món ăn trước mặt Hách Liên Quyết vẫn còn nóng, chàng nói với ta: “Chia ly là chuyện thường tình, không cần phải buồn.”

Nhìn món ăn trước mặt khiến ta sững sờ, ta ngẩn người một lúc rồi hỏi chàng: “Vương gia đợi thiếp ăn cùng sao?”

Hách Liên Quyết gật đầu, rồi nói: “Ăn một mình lúc nào cũng cô đơn hơn.”

Ta cố nén cảm giác cay xè trong mắt, nhưng lại không thể kìm được, chàng trông có chút ngỡ ngàng và lúng túng.

“Nàng không muốn ăn cùng ta, vậy ta đi đây.”

Ta lắc đầu, cảm thấy tủi thân. “Chỉ là… chỉ là, chưa từng có ai đợi ta ăn cơm cả.”

Chàng hơi nhíu mày, đứng dậy kéo tay ta, nhẹ nhàng dỗ dành, ánh mắt chuyên chú và dịu dàng.

“Đừng khóc nữa, từ nay ta sẽ ăn cơm cùng nàng.”

Ta gật đầu, ngẩn ngơ, rồi bật ra một tiếng nấc thật to.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, không có chuyện gì lớn, thỉnh thoảng ta đến tú phường thêu áo cho Hách Liên Quyết, hoặc đi tửu trang ủ rượu, cứ thế sống cả đời cũng thấy ổn.

11

Ngày Hách Liên Quyết trở về sau khi trấn áp thổ phỉ, chàng ôm trong lòng một cô gái, cánh tay chàng bị một vết cắt dài, máu vẫn nhỏ xuống khi chàng bước vào cửa. Người trong lòng chàng là Lục Chiêu Tuyết, khuôn mặt nàng tái nhợt, như một con chim bị gãy cánh.

Ta không ngờ, sau ba năm, ta lại gặp tỷ tỷ, và trong tình cảnh như thế này.

Chàng bước vào cửa với lực mạnh đến mức không để ý thấy ta đứng ở cửa, làm ta va vào cánh cửa, đau đến nỗi ta nhăn nhó mặt mày.

Chàng cẩn thận đặt Lục Chiêu Tuyết lên giường, thái y vội vàng ra vào, cho đến khi họ nói rằng nàng không sao, Hách Liên Quyết mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy cánh tay chàng đang chảy máu, ta lấy thuốc trị thương từ trong tủ, nhúng ướt khăn lụa rồi cẩn thận lau cho chàng. 

Hách Liên Quyết theo bản năng giơ tay lên hất văng khăn lụa khỏi tay ta, khi nhìn thấy ta, nét mặt chàng có chút khác lạ.

“Ngươi không sao chứ?” chàng hỏi.

Ta ngẩn ra, không hiểu chàng đang nói gì, liền mỉm cười với chàng. “Thiếp không sao, thiếp sẽ bôi thuốc cho chàng.”

Nét mặt lạnh lùng của Hách Liên Quyết dịu lại, chàng giơ cánh tay ra để ta chăm sóc, khẽ ừm một tiếng.

Ánh mắt chàng vẫn dừng lại trên gương mặt ta, làm ta nhớ đến khoảng thời gian chàng bị bệnh nặng, chàng cũng nhìn ta kỹ lưỡng như vậy, rồi nói rằng ta trông cũng không tệ lắm.

Chàng đột nhiên hỏi: “Hồi nhỏ ta từng đến phủ Thừa tướng, gặp một người có nét mặt giống ngươi, người đó đã cho ta một chiếc bánh đậu đỏ và bôi thuốc trị thương cho ta.  Ta hỏi ngươi, người đó là tỷ tỷ của ngươi, hay là ngươi?”

Hách Liên Quyết dùng tay diễn tả: “Cao như thế này, mặc áo da hồ ly trắng.”

Ta ngơ ngác nhìn chàng trong cơn bối rối, chỉ đáp: “Ký ức từ thời thơ ấu đã xa xôi, thiếp không còn nhớ rõ nữa.  Nhưng chắc không phải là thiếp, thiếp chưa bao giờ mặc áo da hồ ly, còn tỷ tỷ vốn luôn có lòng nhân ái, có lẽ đó là tỷ tỷ.”

Hách Liên Quyết trở lại vẻ điềm tĩnh, cười tự giễu.

“Cũng phải, ngươi vô vị thế này, làm sao có thể là nàng, vừa rồi là ta nghĩ sai rồi.”

Ta mỉm cười, không nói gì thêm.

Tỷ tỷ ở lại trong phủ từ ngày đó, nàng dường như bị bệnh, thái y không ngừng ra vào. 

Thái y nói đó là bệnh tâm lý. Tỷ tỷ suốt ngày mê man, ta luôn túc trực bên cạnh chăm sóc, đôi khi Hách Liên Quyết cũng đến, ngồi rất lâu.

Chàng biết ta không thích nói chuyện, ta cũng không muốn trong lúc này làm chàng bực mình.

Khi tỉnh lại, tỷ tỷ thường kéo ta lại kể những chuyện kỳ lạ, ta không hiểu, nhưng điều đó không quan trọng, nàng không cần ta phải hiểu.

“Diểu Diểu, ta đã từng nghĩ rằng khi đến thế giới này, có cha mẹ yêu thương ta, ta có thể phá bỏ những lễ nghi phong kiến, nhưng cuối cùng ta đã nghĩ quá nhiều. Điều ta mong mỏi, chỉ là một đời một kiếp một đôi người mà thôi.”

Khi nói đến điều này, tỷ tỷ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe như sắp vỡ ra, nhưng nàng cắn răng không khóc. Nàng nắm chặt tay ta, lực rất lớn, cắn răng nghiến lợi, ánh mắt đầy hận thù khiến người ta không khỏi kinh hãi.

“Diểu Diểu, ta muốn trở thành người phụ nữ mạnh mẽ nhất thiên hạ này.”

Nhưng nàng quá yếu, lời nói như gió thoảng, thái y nói tỷ tỷ mắc bệnh tâm lý, cho đến khi tỷ tỷ được chẩn đoán có thai, nàng dường như cuối cùng cũng có chút hy vọng, khuôn mặt nàng bắt đầu nở nụ cười.

Hãy đọc tại page Bơ không cần đường để ủng hộ nhà dịch!

Những ngày bận rộn của ta cuối cùng cũng kết thúc, khi nhìn thấy mọi thứ dần trở nên tốt đẹp hơn, ta cuối cùng cũng nghĩ đến việc thu dọn đồ đạc của mình. Chỉ đến khi bắt đầu thu dọn, ta mới nhận ra, hóa ra ba năm qua ở Vương phủ, ta không có thứ gì thuộc về mình.

Khi ta đến thăm tỷ tỷ như một lời từ biệt, Hách Liên Quyết đang ngồi bên giường nàng, hai người không biết đang nói chuyện gì, đều mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Ngoại trừ những lúc Hách Liên Quyết không tỉnh táo gọi tên tỷ tỷ, ta rất hiếm khi thấy nụ cười như vậy trên khuôn mặt chàng, một nụ cười đầy ngưỡng mộ, giống như ánh nắng tháng ba.

Ta không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, liền ra ngoài ngồi ở bàn đá trong sân, ngắm lũ kiến di chuyển tổ.

Ngay cả kiến còn có tổ để di chuyển, còn ta không biết mình nên đi về đâu. Phủ Thừa tướng không phải nhà của ta. Vương phủ cũng không phải nhà của ta.

Mắt ta cay xè, đưa tay lên chạm vào, hóa ra trời đang mưa.

Tổ kiến nằm ở chỗ cao, một số con kiến bị mưa đánh tơi tả, có lẽ vì quá buồn chán, lòng ta trào lên sự thương cảm, dùng lá cây che lại đống đất của kiến để không bị nước cuốn trôi.

Nghĩ đến đây, ta bật cười vì hành động của mình.

Hách Liên Quyết bước ra thấy ta, chàng mím môi, khẽ gật đầu với ta, ta không biết có nên nói lời từ biệt với chàng hay không, mở miệng nhưng lại không biết nói gì.

“Sao vậy?” chàng hỏi, ta lắc đầu, cuối cùng cũng không nói gì.

Ta đến thăm tỷ tỷ như một lời từ biệt, nhưng không biết thế nào mà nàng lại phát hiện ra manh mối. Nàng rút từ trong ngực ta ra một tờ giấy, là thư hòa ly, nhìn ta đầy kinh ngạc.

Ta đành thành thật nói ra sự việc, ngày thứ hai sau khi đưa tỷ tỷ về, Vương gia đã đưa cho ta tờ giấy hòa ly này.

Mắt nàng đỏ hoe: “Xin lỗi, Diểu Diểu.”

Ta cẩn thận cầm lại tờ giấy hòa ly,rồi mỉm cười với nàng như không có gì.

“Ba năm qua ta không được phu quân yêu mến, là do ta không có bản lĩnh, không liên quan gì đến tỷ tỷ.”

“Nếu tỷ tỷ không đến, chúng ta sẽ không thành ra thế này… Tỷ tỷ không cố ý giành lấy chàng đâu,” Lục Chiêu Tuyết nói, ánh mắt đầy áy náy.

“Tỷ tỷ nói gì vậy, ban đầu vốn dĩ nên là tỷ tỷ gả cho chàng. Vốn không phải của ta, thì sao có thể nói là giành.”

Ta mỉm cười với nàng, an ủi: “Tỷ tỷ, như thế này cũng tốt mà.”

Tỷ tỷ nhìn ta: “Nếu ngươi thực sự thấy tốt, thì sẽ không khóc.” Nàng đưa tay, nắm lấy tay ta.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi khóc.”

Ta sững sờ, khóe môi hơi nhếch lên.