8
Nói thật, ta cũng có chút tò mò, vì sao nó lại có thái độ này.
Dù sao năm ấy, để cho Vương thị vào cửa, nó và phụ thân nó từng ép ta đến đường cùng.
Giờ thấy ta trở về, điều lo lắng nhất hẳn là ta sẽ làm hỏng thanh danh của nó.
Nhưng những điều đó đều không quan trọng nữa.
Ta nhận lấy túi thơm, cúi xuống cài lại cho Tuyên Lãng.
Lúc này, Vệ Tử Mộ đột nhiên gọi: “Phụ thân!”
Động tác của ta dừng lại, rồi như không có gì xảy ra, vỗ nhẹ lên áo Tuyên Lãng, đứng dậy.
Bên kia, Vệ Tử Mộ còn đang cố sức kéo áo Vệ Lịch, khẩn trương thúc giục: “Là mẫu thân, là người đã trở về. Phụ thân, người mau nói với mẫu thân một câu đi.”
Nó vừa nhìn ta, vừa ngẩng đầu nhìn phụ thân nó: “Người nói với mẫu thân… nói với người rằng, Mộ nhi biết sai rồi…”
Tuyên Lãng kéo tay ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Mẫu thân, đừng buồn, phụ thân sẽ đau lòng.”
Ta bóp nhẹ má mó, cười nói: “Không buồn, chỉ là thấy Lãng nhi, mẫu thân không biết vui thế nào.”
Ta nhìn Vệ Lịch, bảy năm qua, hắn không thay đổi gì, ngay cả trang phục cũng là bộ khi ta rời đi.
Không biết hai người họ những năm này nghĩ về ta ra sao.
Vệ Lịch đi đến trước mặt Tuyên Lãng, ngồi xổm xuống, hỏi câu giống hệt Vệ Tử Mộ: “Đây là con nàng nuôi? Nó và Mộ nhi có nét giống nhau…
…Nàng những năm này không về kinh, là vì đứa trẻ này? Trong lòng nàng, Mộ nhi là ai cũng có thể thay thế, phải không?”
Bao năm xa cách, hắn vẫn dừng lại ở ngày xưa, ngày mà ta vì họ mà tan nát cõi lòng.
Ta lạnh lùng nói: “Vệ hầu gia, đây là tiểu tử nhà ta, không phải là ai thay thế ai.”
Vệ Lịch cụp mắt, sau đó đứng dậy, giọng điệu mềm mại: “Được rồi, là ai cũng không quan trọng. Đã nhận nàng làm mẫu thân, thì cũng là con của ta.”
Hắn gọi Vệ Tử Mộ lại, đẩy nó đến trước mặt ta: “Nàng nhìn xem, những năm này bất luận là học tập, cưỡi ngựa, săn bắn, nó đều đứng đầu.”
Vệ Lịch ngừng một chút, rồi tiếp tục: “Nó nói, đợi ngày nàng trở về, sẽ đem những thành tích này cho nàng xem. Mộ nhi… không hề lạc lối.”
Vệ Tử Mộ ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn ta.
Ta không để ý, nhẹ nhàng bế Tuyên Lãng lên xe, bảo nó ngoan ngoãn ngồi yên.
“Vệ hầu gia,” ta quay lại nhìn hắn, “Ngài nên nhớ, ta và ngài đã sớm hoà ly.”
“Hoà ly thôi mà, chỉ cần nàng đồng ý, có thể không tính.”
“Ta đã vì nàng tìm một mối hôn nhân tốt, là gia đình Tả Đô Ngự Sử, họ sẽ nhận nàng làm nghĩa nữ, khi đó sẽ không ai dị nghị về nàng nữa.”
Không hiểu sao, lời của Vệ Lịch tuy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ta cảm thấy dường như hắn đã mất trí.
Ta không muốn để ý đến hắn, xoay người lên xe.
Phía sau, Vệ Lịch đột nhiên nói: “Ta chưa từng thành thân với Vương thị, Tống Uyển, ta đã tìm nàng suốt bảy năm.”
Ta không hề do dự, hạ màn xe xuống, ôm lấy Tuyên Lãng, ra lệnh cho phu xe tiếp tục đi.
Vệ Tử Mộ nhìn chiếc xe chạy xa dần, không ngừng kéo tay áo phụ thân, giọng run rẩy: “Người đi rồi, người lại đi rồi! Sao phụ thân không giữ người lại?”
Vệ Tử Mộ ngẩng đầu nhìn phụ thân, nước mắt tràn đầy, trách móc: “Đều tại phụ thân, là phụ thân đã đuổi nàng đi!”
Vệ Lịch nhếch miệng cười, nỗi đau trong lòng như bị dao cứa sâu.
“Đừng quên, Vệ Tử Mộ, người đâm nhát dao cuối cùng và đau nhất vào tim nàng, chính là ngươi.”
9
Chiếc xe ngựa rẽ qua góc phố, tiến đến Vọng Hương Lâu ở Trường Thuận Nhai.
Tuyên Cảnh Niên đã sớm đặt chỗ tại đây.
Chiều nay, Tuyên Cảnh Niên sẽ dẫn đội quân vào cung từ con phố này.
Ta nắm tay Tuyên Lãng, đứng trên lầu hai, từ cửa sổ có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.
Một lát sau, tiếng vó ngựa vang lên, đoàn quân dài bất tận xuất hiện.
Ta mới nhận ra, không biết từ khi nào, các trà lâu xung quanh đã đông nghịt người xem, trong đó phần lớn là các thiếu nữ.
Không có gì lạ, đội quân lần này Tuyên Cảnh Niên mang theo đều là các tướng sĩ trẻ tuổi.
Nhìn thoáng qua, ai nấy đều là các chàng trai nhiệt huyết, phong thái anh dũng.
Khi đoàn quân tiến gần hơn, thân hình dẫn đầu ngày càng rõ ràng, Tuyên Cảnh Niên trong bộ giáp trận, đôi mắt sắc bén như chim ưng, vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm trường thương sáng loáng.
Có lẽ khí thế của Tuyên Cảnh Niên quá mạnh mẽ, những thiếu nữ đều tự động tránh xa, chỉ ném khăn tay về phía những người đi sau chàng.
Tuyên Lãng vui vẻ chỉ ra ngoài: “Mẫu thân, là phụ thân!”
Giọng nó không to, trong trẻo dễ nghe, giữa đám đông ồn ào không ai có thể nghe thấy.
Rồi, trong khoảnh khắc, ánh mắt Tuyên Cảnh Niên trên lưng ngựa chuẩn xác nhìn về phía ta.
Khi nhìn thấy ta, khóe miệng chàng khẽ nhếch lên, khoảnh khắc đó, như ngọc lạnh, băng sơn tan chảy.
Ánh mắt mọi người theo đó nhìn về phía ta và Tuyên Lãng.
Lúc này, có người lên tiếng: “Đó là phu nhân của Tuyên tướng quân, nghe nói Tuyên tướng quân lần này vào kinh, mang theo cả vợ con.”
“Phu nhân Tuyên tướng quân thật xứng đôi vừa lứa, quả là một cặp trời sinh.”
“Ngươi xem, tiểu tử nhà họ cũng đẹp lắm.”
Vì lần này phải lưu lại kinh thành vài ngày, để đảm bảo an toàn, chúng ta không che giấu việc này.
Ta quay đầu lại, bất ngờ thấy Vệ Tử Mộ lặng lẽ theo dõi từ phía sau.
Không biết nó đến từ khi nào, y phục không chỉnh tề, tóc tai rối bù, trán đầy mồ hôi, tay nắm chặt một xấp giấy.
Nó rút ánh mắt nhìn ta, đôi mắt tối sầm.
Khi đi ngang qua, nó nắm lấy tay ta: “Mẫu thân—”
Ta im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Nhiều năm trước, ta đã không còn là mẫu thân của ngươi.”
“Mẫu thân.”
Nó bướng bỉnh không chịu thay đổi cách gọi, giọng nghẹn ngào, “Đây là những bài thơ con viết trong mấy năm qua, phu tử nói rất hay… Mẫu thân có muốn xem không?”
Ta nhớ khi nó còn nhỏ, lúc mới biết nói, thích nhất là đọc vài câu thơ cổ, đến ngày mười sáu tháng ấy không kìm được gãi đầu đọc cho ta nghe.
Chỉ là sau này, nó không muốn nữa, ta đôi khi hỏi, nó sẽ nói: “Ý cảnh trong thơ này người có hiểu không? Nếu là Huệ… Thôi, nói với người cũng vô ích.”
Ta dĩ nhiên hiểu, vì sợ người khác coi thường, sợ người ta cười chê.
Những năm đó ta học mọi thứ, nhưng cuối cùng ta vẫn không thể bằng người khác.
Ta không nhận xấp giấy đó, chỉ nhẹ nhàng nói: “Về sớm đi, kẻo gia đình lo lắng.”
Suốt đường đi, Tuyên Lãng không buông tay ta, dù còn nhỏ nhưng nó hiểu mọi chuyện.
Chính ta đã làm nó sợ hãi, đến mức câu “Lãng nhi không muốn có ca ca” cũng chỉ dám nói trong giấc mơ.
Nó giống phụ thân nó, ngoài đời có thể ngông cuồng thế nào, nhưng gặp chuyện của ta, liền như con thỏ hoảng sợ.