10
Mấy năm qua, ca ca học ở Giang Nam, rất hiếm khi về nhà.
Lần này vì đại thọ của bà nội, ca ca cũng đặc biệt gửi thư về trước nói rằng sẽ về chúc thọ.
Chỉ là trên đường bị trễ, lỡ mất tiệc chính. Mãi đến đêm, ca ca mới phong trần mệt mỏi trở về nhà.
Sau khi dâng hương bái lạy bà nội, ca ca liền đến chỗ ta.
Ca ca mang đến cho ta một đống đồ chơi mới lạ và vài cuốn y thư.
Đều là những thứ mà ca ca đã cất công tìm kiếm khắp nơi khi biết ta đã bái sư học y.
“Ca ca cũng có mang quà cho An Nhi, nhưng không nhiều bằng quà của Yến Nhi.” Ca ca nháy mắt với ta.
Ta liền cười. Nhưng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
An Nhi là muội muội ruột của ta, ta rất yêu quý nàng.
Nhưng đôi khi trong lòng ta lại rất ích kỷ.
Ta luôn muốn mẫu thân và ca ca yêu thương ta nhiều hơn, nhiều hơn cả An Nhi.
Ca ca nói lần này trở về sẽ không đi nữa.
Phu tử khuyên ca ca tham gia kỳ thi khoa cử năm nay thử xem, không nhất thiết phải đạt được công danh.
Ca ca còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội, lần này coi như thử sức trước.
Ta tất nhiên rất vui.
Mấy năm qua, ca ca học ở Giang Nam, ta lại ở Tùy huyện học y chữa bệnh với sư phụ, huynh muội ta chỉ gặp nhau vài lần.
Giờ thì tốt rồi, có thể gặp nhau mỗi ngày.
Ta và ca ca trò chuyện hăng say.
Ca ca kể về những chuyện thú vị ở thư viện và những người bạn học với phu tử, ta kể về những câu chuyện lạ lùng khi sư phụ tiếp đón bệnh nhân.
Chúng ta trò chuyện mãi mà quên cả thời gian.
Cho đến khi tiếng cãi vã lờ mờ từ viện bên cạnh vọng đến khiến chúng ta giật mình.
Ca ca ra ngoài xem có chuyện gì. Chẳng mấy chốc ca ca đã quay lại.
Chỉ là sắc mặt có chút không tốt.
“Là phụ thân và mẫu thân có chút lời qua tiếng lại ở cổng viện…” Ca ca không muốn nói nhiều.
Nhưng ta cũng phần nào đoán được.
Khi ta còn ở Tùy huyện, đã nghe nói vài năm trước, trong hậu viện của phụ thân có thêm một thị thiếp.
Vì đó là người do thượng cấp tặng, phụ thân không tiện từ chối nên đã thu nhận và sắp xếp cho ở trong phủ.
Mẫu thân vì chuyện này mà sinh lòng hiềm khích với phụ thân.
Hôm nay, tuy thị thiếp đó không xuất hiện trong tiệc thọ, nhưng nghe hạ nhân kể lại, thị đã mang một bát canh giải rượu đến phòng phụ thân tối nay.
Có lẽ vì vậy mà mẫu thân biết được, rồi dẫn đến cãi vã.
Ta và ca ca những năm qua đều không ở trong phủ, không rõ ai đúng ai sai, chỉ là nhớ lại thời thơ ấu, khi phụ mẫu yêu thương nhau, mà giờ đây lại tranh cãi không ngừng, trong lòng không khỏi buồn bã.
Hôm sau, ta cùng ca ca đi gặp phụ thân.
Phụ thân nay đã giữ chức thượng thư, khi thấy chúng ta, ánh mắt uy nghiêm của ông cũng trở nên mềm mại hơn, mỉm cười hỏi han tình hình của chúng ta trong mấy năm qua.
Biết ca ca sắp tham gia kỳ thi khoa cử năm nay, phụ thân vui mừng, liên tục nói mấy tiếng “Tốt”, dặn dò ca ca hãy giữ tâm trạng thoải mái, cố gắng hết sức, không cần quá khắt khe với bản thân.
Nghe ta nói đã bái sư học y với Thần y Tạ, ông cũng tỏ vẻ vui mừng.
“Yến Nhi năm nay đã mười một tuổi rồi…” Phụ thân nhìn ta, trong mắt có chút xúc động.
Khi ta bị thương năm đó, phụ thân đau lòng đến mức mấy ngày liền không ngủ được. Nhìn ta, khi còn bé, phải chịu đựng nỗi đau đứt ngón, gãy xương, ông cũng hận không thể thay ta gánh chịu.
Giờ đây thoáng chốc, ta đã lớn thế này rồi.
“Hôm qua phu nhân có gặp phu nhân Quốc công, họ có nhắc đến Yến Nhi không?” Phụ thân hỏi.
Mẫu thân đang lau nước mắt, nghe vậy liền sững lại.
Hiểu được ý của phụ thân, sắc mặt mẫu thân cũng trở nên phức tạp.
“Có hỏi qua về Yến Nhi, nhưng cũng chỉ nhắc đến một hai câu.” Mẫu thân liếc nhìn ta, “Ngoài ra, không nói gì thêm.”
Phụ thân cau mày: “Hôm nào gặp lại phu nhân Quốc công, nên thăm hỏi nhiều hơn. Yến Nhi đã lớn rồi, có một số việc, vẫn nên sớm định đoạt thì hơn.”
“Thiếp hiểu rồi.”
Lúc này, mẫu thân cũng chẳng màng đến chuyện tối qua vừa cãi nhau với phụ thân, chỉ một lòng lo lắng cho chuyện của ta.
Trước đây ta còn nhỏ, nhưng giờ ta đã hiểu chuyện, cũng biết rõ phụ thân và mẫu thân đang sốt sắng muốn định đoạt điều gì.
Chỉ là hôn sự giữa ta và Tống Thành Cảnh vốn là do hắn cảm thấy áy náy về chuyện năm xưa mà hứa hẹn.
Chuyện này liên quan đến cả đời người, sao có thể để hôn sự trở thành gông xiềng trói buộc hắn?
Điều này thực sự không công bằng với Tống Thành Cảnh.
11
Chỉ là ta còn chưa kịp nói với phụ mẫu về suy nghĩ của mình, Tống Thành Cảnh đã hẹn gặp ta trước.
Hắn nhắc đến chuyện hôn sự của chúng ta, rồi mím môi nói: “Không lâu nữa ta sẽ cùng cậu ra chiến trường rèn luyện, mẫu thân nói trước khi đi nên định đoạt hôn sự của chúng ta, không nên để muội phải chờ đợi vô ích.”
Khi Tống Thành Cảnh nói những lời này, hắn cúi đầu không dám nhìn ta, ta liền hiểu đây là ý của Quốc công phu nhân.
Với hắn, e rằng đây không phải là điều hắn muốn.
“Chúng ta còn nhỏ, không cần vội vàng gì, hơn nữa ta cũng sắp phải trở về Tùy huyện. Khi đến đây, ta đã hứa với sư phụ rằng sẽ quay về trong vòng một tháng.”
Tống Thành Cảnh dường như thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi: “Vậy thì chờ lần sau vậy.”
“Ừ, chờ lần sau.” Ta cũng mỉm cười đáp lại hắn.
Hôm nay, hắn đã hẹn với vài người bạn thân đi dạo chơi, coi như là tiệc tiễn hắn lên đường.
Khi hẹn gặp ta ở Lâm Phúc Lâu, ngoài phố đã có vài người bạn cưỡi ngựa trông rất phong độ đang chờ hắn.
Tống Thành Cảnh chào ta một tiếng, rồi đi về phía họ.
Ta bước đến bên cửa sổ, nhìn hắn rời khỏi tửu lầu, sau đó chỉ trong vài bước đã nhảy lên con ngựa đã chuẩn bị sẵn, cùng bạn bè cười nói vui vẻ, đầy sức sống.
Không giống khi ở bên ta, lúc nào hắn cũng rụt rè, e dè.
” A Cảnh, ngươi thật sự muốn cưới một kẻ què làm thê tử sao? Nhà họ Chu nhờ cậy vào phủ Quốc công các ngươi đã được không ít lợi lộc, giờ còn muốn gán cho ngươi hôn sự này, thật là quá đáng rồi.”
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó1
Phụ thân của Lưu Thiển trước đây là Tả Thị lang của Bộ Công, khi Thượng thư tiền nhiệm của Bộ Công về hưu, ông ta từng có hy vọng thăng chức. Không ngờ cuối cùng người kế nhiệm chức Thượng thư lại là phụ thân của ta, người vốn là Hữu Thị lang. Vì vậy, gia đình họ Lưu luôn không ưa nhà họ Chu chúng ta.
“Đúng vậy, A Cảnh, ngươi là tiểu công tử của phủ Quốc công, muốn cưới tiểu thư danh giá nào chẳng được? Cưới một kẻ què làm thê tử, thật quá uổng phí cho ngươi!”
“Theo ta thấy, chỉ cần đưa cho nhà họ Chu một ít bạc, rồi tìm cho Chu Yến một người chồng xứng đáng hơn là được. Có của hồi môn kha khá, nàng ta cũng không đến nỗi bị người ta khinh thường. Không cần phải hy sinh cả đời ngươi.”
Mấy vị tiểu công tử này tuy hạ thấp giọng khi nói, nhưng trời hôm nay quang đãng, ta đứng trên lầu hai đón gió, vẫn nghe rõ từng chữ một.
Ta vô thức nhìn về phía Tống Thành Cảnh. Hắn quay lưng về phía ta, cưỡi ngựa, bị vây quanh bởi đám đông.
Tống Thành Cảnh cúi đầu, dáng vẻ có phần nặng nề.
“Đừng nói bậy!” Hắn khẽ trách. “Yến Nhi vì ta mà bị thương, chăm sóc nàng là trách nhiệm của ta. Sau này đừng để ta nghe thấy những lời như vậy nữa.”
Mấy người kia thấy hắn nổi giận thì không dám nói thêm gì.
Họ liền chuyển đề tài bằng những lời bông đùa, khi không khí đã trở nên náo nhiệt trở lại, cả nhóm thúc ngựa hướng về cổng thành mà đi.
Ta quay lại, thấy nhũ mẫu với vẻ mặt lo lắng.
Chắc hẳn bà cũng nghe thấy những lời vừa rồi.
“Tiểu thư, Quốc công phủ rất trọng lời hứa. Hôn sự của người sẽ không có biến cố gì đâu.”
Ta tin rằng Quốc công phủ trọng tín.
Nhũ mẫu, phụ thân, mẫu thân, và cả dân chúng đều biết rằng Quốc công phủ trọng lời hứa.
Nhưng một cuộc hôn nhân được xây dựng trên nền tảng của sự áy náy khiến ta cảm thấy thật vô nghĩa.