Hắn nhìn chằm chằm vào ta rất lâu, đột nhiên như bị sét đánh trúng, hoảng loạn gỡ mở áo trước ngực ta, để lộ vết bớt dưới xương quai xanh.
Trong khoảnh khắc, nước mắt hắn tuôn rơi như tuyết tan, giọng nói run rẩy không thể kìm nén.
“Tiêu Tiêu? Thật sự là muội sao, Tiêu Tiêu? Muội vẫn còn sống?”
Ngực bắt đầu đau nhói, ta đứng không vững, đổ nhào vào người hắn.
“Ca ca, tại sao bây giờ huynh mới tìm ta, Tiêu Tiêu muốn về nhà rồi…”
Ta cố nặn ra một nụ cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt thô ráp và vết sẹo dài của hắn.
Mười năm qua, hắn chắc chắn đã chịu không ít đau khổ.
Hắn quỳ sụp xuống đất, hai cánh tay siết chặt khiến ta nghẹt thở.
“Tiêu Tiêu, xin lỗi muội, là ca ca không tốt, từ giờ trở đi ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội… không để muội phải chịu khổ thêm nữa…”
Vị tiểu tướng quân kiên cường ấy khóc đến nỗi mũi cũng sụt sịt, nghĩ lại mà xem, khi còn nhỏ hắn chưa bao giờ khóc.
Hắn là ca ca ruột của ta, dù ta hay giận dỗi hắn, nhưng cũng thật lòng rất yêu thương hắn.
Ta thường nghĩ, nếu năm đó mẫu thân hỏi ý kiến ta, biết đâu ta thật sự sẽ đồng ý chết thay hắn.
“Ca ca, huynh còn nhớ không? Huynh nợ ta một mạng, còn nợ ta… nợ ta một chiếc đèn đầu hổ, mười tám cái bánh đào mật, và còn một chiếc chong chóng tre… huynh… hôm nay huynh… trả hết cho ta được không?”
Ngực ta đau nhói, ngũ tạng lục phủ như bị xé nát, máu bọt trào ra khỏi khóe miệng.
“Được, được… Tiêu Tiêu, muội sao vậy? A? Quân y! Mau gọi quân y!”
Hắn mặt cắt không còn giọt máu, hoảng hốt gào lên ra ngoài cửa.
Ta nắm lấy bàn tay đẫm mồ hôi của hắn, gắng gượng ngồi thẳng dậy, ghé sát tai hắn.
“Ta còn nợ A Trạm một mạng, huynh thả hắn đi, chúng ta coi như… coi như đã hòa rồi, được không, hứa với ta…”
Hắn nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ, gương mặt đẹp đẽ của hắn nhăn lại đến mức không thể nhận ra, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như toàn bộ sức lực bị rút cạn, hóa ra cái chết lại khó chịu đến vậy.
Cửa lại bị đẩy mạnh, những bước chân hỗn loạn từ xa chạy đến.
“Tiêu Tiêu? Sao muội lại ở đây? Ta đã giết hết bọn họ nhà họ Lâm rồi, muội làm hoàng hậu của ta nhé, được không?”
Ta gắng gượng mở mắt nặng trĩu, nhìn thấy gương mặt đầy hoảng loạn của A Diễn.
“Không được,” ta khó nhọc lắc đầu, “ta đã nói từ lâu là không muốn gả cho ngươi rồi…”
Nếu biết ta đã thả A Trạm đi, hắn chắc chắn sẽ rất giận, nhưng không sao, ta đã tự trừng phạt bản thân rồi.
Một ngụm máu lớn lại trào ra khỏi miệng, A Diễn nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của ta.
Ta buồn bã nhận ra rằng, hóa ra bản thân vẫn còn lưu luyến nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn đến vậy.
“Tiêu Tiêu, cầu xin nàng! Đừng rời xa ta, ta chỉ còn mình nàng thôi… chỉ còn nàng…”
Hắn khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, trông không khác gì con thỏ xấu xí mà hắn từng tặng ta. Bỗng nhiên, lòng ta mềm nhũn, thốt ra lời nói dối cuối cùng trong đời này.
“A Diễn, kiếp sau đi, kiếp sau ta sẽ gả cho ngươi…”
Ý thức dần trở nên mơ hồ, thân thể nhẹ bẫng, ký ức xoay tròn như một đoạn kịch.
Thoáng chốc, ta thấy mình cùng ca ca chơi đùa trên tuyết, khi thì ta và A Diễn rúc vào chiếc chăn lạnh lẽo, thì thầm với nhau, khi lại là ta và A Trạm bước đi trên con phố sáng rực đèn lồng trong đêm Nguyên Tiêu.
Cuối cùng, ta thấy mẫu thân đứng dưới cây đào đang nở rộ, rơi lệ mỉm cười với ta.
Trước khi đưa ta lên xe tù, người đã ôm chặt lấy ta, thì thầm bên tai.
“Tiêu Tiêu đừng sợ, mẫu thân sẽ đợi con dưới đó.”
Mẫu thân ơi, Tiêu Tiêu đã nghĩ suốt mười năm qua, cuối cùng cũng quyết định tha thứ cho người rồi. Dù không bằng được ca ca, nhưng mẫu thân vẫn rất yêu thương con, đúng không?
Giống như con yêu A Diễn, cũng yêu A Trạm và Bùi Dục vậy.
A Diễn của ta, kiếp sau nhất định phải tìm một cô nương mạnh mẽ hơn ta nhé.
Tiêu Tiêu là một nữ tử vô dụng, phải sớm về nhà thôi…
Mẫu thân ơi, người vẫn đang đợi con chứ?