17
Mười năm sau cái chết của Đoạn Quý phi trước, trong cung lại phong một Đoạn Quý phi mới.
Ta bị một đám thái giám khiêng cả người lẫn giường vào Cẩm Sắt Cung, nơi mà cô cô ta đã từng ở.
Tân hoàng hậu họ Lâm đến thăm ta, nàng là con gái của một tướng quân, xinh đẹp rực rỡ và giỏi múa roi.
Nàng kéo ta ra Ngự Hoa Viên xem nàng múa roi, giả vờ vô tình để roi quất trúng ta.
Nàng vội vàng chạy tới xin lỗi không ngừng, nhưng tiếc là ta đã giơ tay chặn lại, không để trúng mặt, nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, ta lại có chút thương hại nàng.
Nữ nhân ngốc nghếch này yêu Phủ Diễn, nhưng cuối cùng nàng sẽ chết thế nào cũng chưa biết được.
Tối đến, Thôi Hạo lại đến thăm ta, hắn cau mày, nhẹ nhàng bôi thuốc cho ta.
Nhiều năm qua, ta luôn cố gắng tìm lại hình ảnh của phụ thân trong ký ức mờ nhạt thời thơ ấu, nhưng dù có cố gắng thế nào, hình ảnh hiện lên trong tâm trí ta vẫn luôn là khuôn mặt của Thôi Hạo.
Mười năm trôi qua dài đằng đẵng như con đường cung ngoài Dạ đình, ta đã trưởng thành, và hắn cũng đã già đi.
Nhìn những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày và mái tóc bạc bên thái dương của hắn, mũi ta lại cay cay.
Với tài năng của hắn, lẽ ra hắn có thể làm đến tướng công hay tể tướng, nhưng giờ đây, dù quyền lực có bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ bị người đời sau lưng chửi rủa là “hoạn quan quyền hành”.
“Thiên Tuế đại nhân, cầu xin người cho ta gặp A Trạm.”
Ta hít mũi, nhẹ nhàng dựa đầu lên vai hắn.
“Người yên tâm, ta sẽ không nói cho Phủ Diễn biết đâu.”
Hắn thở dài một tiếng thật sâu, ta biết hắn đã đồng ý.
Trời chưa sáng, ta mặc lên người bộ y phục thường, cẩn thận che giấu những vết thương trên tay, bôi một lớp phấn mỏng để che đi sắc mặt tiều tụy, và mang theo một giỏ bánh đào mật vừa mới ra lò.
Có người dùng tấm vải đen bịt mắt ta, rồi đẩy ta vào một chiếc xe ngựa, đi vòng vèo rời khỏi hoàng cung.
Chiếc xe ngựa lặng lẽ lăn bánh trên con đường núi gập ghềnh, ta lắng nghe từng khúc quanh và con dốc, mơ hồ đoán được đó là núi Đình ngoại thành kinh đô.
Khi tấm vải đen được tháo ra, trước mắt ta là một ngôi chùa hoang tàn.
Ta đẩy cửa bước vào, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang bị xiềng xích dưới đất, mặt hắn tái nhợt, gò má hóp lại, cằm lún phún một lớp râu xanh, chiếc áo dài rách nát phủ đầy bụi bẩn.
Ánh sáng từ ngoài cửa đột ngột tràn vào căn phòng u tối, hắn nghiêng đầu né tránh, không quen với ánh sáng, đưa tay che mắt.
Khi cuối cùng hắn nhận ra ta, hắn mỉm cười.
“Quý phi nương nương, lâu rồi không gặp.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “Quý phi,” dường như đang chế giễu ta từ nhỏ đã vắt óc mưu toan, cuối cùng vẫn không thể làm hoàng hậu.
“Ta thay mặt tổ phụ xin lỗi gia đình Đoạn gia của ngươi, nhưng Giang gia rơi vào tình cảnh như hôm nay, chúng ta cũng coi như huề nhau rồi chứ?”
Ta không biết phải nói gì, chỉ có thể mỉm cười với hắn, sau đó ngồi xổm xuống, mở hộp thức ăn ra, đưa đến trước mặt hắn.
“A Trạm, ngươi có đói không? Đây là món ta dậy từ canh tư để làm mới, ngươi thử đi?”
Hắn ngừng cười, đồng tử co lại, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm ta.
“Có phải Phủ Diễn sai ngươi đến đây để đưa ta lên đường không?”
Cái đầu bị sốt suốt mười ngày của ta có phần chậm chạp, ta ngẩn ra một lúc mới hiểu ý hắn.
Ta lấy một miếng bánh đào mật, cắn một miếng rồi nuốt xuống, đưa nửa miếng còn lại đến trước mặt hắn, miệng nói lúng búng.
“Ngươi xem, không có độc!”
Mắt hắn đột nhiên đỏ hoe, những đường gân xanh dưới vết sẹo trên trán nổi rõ lên.
Hắn giơ tay đánh rơi hộp thức ăn xuống đất, xích sắt trên cổ tay vang lên loảng xoảng, những chiếc bánh đào mật thơm lừng lăn lóc xuống đất.
“Đoạn Dự Tiêu, ngươi đùa giỡn ta vui lắm sao?”
Hắn nghẹn ngào, cổ họng đỏ bừng, giọng khàn đặc rống lên, ta sợ hãi rụt tay lại.
Thật vô nghĩa, thật sự vô nghĩa.
Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, trước đây ta đã mù quáng đến mức nào mới có thể nghĩ rằng sau khi lừa hắn suốt bao năm, sau khi tận mắt chứng kiến gia đình hắn tan nát, ta vẫn có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Chúng ta đã không thể quay lại được nữa rồi.
Ta mỉm cười xin lỗi hắn, cắn chặt môi để không bật khóc, cúi người nhặt từng chiếc bánh đào mật dính đầy đất bỏ vào hộp, sau đó đứng dậy cúi chào hắn.
Truyện đăng tại Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó !
Ta cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn, trong tầm nhìn mờ ảo, ta thấy bàn tay hắn siết chặt đến trắng bệch đang run rẩy.
Trước khi quay người rời đi, ta cảm nhận được một tia sát khí quen thuộc từ bóng tối trên xà nhà.
Chiếc bùa hộ mệnh trước ngực như đang tỏa ra hơi nóng âm ỉ.
Bùi Dục à, đó là A Thất của muội, hắn còn sống.
Ta dụi mắt, ngẩng đầu nhìn ánh nắng ban trưa, nhớ lại đôi mắt ấm áp và rạng ngời như hai mặt trời nhỏ của nhiều năm trước.
Thật ra ta biết, vào cái ngày ta bị ép xuống giếng, chính A Trạm đã bảo A Thất cứu ta.
Ta luôn ghi nhớ, ta nợ hắn một mạng.
Rồi sẽ có ngày, ta sẽ trả lại cho hắn.
18
Giả câm nhiều năm như vậy, ta dường như thực sự đã trở thành một kẻ câm lặng.
Lúc đầu, A Diễn thường xuyên đến thăm ta, nói rất nhiều, nhưng ta chỉ im lặng mỉm cười, không nói lời nào.
Tháng đầu tiên, hắn tức giận và xấu hổ.
Tháng thứ hai, hắn khóc lóc van xin.
Tháng thứ ba, hắn chỉ ngồi ngây ra một lúc rồi rời đi.
Sau đó, hắn không đến nữa.
Ta biết hắn đang bận rộn củng cố quyền lực của mình, bận rộn làm suy yếu quyền lực của Thôi Hạo và Lâm Thái úy.
Những sách lược mà hắn âm thầm ghi nhớ trong những đêm cô đơn khi còn trẻ, những kỹ năng quyền thuật mà hắn lặng lẽ rèn luyện trong mỗi lần bị sỉ nhục, tất cả đều trở thành vũ khí và giáp trụ của hắn vào lúc này.
Mọi người đều kinh ngạc trước vị nhị hoàng tử từng bị xem là ngốc nghếch, nay đã trở thành một vị hoàng đế quyền uy. Nhưng cái giá mà hắn phải trả, chỉ có hắn mới biết rõ.
Mọi người đều khuyên ta đừng giận dỗi với hắn nữa, ngay cả Thôi Hạo và Lâm hoàng hậu cũng nhiều lần đến thuyết phục ta.
Thật ra ta không phải không hiểu những gì hắn làm, chỉ là ta quá mệt mỏi, không còn sức để tiếp tục đi cùng hắn nữa.
Cung thành này giam cầm tất cả mọi người trong sự cố chấp, cầu mà không được, được rồi lại mất, có gì là thú vị?
Ta chỉ muốn một cuộc sống bình yên và an lành, ta và hắn định sẵn sẽ đi trên hai con đường khác nhau.
Đôi khi, ta thả tóc, đi chân trần, lặng lẽ bước đi không mục đích trong Vĩnh Hành.
Bước qua con đường cung đầu tiên mà ta gặp A Diễn, bước qua tòa tháp cao nơi A Trạm từng lén dẫn ta lên, bước qua gốc cây lớn bên ngoài Phượng Nghi Cung nơi ta đã đỡ lấy Bùi Dục.
Thỉnh thoảng ta tình cờ gặp A Diễn, ta không hành lễ, cũng không tránh né, cứ như không nhìn thấy gì mà bước qua hắn, lướt qua nhau.
Cung nhân đều nói rằng Đoạn quý phi đã phát điên, bị sốc đến ngớ ngẩn trong cuộc biến động ở cung đình.
Ta mỉm cười chấp nhận, không bao giờ phản bác.
Vì vậy, ngay cả khi Lâm hoàng hậu bị sẩy thai khi đứa con trong bụng mới ba tháng, trong lúc toàn bộ hậu cung truy tìm hung thủ, nàng cũng chỉ liếc nhìn ta rồi nói.
“Không phải ngươi.”
Chỉ trong nửa năm, nữ nhân tươi trẻ, mạnh mẽ từng giơ roi múa kiếm giờ đây đã gầy gò, phờ phạc đến không nhận ra. Đôi mắt trống rỗng, đầy oán hận của nàng lướt qua ta, khiến ta nhớ đến Tiên hoàng hậu.
Nhưng nàng rõ ràng chỉ bằng tuổi ta, qua năm mới cũng chỉ vừa mười bảy mà thôi.
Mùa đông năm ấy lạnh đến lạ thường, trong Cẩm Sắt Cung đã thắp lên những lò than bạc.
Đây là loại than tốt nhất trong cung, khi đốt không hề có một chút khói bụi, nhưng ta vẫn cảm thấy không ấm áp bằng lò than đen mà A Diễn đã từng đốt cho ta trong căn phòng nhỏ của hắn nhiều năm trước.
Tay chân ta lạnh cóng, ta chui vào chăn, mơ màng chìm vào giấc ngủ, đến nửa đêm tỉnh dậy thì cảm thấy toàn thân ấm áp.
Ta chợt nhận ra có thêm một người trong chăn, bàn tay của ta đang được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của người ấy.
Đó chính là A Diễn của mười năm trước lại đến ủ ấm chăn cho ta.
Khi hắn đang ngủ say, ta cẩn thận xoay người, khẽ hôn lén lên má hắn.
Hàng lông mi dày của hắn khẽ rung động, như chiếc quạt lông vũ, từng cái từng cái nhẹ nhàng lướt qua trái tim ta.
Ta biết, khi trời chưa sáng, hắn sẽ lặng lẽ rời đi, trở lại thành vị quân vương cao cao tại thượng, mà một quân vương thì không thể có điểm yếu.
Giống như hắn từng nói với ta, không ai sẽ đề phòng một kẻ ngốc.
Vậy thì, cũng không ai tin rằng một kẻ điên có thể là điểm yếu của hắn.
A Diễn của ta à, chắc chắn rất vất vả.
Nhưng những gì ta có thể làm cho hắn thật sự quá ít ỏi.