Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA Chương 3 TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA

Chương 3 TA LÀ NGƯỜI HẦU CỦA TAM THIẾU GIA

1:01 chiều – 08/08/2024

4

Ta ôm tấm chăn vấy máu ngón tay, lặng lẽ quỳ trong phòng phu nhân, Xuân Như đang bóp vai cho phu nhân đang nghiêng mình nằm.

Phu nhân luôn coi trọng danh tiếng, quản lý gia đình khéo léo, các phu nhân của các gia đình vọng tộc đều muốn hỏi cách quản lý hậu viện từ phu nhân.

“Ngươi có vẻ cũng là người tài giỏi.” Lâu sau phu nhân mới mở mắt, “Đi lĩnh thưởng đi.”

Ta nhẹ nhàng lui ra, sợ gây ra chút động tĩnh nào đó sẽ thay đổi suy nghĩ của phu nhân.

Phu nhân thật là người tốt, hai lượng bạc cuối cùng cũng giữ được!

“Phu nhân, một người ngốc nghếch mới trải nghiệm chuyện tình cảm nam nữ lần đầu thì không ai là không bị cuốn hút, sau này con của hồ ly tinh kia coi như bỏ đi.”

Loại chuyện bí mật này sao ta có thể nghe được, phu nhân và Xuân Như thật không coi ta là người ngoài luôn à, không thể chờ ta đi xa chút nữa rồi nói sao.

Ta bước nhanh hai bước, cố gắng bỏ qua lời nói của Xuân Như.

Nhưng một khi sự tò mò đã nảy mầm, nó giống như được tẩm độc tăng trưởng vậy, chỉ biết phát triển một cách  điên cuồng.

Nửa đêm, một con chuột kêu loạn làm ta tỉnh giấc. Không còn chút buồn ngủ nào ta bèn đứng dậy đi dạo trong sân.

Dưới ánh trăng mờ, Tam thiếu gia đang nói chuyện với một người đàn ông mặc áo đen trong tay cầm trường kiếm, liên tục gật đầu.

Chắc là ta vẫn chưa tỉnh ngủ rồi, dáng vẻ Tam thiếu gia ra lệnh cho người áo đen kia trông không ngốc chút nào.

Thân làm nha hoàn thì nên ít xen vào chuyện của chủ nhân.

Ta cúi người muốn biểu diễn màn ảo thuật biến mất tại chỗ, không ngờ lại đụng phải chậu cây.

Tiếng “meo–“chưa kịp phát ra hết đã bị nghẹn lại trong cổ họng, người áo đen đã rút kiếm kề sát cổ ta, mặt đầy sát khí.

Lúc này, ta cách cái chết chỉ cần một cái gật đầu của Tam thiếu gia.

Tam thiếu gia bước tới, khí thế bức người, hoàn toàn khác vẻ ngây ngốc ngày thường, ánh mắt lạnh lùng.

“Tam thiếu gia, muộn thế này vẫn chưa nghỉ sao. Nô tỳ thực sự buồn ngủ lắm, mắt cứ díp lại, không thấy gì cả. Thiếu gia nếu không có dặn dò, nô tỳ xin phép đi nghỉ trước.”

Ta xoa xoa mắt giả bộ mơ màng, chỉ thấy Tam thiếu gia nháy mắt ra hiệu cho người áo đen.

“Tam thiếu gia, đừng giết nô tỳ.” Ta “phịch” một tiếng quỳ xuống, co đầu gục vào gối, cơ thể phản ứng theo bản năng, ta chỉ muốn giữ mạng.

“Nô tỳ không nghe thấy gì cả.”

Ta mạnh tay cấu vào đùi, ép ra vài giọt nước mắt, liếc thấy Tam thiếu gia vẫn không động lòng, “Ngài giữ mạng nô tỳ còn có tác dụng lớn, có thể giúp Tam thiếu gia dò thám tin tức.”

“Dò thám tin tức? Tin tức của ai?” Tam thiếu gia hứng thú hỏi.

“Phu nhân! Nô tỳ có thể giúp Tam thiếu gia dò thám tin tức của phu nhân.” Phu nhân, tình thế ép buộc, ta chỉ có thể xin lỗi ngài.

“Ồ? Ta lại đến mức này sao, khiến Thúy Chi nghĩ rằng thiếu gia ta thiếu tai mắt.”. Nụ cười củaTam thiếu gia càng sâu.

“Trong sân viện bỗng nhiên thiếu một người thì ngài cũng phải nghĩ ra một lý do nào đó che dấu. Một nha hoàn nhỏ bé, thực không đáng để Tam thiếu gia bận tâm, chi bằng tha cho nô tỳ.”

Tam thiếu gia chẳng lẽ thích cứng không thích mềm, hay ta nên dùng danh tiếng của lão gia để áp chế.

“Ta thích chó trung thành vẫy đuôi xin chủ nhân, mong được một chút yêu thương.” Tam thiếu gia nhìn ta chằm chằm, từng chữ từng chữ thốt ra đều khiến ta rùng mình.

“Tam thiếu gia, nô tỳ từ nay sẽ trung thành với ngài, dù ai có đưa bao nhiêu bạc cũng không mua được lòng trung thành của nô tỳ với chủ nhân.”

Hèn gì học mèo kêu không có tác dụng, thì ra Tam thiếu gia thích là chó kêu.

“Kỷ Tâm Dao bên kia ngươi giấu diếm cho giỏi, tháng lương tăng thêm hai lượng.” Tam thiếu gia cười mỉm.

Tam thiếu gia thật rộng lượng, là người tốt. Ta vui mừng khôn xiết nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, “Nô tỳ trước đây không biết trời cao đất dày mạo phạm ngài, từ nay trong mắt chỉ có Tam thiếu gia.”

“Tốt, vậy ta tin ngươi một lần.” Tam thiếu gia cười nhẹ.

Ta muốn rời khỏi chốn thị phi này ngay lập tức, nhưng kiếm của người áo đen vẫn giơ cao không cho đi, chỉ khi Tam thiếu gia gật đầu người áo đen mới miễn cưỡng nhường đường.