Những người từ các môn phái khác cũng tụ lại, nói:
“Phải nói rằng Phù Diêu Tông dù gì cũng có danh xưng là môn phái tu tiên số một, sao lại có thể kiêu ngạo đến vậy?”
“Đúng vậy, khách đến là khách, tỷ thí vốn chỉ nên đánh đến mức vừa đủ thôi.”
Các sư huynh, sư tỷ của ta bắt đầu tranh cãi với những người từ các môn phái khác.
Tiểu Hồ Ly với cái đuôi duy nhất còn lại, quanh quẩn xung quanh tông chủ Đoá Tiên Tông.
Trong lúc mọi người đang tranh cãi, nó bỗng lớn tiếng hét lên:
“Ma Đồng, ngươi chưa chết!”
Sắc mặt của mọi người trong Đoá Tiên Tông lập tức thay đổi. Ma Đồng nghiêng đầu, nhìn ta với nụ cười đầy ý tứ:
“Chúng ta có tình sâu nghĩa nặng như vậy, người đầu tiên nhận ra ta lại là yêu thú của ngươi.”
Ta sững sờ nhìn hắn, cuối cùng cũng nhận ra cái cảm giác kỳ quái này là gì.
Hóa ra là hắn.
Linh hồn ta từng trấn áp hắn, nên trên người ta có mang dấu vết khí tức của hắn.
Khi hắn đến gần, ta tất nhiên có phản ứng.
Nhưng ta vẫn không hiểu, làm sao tiểu Hồ Ly có thể nhận ra hắn?
Ta do dự nhìn tiểu Hồ Ly, nó cười nhạo nói:
“Tiểu gia ngày ngày ở bên ngươi, dù ngươi có hóa thành tro, tiểu gia cũng nhận ra. Trên người hắn lại có khí tức của ngươi, ta đương nhiên biết ngay.”
Các đệ tử tiên môn đều căng thẳng đề phòng, Ma Đồng chỉ tay về phía ta nói:
“Ta chỉ vì nàng ấy mà đến. Chỉ cần các ngươi giao nàng ấy cho ta, ta sẽ lập tức mang nàng ấy đi và không làm hại bất kỳ ai.”
Mọi người trong Phù Diêu Tông lập tức bảo vệ ta, nhưng người của các môn phái khác thì giận dữ nói:
“Đây là tai họa mà nàng ấy gây ra, để nàng ấy tự giải quyết đi! Ma Quân này làm sao có thể gây hấn được?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Hy sinh nàng ta để đổi lấy trăm năm bình yên cho tiên môn chúng ta. Khi xưa, lão tông chủ đã dám dùng hồn phách của nàng để trấn áp, các ngươi còn do dự gì nữa?”
Lúc này, ta cuối cùng cũng hiểu ra lý do tại sao mẫu thân luôn thiên vị và yêu thương ta hơn.
Ta cũng hiểu vì sao các trưởng lão lại cưng chiều và dung túng ta, và tại sao các sư huynh sư tỷ lại đối xử đặc biệt tốt với ta.
Không phải vì ta đáng yêu hơn tỷ tỷ, mà vì ta đã hy sinh hồn phách của mình cho tiên môn, từ một cô nương sáng chói nhất trở thành “kẻ vô dụng” trong Phù Diêu Tông.
Ta nghĩ rằng lần này cũng sẽ như vậy…
Vì sự bình yên, vì hòa bình, họ sẽ hy sinh ta.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve lông của tiểu Hồ Ly, cảm nhận sự mềm mại từ nó, trong lòng dường như đã sẵn sàng đối mặt với điều đó.
Ta nhìn nó thật kỹ hồi lâu, rồi nói:
“Ta rất vui vì yêu thú của ta là ngươi. Sau này, hãy tìm một cô nương nhân tộc mạnh mẽ, có thể chiều chuộng ngươi, giúp ngươi có cuộc sống tốt nhé.”
Nói xong, ta quay lại, nước mắt tràn đầy, nhìn tỷ tỷ:
“Miên Miên đã nói, không ai có thể cản đường tỷ tỷ, ngay cả khi đó là Miên Miên. Tỷ tỷ, chúc tỉ sớm ngày chính đạo thành thần. Miên Miên tự hào vì có một tỷ tỷ như tỷ.”
Nói xong, ta quyết tâm bước về phía Ma Đồng, nhưng cổ tay lại bị kéo lại.
Bạch Hổ với khuôn mặt nghiêm nghị, nói:
“Ngươi làm vậy sẽ khiến Nhuyễn Nhuyễn khóc. Không cần Ma Đồng ra tay, ta sẽ đập chết ngươi trước.”
Rồi hắn đứng chắn trước mặt ta, tiếp tục:
“Phù Diêu Tông chúng ta có thể dùng chính bản thân của mình để trấn áp Ma Đồng, nhưng không thể hy sinh đệ tử của mình để làm nguôi giận ma tộc.”
Hình bóng uy phong lẫm liệt của tỷ tỷ che khuất ánh mắt Ma Đồng đang dò xét ta.
Tỷ tỷ nói: “Đã muốn đánh, thì cứ đánh, có gì phải sợ.”
Tiểu Hồ Ly bỗng đỏ tai, hóa thành hình dáng một nam tử cao lớn, tuấn tú, với đôi mắt phượng đẹp đẽ, khóe mắt hơi đỏ, kéo tay áo ta nũng nịu:
“Đã chọn ta, thì phải chăm sóc ta cho tốt. Ta đây vốn kiêu căng, ngoài ngươi ra, ai có thể chịu đựng ta được chứ?”
Ta nhìn Ma Đồng cười nhạt: “Đây là ân oán giữa chúng ta, không liên quan đến các tông môn khác. Hãy để họ về đi.”
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
Nhưng không ngờ, không ai trong số họ chịu rời đi.
Tất cả bọn họ, cả người lẫn yêu thú, đều đứng chắn trước ta. Những người vừa mới đây còn kêu gào đòi giao ta ra, giờ lại đỏ mặt xin lỗi:
“Xin lỗi, ta đã ích kỷ. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tiên môn chúng ta và ma tộc chắc chắn sẽ có một trận chiến sống còn. Nếu hôm nay chúng ta để họ bắt nạt Phù Diêu Tông, thì ngày mai người bị bắt nạt sẽ là chúng ta.”
Mọi người đồng lòng đứng bên nhau. Ma Đồng nheo mắt, huýt sáo, rồi hàng loạt con quạ đen lại xuất hiện, trên lưng chúng là những người ma tộc đeo mặt nạ.
Ta nhìn tỷ tỷ, trao cho nàng một ánh mắt ngầm hiểu.
Tỷ tỷ thổi sáo, ngay lập tức hàng ngàn con ruồi khổng lồ từ sau núi bay tới, trên lưng chúng phủ áo choàng đỏ rực, kích thước còn lớn hơn cả những con quạ. Chúng nhìn chằm chằm vào lũ quạ với ánh mắt đầy hung hãn, khiến cho bọn quạ, dù oai phong lẫm liệt đến đâu, cũng phải dần dần rút lui.
Ma Đồng cố gắng thổi còi gọi đám quạ trở lại, nhưng không hiệu quả, bởi vì khi những con ruồi xuất hiện, lũ quạ đã bắt đầu tháo chạy.
Những người ma tộc đeo mặt nạ phải nhảy xuống khỏi quạ trong cảnh bối rối.
“Thiếu chủ!” họ gọi.
Ma Đồng chỉ phất tay, không cần nói một lời, cả đám người ma tộc như phát điên lao vào tấn công chúng ta.
Ta nhìn sang tiểu Hồ Ly, nó ngay lập tức hiểu ý, rắc bột trắng từ trên cao xuống.
Những người ma tộc vừa hùng hổ xông tới đã lập tức ngã gục xuống đất.
Các đệ tử của những tông môn khác xôn xao bàn tán:
“Phù Diêu Tông các ngươi thật không biết phân biệt tốt xấu.”
“Có đệ tử còn chửi bới: “Mau đưa giải dược cho ta, ta không muốn quay lại Phù Diêu Tông của các ngươi nữa.”
Tiểu Hồ Ly thông minh của ta, ngoài việc tu luyện chăm chỉ, còn nghiên cứu ngày đêm cách sử dụng ít tài nguyên nhất để loại bỏ mối đe dọa từ ma tộc này.
Không ngờ lần đầu tiên dùng đã hiệu quả đến vậy.
Các sư huynh sư tỷ lần lượt đưa giải dược cho các đệ tử tiên môn.
Ta bước đến trước mặt Ma Đồng nói:
“Ta nguyện cùng ngươi tỷ thí công bằng một trận.
Kẻ thua sẽ mãi mãi bị phong ấn dưới đầm nước này, ngươi có dám không?”
Ma Đồng cười tà mị: “Cùng lắm là trở lại chỗ cũ, sợ gì chứ?”
Tỷ tỷ đứng chắn trước mặt ta, không muốn ta mạo hiểm. Ta ôm lấy nàng, nói:
“Bao nhiêu năm nay cả Phù Diêu Tông đều thiên vị ta mà đối xử khắc nghiệt với tỷ, thật xin lỗi tỷ.”