Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DIÊU NƯƠNG Chương 5 DIÊU NƯƠNG

Chương 5 DIÊU NƯƠNG

2:09 chiều – 20/08/2024

14

Tạ Chiêu đã trở về, mang theo chiến công hiển hách. 

Đó là thành quả của sự mưu lược và dũng mãnh của chàng. Kẻ thù bị chàng đánh lui, mười năm nữa cũng không thể xâm phạm biên cương, thành tựu mà chàng đạt được còn lớn hơn cả Tạ đại nhân ngày trước. 

Chúng ta dọn vào phủ tướng quân, cũng là Tạ phủ mới, thịnh vượng hơn cả Tạ phủ trước đây.

Tạ Chiêu trở thành một trọng thần trong triều, người người đều muốn kết giao lấy lòng, cũng có kẻ hận chàng đến tận xương tủy.

Bởi vì chàng đã động đến lợi ích của các gia tộc lớn.

Một Tạ Chiêu từng bị các gia tộc loại trừ, khinh thường, giờ đây đi trên con đường mà họ từng nhạo báng, và đứng trên cả đầu họ.

Kẻ dẫn đầu trong việc chế giễu chàng chính là công tử nhà danh gia đã cướp mất danh hiệu “Tiểu Thi Tiên” của Tạ Chiêu.

Hắn tổ chức một hội thi thơ, ai có bài thơ đạt giải nhất sẽ được in thành tập thơ, phát hành khắp cả nước. Không có gì bất ngờ, hắn đã giành giải nhất, và bài thơ ấy là để chế giễu Tạ Chiêu.

Bài thơ không có vần điệu, cũng chẳng đối ngẫu, văn chương càng không, nhưng từng chữ từng câu đều là để nhục mạ Tạ Chiêu. Thậm chí còn lôi cả Tạ đại nhân vào.

Nhưng đó chỉ là bề nổi, trong bóng tối, các gia tộc lớn đã hợp lại. Khi ta tìm đến chàng, đúng lúc nghe thấy chàng đang thảo luận chuyện này với thuộc hạ.

“Vẫn chưa đủ, lửa này vẫn chưa đủ lớn, ngươi đi giúp hắn một tay, thổi bùng ngọn lửa lên, tốt nhất là kéo theo cả người ở trên kia.”

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tạ Chiêu, có khoảnh khắc ta nghĩ rằng chàng có thể sẽ diệt khẩu ta luôn không chừng. Nhưng chàng chỉ phất tay, người trong phòng nhận lệnh rời đi, cùng đi theo còn có cả đám ám vệ đang ẩn nấp trên cây lớn, trên mái nhà, và ở góc tường.

“Mỹ Dao, giờ ta học được đến đâu rồi?”

“Ta không hiểu chuyện triều chính, sao có thể dạy chàng?”

Nói là vậy, nhưng thực sự Tạ Chiêu đã khiến ta bất ngờ trên từng bước đi của chàng. Ta không ngờ rằng sau lớp vỏ ngoài ôn nhu, kiêu ngạo của chàng lại là một tâm hồn thâm sâu như vậy.

Giống như việc nuôi một chú chó con ngốc nghếch, đến khi lớn lên lại phát hiện ra nó là một con sói.

“À, đúng rồi, mẹ bảo ta đến gọi chàng, nói là có chuyện quan trọng cần nói với chúng ta.”

Sau khi Tạ Chiêu trở thành tướng quân, chàng đã mời danh y về chữa trị cho mẹ, cộng thêm tâm trạng thay đổi, không lâu sau mắt bà đã sáng lại.

Mẹ chồng bảo người hầu dâng hai tách trà, đợi chúng ta uống xong bà mới mở lời.

“Hai đứa đã thành thân ba năm rồi, đã đến lúc nên viên phòng.”

15

Suýt chút nữa thì ta phun hết ngụm trà ra ngoài.

Ta sững sờ: “Mẹ… mẹ…”

Bà thở dài: “Ta đều biết cả, trước đây hai đứa đâu có thực sự là vợ chồng, lẽ ra ta phải dạy dỗ hai đứa, nhưng lúc đó với tình hình như vậy, ta cũng bất lực. Giờ nhờ có Mỹ Dao mà mới có Tạ Chiêu của hôm nay, nên hai đứa cũng nên viên phòng rồi.”

Việc này nếu bỏ lỡ cơ hội thì sẽ khó mà bắt đầu. Ta cảm ơn mẹ chồng rồi quay về phòng trước.

Chẳng bao lâu sau, ta cảm thấy toàn thân nóng lên, vừa thay quần áo thì Tạ Chiêu bước vào.

“Chàng ra ngoài chờ một lát, ta thay bộ đồ ngủ, hoặc tối nay chàng qua phòng khác ngủ nhé…”

Lờ mờ, ta cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bởi vì ta cảm thấy nóng bức vô cùng, nhưng tay chân lại mềm nhũn, không sao cởi được dây buộc áo.

“Để ta giúp.”

Giọng nói trầm thấp của Tạ Chiêu vang lên.

Không biết bằng cách nào, ta và Tạ Chiêu đã cuốn lấy nhau. Đến khi ta mệt mỏi tỉnh dậy, mới nhận ra rằng, hóa ra trong tách trà kia có vấn đề.

Sự việc đã đến nước này, ta cũng chẳng cần giữ kẽ nữa, vốn dĩ chúng ta đã thành thân, giờ có cơ hội thì cũng nên đón nhận. Huống chi, thể lực của Tạ Chiêu cũng không tồi.

Nhưng ta đã quên mất rằng, một khi đã nếm được hương vị mất hồn này rồi thí nó khiến cho Tạ Chiêu mỗi đêm đều quấn quýt lấy ta.

Thấy ta mỗi ngày đến giữa trưa mới dậy, mẹ chồng cười không khép miệng lại được.

“Cuối cùng ta sắp được bồng cháu rồi!”

Đáng tiếc, chưa kịp chờ bồng cháu thì lại nhận được một tờ chiếu chỉ ban hôn.

16

Chính Lưu đại nhân đã khẩn khoản cầu xin, hoàng đế bị cảm động bởi mối tình trắc trở giữa Tạ Chiêu và Lưu tiểu thư, nên ban hôn cho hai người, hy vọng họ có thể thành đôi.

Khi tin tức truyền đến phủ tướng quân, mẹ chồng hoảng hốt, quyết định vào cung diện thánh để từ chối cuộc hôn nhân này.

Tạ Chiêu vẫn chưa trở về, thị vệ nói rằng chàng đã ở trong hoàng cung rất lâu, sau đó rời khỏi cung, đi đến khu nhà cũ đã hoang phế, chàng lấy chiếc túi thơm đã phai màu và mất hương trên cây xuống, rồi tiếp tục đến phủ Lưu gia.

Chưa kịp thấy Tạ Chiêu trở về, lại có thêm một thánh chỉ khác đến, nói rằng Tạ Chiêu muốn bỏ ta.

Trong mắt thế gian, ta vốn không xứng với chàng. Ta chỉ là một lựa chọn tạm thời để xung hỷ mà thôi.

Mẹ chồng vào cung, còn ta thì viết một tờ thư hòa ly, mang theo chút hành lý trở về quê nhà.

Ta mua một căn nhà nhỏ, nuôi gà, vịt, ngỗng, trồng một cây táo trong sân. Dưới gốc cây, có một con chó vàng lớn nằm thảnh thơi, còn con mèo tuyết thì nghịch ngợm chọc ghẹo, khiến con chó rượt đuổi khắp sân.

Đây là ngôi nhà mà ta hằng mơ ước.

Xuân qua, thu đến, rồi lại ba năm trôi qua.

“Mỹ Dao, con sống một mình cũng chẳng dễ dàng gì… Công tử nhà họ Triệu ở trấn trên đã để ý đến con từ lâu, con có muốn đi gặp một lần không?”

Lưu thẩm thẩm hàng xóm dò hỏi ta. Mấy ngày trước ta đi lên trấn bán trứng gà, dường như đã gặp qua vị công tử đó.

Hắn ta có chút kiêu ngạo của người đọc sách, rõ ràng muốn nhìn ta xem như thế nào, nhưng lại tỏ vẻ mà ngẩng cao đầu đi ngang qua.

Khiến ta nhớ đến một người nào đó.

Ta tỏ vẻ hứng thú: “Được thôi, vậy thì đi gặp thử xem sao.”