Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại DIÊU NƯƠNG Chương 4 DIÊU NƯƠNG

Chương 4 DIÊU NƯƠNG

2:08 chiều – 20/08/2024

11

Tạ Chiêu học rất nhanh, hoặc có thể nói là chàng học rất chăm chỉ. Vượt qua cả dự đoán của ta.

Cơ thể từng yếu ớt giờ đây có thể đứng tấn suốt ba canh giờ trong gió lạnh đầu đông. Đôi mắt từng đỏ hoe giờ đã trở nên bình tĩnh, nhìn thẳng về phía trước, với thần thái kiên định.

Tư thế của chàng đã lấy lại được sự tự tin, không còn liên quan đến sự giàu sang kiêu ngạo, mà là sự kiên cường của một cây tùng đã trải qua sóng gió, vươn mình trong bão tố. Rất nhanh chóng, những gì ta có thể dạy cho chàng đã chẳng còn đủ nữa.

“Phu quân, hôm nay sao chàng vẫn chưa…”

Ba chữ “đứng tấn” chưa kịp thốt ra, ta đã thấy hơi nước bốc lên từ trong phòng, Tạ Chiêu đang tắm!

Ta cố giữ vẻ bình tĩnh, người ta sống là để giữ khí thế, không thể để mình bối rối.

“Ta đã dạy chàng rất lâu rồi, không còn gì để dạy nữa. Nhưng nếu chàng nghĩ rằng chỉ dựa vào chút võ công này mà báo thù, thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi.”

Tạ Chiêu khẽ nghiêng đầu, không tỏ vẻ giận dữ. Chàng cũng không đuổi ta ra ngoài, giờ thì ta đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Dù ta lớn lên ở thôn quê, nhưng cũng biết sự khác biệt nam nữ, huống chi ta và Tạ Chiêu đã thành thân bao lâu mà vẫn chưa từng viên phòng.

“Nghe quen với cái miệng lưỡi lanh lợi của nàng rồi, nếu một ngày không nghe, ta lại thấy không quen.”

Chàng đứng dậy khỏi nước, vừa xoay người, ta cũng vội quay lưng lại. Chỉ có thể nói, trận này chàng thắng.

“Mỹ Dao, hóa ra nàng cũng không phải cái gì cũng biết hết.”

Ta cố tỏ ra bình tĩnh: “Phu quân đùa rồi, chẳng ai là biết hết mọi thứ. Con người ai cũng sẽ có lúc bị đánh bại, bị tổn thương, chịu thiệt thòi, nhưng điều quan trọng là sau khi bị tổn thương thì ta làm gì tiếp theo.”

Phía sau, tiếng quần áo xào xạc, Tạ Chiêu bước đến trước mặt ta, chỉnh lại chiếc đai bảo vệ cổ tay.

Giờ đây, chàng đã không còn là công tử phong nhã ngày xưa, mà đã trở thành một người lính mạnh mẽ trong bộ y phục võ trang gọn gàng.

Bờ vai của chàng cũng đã rộng hơn nhiều.

“Mỹ Dao, ta muốn đi tòng quân.”

12

Tạ Chiêu nhập ngũ, vì triều đình trọng văn khinh võ, chẳng ai bận tâm đến xuất thân của chàng.

Chàng đã rèn luyện trong quân ngũ suốt một năm và trở thành một bách phu trưởng.

Giữa chừng, chàng có về thăm nhà một lần. Trên cằm vẫn còn vết thương, may là mẹ chồng không nhìn rõ, chàng cũng không nói gì nên cũng không phải lo lắng quá.

Hôm đó, chúng ta ăn một bữa cơm, rồi mẹ chồng liền đuổi ta và chàng ra ngoài.

“Hôm nay là Thất Tịch, hai vợ chồng không đi xem đèn hoa, ở nhà với bà già như ta làm gì?”

Đường phố đông đúc người qua lại, ta mua cho chàng một lọ thuốc mỡ.

“Quân doanh không giống như ở nhà, bị thương là chuyện thường, thuốc này chàng cầm lấy mà tự bôi.”

Chàng cầm lọ thuốc mỡ lên, nghịch nghịch: “Người khác tặng quà là đèn hoa, còn quà của ta là thuốc mỡ.”

Ta không để ý đến lời chàng chê trách, “Thuốc mỡ có thể chữa lành vết thương, còn quà thì không, nếu không thích thì trả lại ta.”

Tạ Chiêu tất nhiên không chịu, trong lúc đôi co, chúng ta bắt gặp Lưu đại nhân đang đi dạo phố cùng gia quyến.

Lưu đại nhân, phu nhân, tiểu thiếp, một đoàn dài dằng dặc, nhưng lại không thấy tiểu thư nhà họ Lưu.

Lưu đại nhân cũng nhận ra Tạ Chiêu, ông hừ lạnh một tiếng: “Con cóc ghẻ này sao đuổi mãi không đi vậy.”

Ông còn khó chịu vì ta chắn đường, sai gia đinh đẩy ta một cái. Tạ Chiêu nhanh tay đỡ lấy ta, nhưng chiếc trâm cài trên đầu ta lại rơi xuống, vỡ thành hai đoạn.

Nhìn theo bóng dáng Lưu đại nhân khuất dần, gần như đồng thời, ta và Tạ Chiêu cùng lên tiếng.

“Ta đi mua một chiếc đèn hoa.”

“Ta đi mua một xâu kẹo hồ lô.”

Ta tìm một chỗ kín đáo, nhặt một viên đá có cạnh sắc bén,vung tay một cái, vừa ném xong thì thấy Tạ Chiêu.

Hòn đá trong tay chàng còn lớn và nhọn hơn của ta.

“Thật trùng hợp…”

“Thật vậy.”

Bên phía Lưu đại nhân đã loạn cả đoàn lên, ông ta ôm cái đầu đang chảy máu ròng ròng mà la hét: “Ai dám đánh lén ta? Mau bắt kẻ đó!”

Trong lúc hỗn loạn, ta thì thầm nhắc: “Nếu không ném thì muộn rồi.”

Ngay sau đó, lại nghe tiếng “ái chà” một lần nữa, bên đầu còn lại của Lưu đại nhân cũng bị đập trúng. Chưa kịp phản ứng, Tạ Chiêu đã kéo tay ta: “Không chạy còn đợi gì nữa?”

13

Ngày hôm sau, khi vào triều, Lưu đại nhân với cái đầu băng bó dày cộm đã trở thành trò cười của mọi người.

Nhưng triều thần không cười được lâu, vì biên cương đã nổ ra chiến loạn. Từng đoàn xe chở lương thực nối đuôi nhau, làm hỏng cả quan đạo, nghiền nát từng viên đá. Nhưng ngay cả như vậy cũng vẫn chưa đủ.

Đây là một trận chiến chưa từng có trong lịch sử. Vô số nam nhi dũng mãnh lên đường ra trận, trong đó có cả Tạ Chiêu. Chàng ra đi mà không để lại bất kỳ lời nhắn nào, chỉ có một cái túi nhỏ, bên trong là quân lương của chàng cùng một chiếc trâm bạc.

Nửa năm sau, vào một ngày nọ, ta đang ôm con mèo tuyết phơi nắng trong sân.

Cuộc sống ngày càng tốt hơn, ta cũng không cần phải lo toan quá nhiều, mỗi tháng quân lương của Tạ Chiêu đều được người ta gửi về, thậm chí con mèo tuyết cũng thi thoảng được ăn thịt cá.

Mẹ chồng bị tiếng pháo bên ngoài làm giật mình: “Chưa tới Tết sao đã đốt pháo rồi?”

Ta lắng nghe: “Đó là có người lập được quân công rồi.”

Khi cha ta lập công và được phong bách phu trưởng, cũng có cảnh tượng như vậy, nhưng quy mô nhỏ hơn nhiều.

Sau đó là những tiếng gõ cửa vang lên, mẹ chồng sợ hãi, chống gậy đến gần ta.

“Đừng lo, để con ra xem.”

Không ngờ bên ngoài là binh lính đến báo tin mừng.

Họ nói rằng Tạ Chiêu đã lập đại công, giờ đã trở thành Tướng quân Chiêu Kỵ, và họ đến để báo tin vui.

Mẹ chồng vui mừng khôn xiết, liền lấy bạc ra định thưởng cho binh lính, đó là quy củ của nhà họ Tạ—thưởng cho người báo tin.

Hàng xóm láng giềng biết tin cũng đến chúc mừng, suốt cả ngày người ra người vào, mẹ chồng cười đến không khép miệng lại được. Điều này khiến bà nhớ về những năm tháng thịnh vượng nhất của nhà họ Tạ, khi mỗi ngày đều có người giới quyền quý đến cửa bái phỏng, muốn kết giao với nhà mình..

Đến nửa đêm, ta vừa tiễn Lý thẩm là hàng xóm bên cạnh nhà về, chưa kịp bước vào nhà thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Ta treo lên nụ cười mệt mỏi ra mở cửa chuẩn bị đón khách đến, nhưng vừa mở cửa thì sững sờ.

“Tạ Chiêu?”