19
Thời tiết dần ấm lên, những chuyện ở tiền triều cũng lác đác được người trong cung truyền đến.
Nghe nói, vào lúc Tân đế vừa lên ngôi chưa vững, thiền vu Hung Nô đã nhân cơ hội tiến xuống phía nam gây loạn, và quân Trấn Bắc có một vị tướng họ Lý đã đánh lui quân địch, dưới trướng của ông ta có một tiểu tướng trẻ tuổi, dũng mãnh, đã bắt đầu nổi lên.
Ta biết vị tướng họ Lý này, ông ấy từng là thuộc hạ được phụ thân ta tin tưởng nhất, vì chuyện của phụ thân mà bị liên lụy, nay mới được trọng dụng trở lại.
Nếu Đoạn Dự Trạch còn sống, nhất định sẽ nằng nặc đòi tướng quân Lý dẫn hắn ra trận giết giặc.
Khi mùa xuân đến, tướng quân Lý sẽ dẫn quân tinh nhuệ của mình về Trường An nhận phong thưởng, ngày đã được định là mùng 15 tháng 3.
Không khí trong cung trở nên kỳ lạ, khiến ta nhớ lại sự ngột ngạt trước cơn mưa lớn mùa hè năm ngoái.
Đã một thời gian dài ta không gặp A Diễn và Thôi Hạo, hoàng hậu Lâm cũng nhốt mình trong Phượng Nghi Cung không bước ra ngoài, ngay cả những cung nhân thường ngày hay nói chuyện phiếm cũng trở nên im lặng.
Dường như tất cả mọi người đều ngầm chờ đợi một cơn bão tố, chỉ là không ai ngờ rằng, ngày đó đã đến sớm hơn dự kiến.
Ngày mùng 3 tháng 3, trời nắng đẹp, ta lục lại những món đồ cũ, định mang ra ngoài sân phơi để trừ mùi mốc.
Hai tiểu thái giám thường hầu hạ ta đột nhiên chạy vào khóc lóc thảm thiết, quỳ rạp dưới chân ta.
Ta còn chưa kịp nghe rõ họ nói gì, ngoài cửa đã xuất hiện hai tên lính cầm trường đao dính máu, y phục trên người họ không phải quân phục của Ngự Lâm quân, sát khí đáng sợ ấy chỉ có thể đến từ những người lính đã trải qua cuộc chiến đẫm máu ở biên cương phía bắc.
Chúng bước đến, mặt không chút biểu cảm, cúi chào ta, rồi mỗi tên túm lấy một tiểu thái giám lôi ra ngoài, như giết gà mổ lợn, cắt cổ họng hai người ấy.
Có vẻ như A Diễn cuối cùng cũng đã tìm được một thanh đao sắc bén để hôm nay trừ khử hai chướng ngại cuối cùng.
Ta bước qua xác của các tiểu thái giám, chạy về phía điện Càn Dương.
Trên đường đi, các Ngự Lâm quân và thái giám bị động không kịp trở tay vẫn đang cố gắng tổ chức kháng cự lẻ tẻ, nhưng cuối cùng tất cả đều chỉ là vô ích.
Ta vài lần vấp ngã vì những xác chết nằm la liệt dưới đất, máu dính vào người ta, vẫn nồng nặc mùi tanh.
Cửa điện Càn Dương mở rộng, lính Trấn Bắc quân đứng thành vòng tròn, lưỡi đao lạnh lẽo chĩa thẳng vào nam nhân bị vây ở giữa.
Ta gạt hai tên lính đang đứng sát nhau ra, đứng một bên, tướng quân Lý khẽ vẫy tay, cho phép ta bước vào trong.
Ban đầu, ta không nhận ra hắn.
Hắn cúi đầu, chống thanh kiếm gãy, nửa quỳ trên mặt đất, khắp người chi chít vết đao chảy máu, nhuộm chiếc áo dài xanh biếc thành màu tím đậm.
Ta bước nhẹ nhàng tới, quỳ xuống, vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ gọi bên tai.
“Thôi Hạo.”
Cơ thể căng cứng của hắn đột nhiên thả lỏng, nặng nề đổ vào vòng tay ta, máu nóng hổi trào ra từ kẽ tay ta.
“Miểu Miểu.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, đôi mắt nhuốm máu chợt sáng lên.
“A Diễn… đã trưởng thành rồi…”
Hắn cố gắng nhếch môi cười.
“Chuyện nàng nhờ ta, cuối cùng ta đã hoàn thành rồi…”
Ta nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng, mỉm cười nói với hắn.
“Cảm ơn huynh nhiều lắm, Hạo ca ca.”
Hắn mãn nguyện khép mắt lại.
Một lát sau, hắn đột nhiên dùng sức cánh tay vòng qua cổ ta, đưa môi đến gần tai ta, dùng giọng yếu ớt như sợi chỉ nói.
“Nha đầu, bọn họ đã đi tìm A Trạm rồi, nhanh lên…”
Tim ta đập thình thịch, trong tay ta bị nhét một chiếc chìa khóa, ta khẽ giấu nó vào trong thắt lưng mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Tướng quân Lý dẫn binh sĩ khiêng thi thể của Thôi Hạo đi.
Chờ đến khi xung quanh không còn ai, ta lập tức cởi bỏ bộ y phục dính đầy máu trên người, thay vào bộ y phục của một tỳ nữ ngất xỉu ở bên cạnh, rồi lén lút chạy đến sân sau của Lãnh Cung, chui ra ngoài qua một cái lỗ chó.
Trên phố, ta dùng trâm vàng đổi lấy một con ngựa từ người qua đường, tránh khỏi những binh sĩ đang lùng sục khắp nơi, rồi nhanh chóng phi nước đại về phía núi Đình.
Chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, ta bị xóc nảy đến chóng mặt, tim như lửa đốt, liên tục quất roi thúc ngựa, gió xuân lạnh lẽo lùa vào cổ họng, như giấy nhám cào vào ngực, khiến ta cảm thấy mặn chát nơi cổ họng.
Đến chân núi, ta ngã khỏi lưng ngựa, phải dựa vào thân cây mà nôn mửa không ngừng. May mà quân Trấn Bắc chưa tìm đến đây, vẫn còn kịp.
Ta lảo đảo dựa vào ký ức, từng bước khó nhọc leo lên núi.
Cuối cùng, trước khi kiệt sức, ta đã tìm thấy ngôi chùa ấy.
20
“Ai nữa đây?”
Tiếng xích sắt loảng xoảng vang lên, A Trạm càu nhàu chửi rủa, nhưng cánh tay hắn vẫn vững vàng đỡ lấy ta khi ta đổ sụp vào lòng hắn.
Ta thở dốc, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn, rút chìa khóa ra, run rẩy mở khóa xích tay và chân hắn.
“Đoạn Dự Tiêu, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“A Trạm, Thôi Hạo đã chết, A Diễn sắp đến giết ngươi rồi, ngươi mau mặc quần áo của ta rồi đi ngay!”
Ta vội vã cởi áo ngoài và váy của mình, đưa tay kéo cổ áo của hắn.
“Đi cùng nhau!”
Hắn tóm lấy hai cổ tay ta, gương mặt râu ria lởm chởm đỏ bừng lên, đôi mắt vốn u ám bỗng nhiên sáng rực đáng sợ. Không còn thời gian nữa, ta lo lắng đến đổ mồ hôi, lớn tiếng gọi.
“A Thất! A Thất, mau ra đây!”
Một chàng trai trẻ mặc áo ngắn màu xám từ trên xà nhà nhảy xuống, hắn không che mặt, gương mặt thanh tú, gầy gò, chỉ có đôi mắt thờ ơ, lạnh lùng ấy khiến ta ngay lập tức nhận ra hắn.
Ta ra hiệu bằng mắt với hắn, hắn liền hiểu ý, một cú chặt tay đã đánh ngất A Trạm.
Bọn ta vội vàng cởi đồ của hắn, vụng về mặc vào bộ váy áo của ta, A Thất dùng một tay siết chặt eo hắn, đẩy hắn lên vai mình.
Ta tháo chiếc bùa hộ mệnh trên cổ, đặt vào tay A Thất.
“A Thất, đây là tín vật của Bùi Dục, ngươi giữ lấy nhé.”
Đôi mắt hắn lập tức đỏ hoe, môi mím chặt, khẽ gật đầu với ta. Ta đưa tay vuốt ve mái tóc rối bời của A Trạm, nhìn hắn lần cuối.
Tạm biệt A Trạm, hãy thay ta sống một cuộc đời bình lặng, tự do nhé.
A Thất cúi chào ta một cái rồi xoay người, vác A Trạm lên vai và chạy về phía núi sau.
Ta giống như năm xưa khi mẫu thân mặc y phục của ca ca lên người ta, mặc bộ trường bào của A Trạm, cột tóc lên, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Một nén nhang sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nghiêm chỉnh, cửa bị đá tung ra.
Một vị tướng trẻ vai rộng chân dài đứng sừng sững ở cửa, ra hiệu cho lính truyền lệnh phía sau, rồi nhanh chóng tiến lại gần ta.
Hắn có sức mạnh thật lớn, những ngón tay cứng như sắt bóp chặt cổ ta, nhấc bổng ta khỏi mặt đất.
Làn da hắn rám nắng, nhưng lông mày và ánh mắt rất thanh tú, một vết sẹo dữ tợn chạy dài từ cằm đến cổ.
Nếu không phải thấy vết bớt đỏ quen thuộc trên mu bàn tay hắn, ta chắc đã không nhận ra hắn.
Hắn nheo mắt đánh giá ta một lúc, rồi cau mày tức giận.
“Là nữ nhân?”
Ta bị ném xuống đất, nhìn hắn xoay người rời đi, ta rút nửa chiếc kim bạc còn lại mà Thái hậu từng dùng ra từ lớp lót áo, ngậm vào miệng, rồi gọi hắn lại.
“Đoạn Dự Trạch, ngươi quay lại đây!”
Bước chân hắn đột nhiên khựng lại, cơ thể lảo đảo một cái, quay đầu nhìn ta với ánh mắt không thể tin được.
“Ngươi làm sao biết tên ta? Ngươi là ai?”
Hắn bước nhanh đến, nắm chặt vai ta, lắc mạnh.
Ta cắn môi, im lặng nhìn hắn, dường như hắn còn nóng nảy hơn khi xưa, trong mắt như có ngọn lửa cháy bừng bừng.
Ca ca của ta vẫn còn sống, thật tốt quá.