12
Mẫu thân biết ta sắp trở lại Tùy huyện, lòng không nỡ rời xa.
“Sao con lại đi gấp vậy? Mới về được vài ngày mà đã phải đi rồi sao?”
“Sư phụ đã lớn tuổi, từ sau khi sư mẫu qua đời vài năm trước, bên cạnh chỉ còn mình con là đệ tử. Con đi lâu rồi, sư phụ không có ai chăm sóc, con cũng không yên tâm.”
“Nhưng, nhưng đâu cần phải vội vã như thế! Mẫu thân còn chưa kịp gửi mấy bộ y phục mới làm cho con nữa!” Mẫu thân nắm lấy tay ta, giọng nói như sắp khóc.
“Y phục mới cứ để lại cho An Nhi mặc, An Nhi lớn nhanh lắm, chỉ cần chỉnh sửa chút là mặc vừa ngay thôi.”
“Yến Nhi, con… con có đang trách phụ mẫu không?” Mẫu thân rụt rè hỏi.
Ta lắc đầu. Ta biết phụ mẫu đều không dễ dàng gì.
Phụ thân tuy ở vị trí cao, nhưng trong triều không chỉ có gia đình họ Lưu nghi ngờ ông dựa vào Quốc công phủ để có được chức vị này.
Phụ thân cũng không thể không biết điều đó. Ông ấy trong triều cũng rất vất vả.
Mẫu thân đã sinh ba huynh muội chúng ta, An Nhi còn nhỏ nên cần nhiều sự chăm sóc nhất.
Còn phải lo cho ca ca học hành thi cử, lại phải bận tâm đến vết thương của ta và hôn sự với Quốc công phủ.
Tấm lòng của mẫu thân phải chia ra nhiều phần để chăm lo cho cả ba người chúng ta. Ta làm sao có thể trách bà được?
Mẫu thân thấy ta biểu hiện bình thản, không có oán giận gì, lúc này mới nhẹ nhõm được chút ít.
Khi trở lại Tùy huyện, cuộc sống lại trở nên yên bình.
Sư phụ đã già, không còn thích đi lại nhiều, việc chăm sóc dược liệu giao hết cho ta.
Làm không tốt, ta còn bị sư phụ mắng mỏ vài câu, thậm chí bị đánh bằng gậy.
Sư phụ nói, ngoài việc đi chậm hơn một chút, ta đã chẳng khác gì người thường, nên đừng mong dùng cớ đó mà lười biếng.
Ta liền cười hì hì tranh luận với sư phụ.
Ngày tháng trôi qua thật nhẹ nhàng và thư thái.
Đầu tháng, Tống Thành Cảnh đã cùng cữu cữu của hắn, Viên Đại tướng quân, đến biên giới phía Tây để rèn luyện, mỗi tháng đều viết thư cho ta kể về những điều hắn đã thấy và trải nghiệm ở biên cương.
Ca ca đã tham gia kỳ thi Hương và đạt được danh hiệu “Cử nhân”. Sau khi bàn bạc với các phu tử trong thư viện, sang năm ca ca lại một lần nữa thi đỗ kỳ thi Hội, ghi danh trên bảng vàng.
Hoàng thượng đã ca ngợi phụ thân ta trên triều đình vì dạy dỗ con cái giỏi, nghe nói mấy ngày đó phụ thân đi đứng cũng thấy nhẹ nhàng như có gió.
Năm đó, Tết đến mà ta vẫn chưa về nhà, chỉ có mẫu thân và ca ca viết thư kể lại cho ta.
Ca ca còn nói, Hoàng thượng định phái ca ca ra ngoài làm quan địa phương vài năm. Khi đó, huynh muội chúng ta có lẽ sẽ lại xa cách cả năm trời.
Nhưng ở Tùy huyện, ta sống rất vui vẻ, thật sự không muốn về kinh.
Y thuật của ta tiến bộ không ít, gần đây sư phụ đã bắt đầu để ta tự mình khám và chữa bệnh cho bệnh nhân.
Sư phụ tính tình kỳ quặc, không bao giờ muốn giao phó việc quản lý dược liệu cho ai khác. Ngay cả khi nhũ mẫu muốn giúp, sư phụ cũng không đồng ý, bắt ta phải tự tay làm.
Mỗi sáng sớm, khi trời còn chưa sáng rõ, ta đã phải đeo một cái giỏ tre trên lưng lên núi hái thuốc.
Có những loại thảo dược rất quý, phải leo qua mấy ngọn núi cũng chưa chắc tìm được.
Ban đầu, mỗi lần xuống núi, ta luôn trở về với đầy vết thương.
Nhưng dần dần, dù không dùng gậy, ta cũng có thể linh hoạt leo trèo trên những con đường núi gồ ghề.
Nhũ mẫu ban đầu còn trách sư phụ nhẫn tâm.
Nhưng thấy thân thể ta ngày càng khỏe mạnh, bà cũng hiểu được tấm lòng của sư phụ.
Một ngày nọ, khi trời đã tối, ta mới từ trên núi trở về, vừa bước vào nhà đã bị mẫu thân kéo vào lòng.
Mẫu thân nhìn dáng vẻ lấm lem của ta, thương xót đến rơi nước mắt, kiên quyết muốn đưa ta về nhà.
Dù ta có giải thích thế nào, mẫu thân dường như đã quyết ý.
Sư phụ thấy vậy, cũng bảo ta nên về nhà rồi hẵng nói tiếp.
Trên đường đi, ta cảm giác rằng mẫu thân lần này đến đón ta về nhà không chỉ đơn giản là vì thương ta vất vả.
Dưới sự truy hỏi, mẫu thân mới nói, là hôn sự của An Nhi với phủ An Bình Hầu đã xảy ra biến cố.
13
Hôn sự giữa nhà họ Chu và phủ An Bình Hầu vốn đã như đinh đóng cột.
Phu nhân An Bình Hầu cũng đã để lại tín vật cho An Nhi.
Chỉ là giờ Giang Hạp đã mười tám tuổi, còn An Nhi mới vừa tròn mười tuổi.
Vài ngày trước, mẫu thân gặp phu nhân An Bình Hầu, phu nhân ấy có ngụ ý muốn từ hôn.
Bà nói rằng Giang Hạp và An Nhi chênh lệch tuổi tác quá lớn, thật sự không thể đợi được. Nếu hai nhà vẫn muốn kết thân, chi bằng chọn người khác.
Phụ thân và mẫu thân tức giận không chịu nổi.
Ngoài Giang Hạp là con trưởng, các con trai khác của phủ An Bình Hầu đều là con thứ. Họ quyết không để An Nhi hạ mình gả cho con thứ.
Hôn sự của An Nhi gặp trắc trở, bà nội và phụ thân liền nghĩ đến hôn sự của ta với Tống Thành Cảnh.
Hiện tại, Tống Thành Cảnh sắp cùng Viên Đại tướng quân hồi kinh, nên phụ thân và bà nội muốn nhân cơ hội này nhanh chóng định đoạt hôn sự của chúng ta, để tránh sinh biến.
Vì vậy, mẫu thân mới gấp rút đến Tùy huyện để đón ta về.
Đêm đó, ta có chút khó ngủ. Lần này, mẫu thân đã chuẩn bị đầy đủ y phục mới cho ta.
Nhưng nghĩ đến hôn sự của An Nhi, lòng ta vẫn không khỏi băn khoăn.
Giang Hạp, vốn không phải là người vô tình đến vậy.
Mấy năm qua, ta chỉ gặp hắn một lần ở Tùy huyện.
Khi đó, hắn đang theo sư phụ du ngoạn khắp nơi, trước đó quả thực không biết ta ở Tùy huyện. Sau khi biết được, hắn đã đặc biệt đến thăm ta.
Vì tình cảm thuở nhỏ, ta và hắn trò chuyện khá vui vẻ.
Hắn chỉ ở lại một ngày rồi rời đi, nói rằng lần này sẽ theo sư phụ du ngoạn nước ngoài.
Lần trước gửi thư về, hắn còn nói mình vẫn đang trên đường đi, có lẽ cuối năm nay cũng chưa thể trở về kinh thành.
Nếu tính ra, lúc này Giang Hạp không có mặt ở kinh thành.
Có phải việc từ hôn là ý của mẫu thân hắn, chứ không phải của hắn?
“Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, Quốc công phủ không giống như phủ An Bình Hầu, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Nhũ mẫu tưởng rằng ta đang lo lắng về hôn sự của mình.
Ta nhớ lại vẻ mặt của Tống Thành Cảnh hôm đó, khi hắn như thể đã đưa ra một quyết định lớn, nói rằng sẽ không nuốt lời, ta hiểu rằng tình cảm của hắn dành cho ta từ đầu đến cuối không phải là tình yêu nam nữ, mà chỉ là trách nhiệm mà thôi.
Ngày Tống Thành Cảnh trở về kinh, mẫu thân từ sáng sớm đã giục ta rửa mặt rồi ra ngoài.
Viên Đại tướng quân được dân chúng yêu mến, khi ông trở về kinh, người dân đều tự phát đổ ra đường để chiêm ngưỡng phong thái của đại tướng quân.
Xe ngựa chở ta và An Nhi đi được nửa đường thì bị dòng người chặn lại.
Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải xuống xe và đi bộ.
Vì đám đông chen chúc, chẳng mấy chốc, ta và nhóm nha hoàn, tiểu tư bị tách ra.
Vừa đi, ta vừa phải che chở cho An Nhi để nàng không bị người khác xô đẩy.
Không may, ta bị ai đó giẫm lên chân. Đúng vào chân bị thương.
An Nhi thấy ta nhíu mày vì đau, hoảng sợ khóc òa lên: “Tỷ tỷ ta đi lại không dễ dàng, các người còn làm tỷ tỷ ta bị thương nữa, hu hu…”
Dân chúng xung quanh bị nàng làm cho bối rối, liền vô thức nhìn xuống chân ta và nhường đường.
Nhờ vậy, ta và An Nhi lại trở nên nổi bật giữa đám đông.
Khiến cho Lưu Thiển cùng đám người vừa tiến vào thành đã nhận ra ta ngay lập tức.
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó !
Hắn thúc cùi chỏ vào Tống Thành Cảnh đứng bên cạnh: “A Cảnh, nhìn kìa, chẳng phải đó là vị hôn thê nhỏ của ngươi, Chu Yến sao?”
Tống Thành Cảnh nhíu mày, dường như không hài lòng với câu nói đó.
Theo phản xạ, hắn định phủ nhận, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã chạm mắt với ta.
Vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn là sự lúng túng và bối rối.
Cuối cùng, hắn chỉ mấp máy môi, không nói lời nào, cưỡi ngựa lặng lẽ lướt qua đám đông trước mặt ta.
“Tỷ tỷ ơi, sao Tống ca ca không chào chúng ta?” An Nhi kéo tay áo ta, thắc mắc hỏi.
“Tống ca ca còn phải theo quân vào cung. Đi nào, tỷ đưa muội đi mua kẹo hồ lô ăn.”
An Nhi lại vui vẻ trở lại.
Ta dẫn An Nhi đi mua hai xâu kẹo hồ lô, sau đó đến Lâm Phúc Lâu, chọn một phòng trên lầu hai nhìn ra đường.
Đến khi mặt trời sắp lặn, từ đầu phố mới vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc.
Đám đông tụ tập từ trước đã tản đi, giờ đây chỉ còn lại vài người bán hàng dọn quầy và vài người qua đường lác đác.
Tống Thành Cảnh cưỡi ngựa đến, trên người vẫn mặc bộ giáp khi vào thành. Có lẽ hắn vừa theo Viên Đại tướng quân vào cung yết kiến hoàng thượng, giờ mới ra ngoài.
Đi bên cạnh hắn, là một nữ tướng oai phong, cùng cưỡi ngựa song hành.
“A Cảnh, nghe Lưu Thiển nói ngươi có một vị hôn thê, sao trước đây ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến?”
Ta vô thức nghiêng người ra ngoài một chút.
Liền thấy Tống Thành Cảnh nhíu mày, gương mặt lộ vẻ khó xử.
Một lúc lâu sau, hắn mới trầm giọng đáp: “Là gia đình định sẵn cho ta, nhưng vẫn chưa chính thức.”
“Chưa chính thức? Vậy thì cũng chưa thể tính là hôn thê của ngươi rồi! Lưu Thiển thật là nói bậy!”
Nữ tướng ấy gương mặt rạng rỡ hẳn lên.
Dù cách xa như vậy, ta vẫn có thể cảm nhận được niềm vui mừng trong lòng nàng.
Tống Thành Cảnh không nói gì thêm, cũng không phủ nhận.
Nghĩ đến hắn thông minh như vậy, chắc chắn không thể không nhận ra tình ý rõ ràng của nữ tướng ấy.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hình của hai người họ, tựa như đang tựa vào nhau, trông thật là xứng đôi.
Không hiểu vì sao, dù thoáng qua có cảm thấy một chút đau đớn.
Nhưng lúc này, ta lại không cảm thấy quá đau lòng.
Có lẽ vì từ lâu ta đã biết hôn sự này không hoàn toàn trong sáng, nên ta vốn dĩ đã không đặt nhiều hy vọng vào Tống Thành Cảnh.
Như vậy cũng tốt, ta vốn không muốn có hôn sự này.
Giờ đây, khi Tống Thành Cảnh đã có người trong lòng, thì không cần ta phải lên tiếng, hắn chắc chắn cũng sẽ tìm cách từ chối hôn sự này.
Chỉ có điều, phụ mẫu ta biết được, e rằng lại phải buồn lòng một thời gian.
“Tỷ tỷ ơi, chúng ta không đợi Tống ca ca nữa sao?” An Nhi vừa dụi mắt ngái ngủ vừa hỏi.
“Không đợi nữa.”
Tống Thành Cảnh đã sớm quên mất rằng hắn từng nói trong thư, rằng khi hắn khải hoàn hồi kinh, muốn ta đợi hắn ở Lâm Phúc Lâu. Để sau khi hắn vào cung gặp hoàng thượng, được ban thưởng, thì sẽ là người đầu tiên đến tìm ta.