Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DIÊU NƯƠNG Chương 6 DIÊU NƯƠNG

Chương 6 DIÊU NƯƠNG

2:09 chiều – 20/08/2024

17

Buổi gặp mặt được tổ chức tại tửu lâu tốt nhất trong trấn, khi ta đến nơi, Triệu công tử đã có mặt.

“Mỹ Dao, nàng đến rồi…”

Lời nói của hắn đột ngột ngưng lại khi nhìn thấy ta: “Đây là…”

Ta ôm đứa trẻ trong tay: “Đây là con trai ta, tên là Niệm Lang.”

Nụ cười trên khuôn mặt Triệu công tử thoáng chốc trở nên cứng đờ, nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng thả lỏng lại.

“Ta chỉ nghe nói phu quân của nàng qua đời vì bệnh, cũng đoán rằng nàng đã có con, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ coi đứa trẻ như con ruột của mình, không để nó phải chịu thiệt thòi gì.”

Ta định nói rõ ràng với hắn, nhưng trong khóe mắt, ta thấy dưới lầu có một đám người đông đúc đang tụ tập bàn tán xôn xao gì đó. Triệu công tử giải thích: “Nghe nói có một vị quan lớn từ kinh thành đến, nên mọi người đều ra đón.”

“Sao công tử không đi?”

“Ta ư? Ta là người đọc sách, sao có thể cúi đầu trước quyền quý!”

Vẻ kiêu ngạo ấy làm ta nhớ lại một người.

Sau khi ăn xong, ta chủ động trả tiền, nhưng Triệu công tử nhất quyết muốn đưa ta và Niệm Lang đi dạo phố, nói rằng đã có qua thì phải có lại, nếu không hắn sẽ ngại khi để một nữ tử mời mình ăn cơm. Niệm Lang cũng nũng nịu đòi đi, dù sao cũng không có việc gì, nên ta đồng ý.

Trẻ con cái gì cũng thấy mới lạ, nhất định đòi mua một chiếc mặt nạ.

Người bán hàng cười với Niệm Lang: “Thích thì bảo cha ngươi mua cho một cái nhé.”

Ta vừa định giải thích rằng đây không phải cha nó, nhưng vừa mới  ngẩng đầu lên thì thấy một người cưỡi ngựa, vóc dáng cao lớn đứng trước mặt ta.

“Nàng dám để con ta gọi kẻ khác là cha?”

18

Vị quan lớn từ kinh thành đến chính là Tạ Chiêu.

Tạ đại nhân, người đang ở đỉnh cao quyền lực, giờ đây nhìn đứa trẻ trong vòng tay ta với đôi mắt đỏ hoe.

“Tạ đại nhân, thật trùng hợp, nhưng ngài hiểu lầm rồi, Triệu công tử chỉ là bạn của ta, không phải người mà ta tìm làm cha mới cho Niệm Lang.”

Ta đã nói rõ với Triệu công tử khi ở tửu lâu, có chuyện gì thì vẫn nên nói trực tiếp mới tốt. 

Ta cũng không phủ nhận đứa trẻ này là con của chàng, nhìn về phía mà Tạ Chiêu vừa đến, chính là hướng làng của ta. Vừa rồi, ta thấy chàng rời thành từ tửu lâu, tính toán thời gian thì vừa đúng để chàng đến làng tìm ta, phát hiện ta không có ở đó, rồi lại vội vàng quay về. Chàng tất nhiên cũng biết rằng khi ta về quê, ta đã mang thai.

“Mỹ Dao, tại sao nàng lại rời đi?”

Tạ Chiêu nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, muốn tiến lại gần ta, nhưng lại do dự.

Ta không trả lời chàng: “Ba năm qua ta đều nghe nói, Tạ đại nhân hết lòng thúc đẩy cải cách, loại bỏ quyền lực của các gia tộc, thay thế bằng hệ thống khoa cử, để cho dù là văn nhân hay võ tướng, đều có thể dựa vào tài năng của mình mà vươn lên.”

“Chàng còn giúp rửa sạch oan khuất cho Tạ đại nhân.”

Điều quan trọng hơn là, trong thời gian hoàng đế lâm bệnh, Tạ Chiêu đã ủng hộ tân hoàng lên ngôi, giờ đây chàng thực sự là một quyền thần danh chính ngôn thuận.

“Nếu nàng đã nghe nói, hẳn cũng biết ba năm trước ta đã trả lại túi thơm cho Lưu tiểu thư, quỳ dưới tuyết một ngày, xin tiên hoàng thu hồi chỉ dụ.”

Tất nhiên ta biết, ta còn biết rằng Lưu gia là đối tượng đầu tiên mà Tạ Chiêu nhắm đến trong cuộc cải cách của chàng. Và ta cũng biết rằng chàng đã tìm kiếm ta, người từng được cưới về để xung hỷ, tìm suốt ba năm trời.

Chàng đã tìm gặp người môi giới khi xưa, nhưng chỉ biết rằng ta được thím của mình bán từ một ngôi làng nhỏ. Còn cụ thể ở đâu, người môi giới không rõ. Sau này, chàng đã tìm trong hồ sơ binh sĩ của cha ta, mới biết được quê quán của ta.

“Mỹ Dao, ta từ lâu đã không còn tình cảm với Lưu tiểu thư.”

“Mỹ Dao, ta thật lòng yêu nàng, đừng rời bỏ ta nữa, được không?”

Ta và Tạ Chiêu cùng nhau hồi kinh. Không có đoạn dùng dằng trách móc, cũng không có cảnh chàng đuổi ta chạy. Chúng ta chỉ đơn giản là gặp lại sau ba năm xa cách rồi cũng khổ tận cam lai.

Ai mà không muốn sống những ngày tháng tốt đẹp, huống chi là trở thành thê tử của một quyền thần, và lại là thê tử duy nhất.

Trên đường trở về, ta chợt nhớ lại lời phụ thân từng nói: “Dù là điều khiển nhân tâm hay đối phó địch nhân, cuối cùng đều phải nhổ tận gốc, khiến đối phương tâm phục khẩu phục, như vậy mới có thể khiến họ phải kiêng dè.”

Không có gì quý giá hơn những thứ đã mất rồi lại tìm thấy. Điều này cũng khiến những lời đàm tiếu ở kinh thành phải im bặt, giờ đây không ai dám nói ta không xứng với Tạ Chiêu, cũng chẳng ai dám tự tiện tái hôn chàng cho ai khác.

Ta thấu hiểu lòng người hiểm ác, chỉ có nhổ tận gốc mới có thể tránh được hậu hoạ về sau. Một khi đã phẫn nộ vì giai nhân, thì chàng đã vì ta mà đánh đổi tất cả. Và ta đã tận dụng tình cảm của Tạ Chiêu dành cho mình, ta đã đặt cược và thắng.

Bởi ván cược này, cái giá đem đi cược chính là một tấm chân tình của ta.

(Toàn văn hoàn)