7
Lúc này trong Lư An Quán, những người lớn tuổi đang bàn luận chuyện trên đại sảnh.
Trong viện có hai đứa trẻ, tình thế căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
Vệ Tử Mộ mười một tuổi, dáng người cao ráo, mặc một bộ lụa là gấm vóc, tóc dài buộc cao.
Còn đứa trẻ đối diện nó, chưa đầy năm tuổi, đôi mắt to tròn long lanh, mặt mũi khôi ngô, cực kỳ đáng yêu.
“Trả túi thơm lại cho ta!”
Tuyên Lãng tức giận chìa tay về phía Vệ Tử Mộ.
Vệ Tử Mộ nắm chặt túi thơm, lại hỏi: “Chỉ cần ngươi nói túi thơm này từ đâu mà có, ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Tuyên Lãng tức giận đáp: “Ta đã nói rồi, túi thơm này là mẫu thân ta làm cho ta!”
“Không thể nào!”
Vệ Tử Mộ phản bác theo bản năng, “Chắc chắn ngươi nhặt được ở đâu đó… hoặc là ai khác cho ngươi.”
Không ai quen thuộc túi thơm này hơn nó, nó cũng có một cái, chỉ là không mới như cái trong tay, đã mòn hết rồi.
(Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
Chỉ có mẫu thân nó mới thêu được túi thơm như vậy, bà thường thêu một chữ “Tống” hình động vật ở đáy túi thơm.
Mẫu thân nó chỉ có một đứa con là nó, bà không thể làm túi thơm này cho ai khác.
Nó càng lúc càng muốn biết, liền ép hỏi đứa trẻ trước mặt: “Ngươi đừng nói dối, ai đã cho ngươi túi thơm này?”
Từ nhỏ, mẫu thân Tuyên Lãng đã dạy nó phải biết lễ nghĩa, biết lễ tiết, nó luôn nghe lời mẫu thân.
Nhưng phụ thân nó, ở Lũng Xuyên là Diêm Vương, từ nhỏ Tuyên Lãng cũng là tiểu bá vương của Lũng Xuyên, chưa bao giờ có ai dám đối xử với nó như vậy.
Vậy nên, nó không để ý đến lễ tiết, dồn hết sức lực, lao thẳng vào Vệ Tử Mộ.
“Trả túi thơm lại!”
Nó hét lên: “Ta ghét ngươi!”
Mặc cho nó dùng bao nhiêu sức, Vệ Tử Mộ vẫn giơ cao túi thơm, lạnh lùng nhìn đứa bé năm tuổi mắt đỏ hoe.
Có lẽ nhận ra mình đã quá đáng, nó mím môi, muốn hạ tay xuống, lại tiếp tục giơ cao lên.
Cuối cùng, Tuyên Lãng lau nước mắt, chạy vào trong: “Ta phải mách nội tổ phụ, ngươi bắt nạt ta!”
Vệ Tử Mộ nhìn theo bóng dáng nó, thu lại ánh mắt, nắm chặt túi thơm.
Nó phải mang túi thơm này về cho phụ thân xem, chỉ cần có túi thơm này, nhất định sẽ tìm được mẫu thân.
Lúc này, có tiểu đồng đến báo: “Tiểu công tử Tuyên Lãng ở đâu? Mẫu thân ngài đến đón ngài, đang chờ ở cửa.”
Vệ Tử Mộ nghe thấy hai chữ “mẫu thân”, ngẩn ngơ một lúc, chỉ vào trong sảnh, rồi đi về phía cửa.
Đến cửa Lư An Quán, nha hoàn lấy lệnh bài ra, thuận tay đưa cho tiểu đồng canh cửa ít bạc, nhờ thông báo một tiếng.
Ta xuống xe ngựa, đứng chờ một bên, nhón chân nhìn vào trong.
Cửa lớn mở ra, tiểu đồng dẫn một thiếu niên ra ngoài, ta nhìn qua nó, rồi nhìn vào trong.
Lại thấy đứa trẻ ấy, dừng bước chân, rồi như cơn gió lao về phía ta.
Tiểu đồng sau lưng nó kinh hô: “Tiểu thế tử, cẩn thận dưới chân!”
Ta kinh ngạc lùi lại một bước, tay áo lập tức bị người nắm chặt.
Cúi đầu nhìn, một đôi mắt đỏ hoe, nhìn ta chằm chằm: “Mẫu thân——”
Ta cẩn thận nhận ra, từ nét mặt quen thuộc ấy, nhớ lại đứa trẻ bảy năm trước.
Vệ Tử Mộ… bảy năm đã qua, nó quả nhiên đã lớn thế này.
Ta thấy bên hông nó treo một túi thơm, đã lâu năm, vải đã mòn cũ, không hợp với bộ trang phục gấm vóc nó đang mặc.
Ta nhớ, đây là túi thơm ta tự tay may khi nó bốn tuổi.
Chỉ là sau đó, nó không thích ta, từng trước mặt ta vứt bỏ túi thơm này.
Bởi trước đó, nó nhận được túi thơm khác từ Vương Huệ Thư tặng, tinh xảo đẹp đẽ, hoàn toàn khác biệt so với những gì ta từng làm.
Ta lắc đầu, hiện tại trong lòng ta có điều khác phải lo lắng, hơn nữa giữa ta và hắn cũng đã không còn quan hệ gì.
Thấy nó từ trong ra, ta nhẹ nhàng rút tay áo về, mỉm cười hỏi: “Công tử, không biết ngươi có thấy con ta là Tuyên Lãng không?”
“Chuyện… gì?”
Nó ngẩng đầu lên, cả câu không biết nghe lọt chữ nào, chỉ ngơ ngác hỏi lại.
Ta định mở miệng, nó vội vàng cắt ngang lời ta: “Mẫu thân, phụ thân thấy người trở về, nhất định sẽ rất vui, con và phụ thân luôn chờ đợi người, người… cùng con về phủ, được không?”
Lúc này, Tuyên Lãng từ trong chạy ra, lao vào lòng ta, nũng nịu cọ cọ: “Mẫu thân, Lãng nhi nhớ người lắm!”
Ta nâng mặt nó lên, đứa trẻ mũi và mắt đều đỏ hoe, như vừa khóc qua, nhưng thấy ta, lại cố hết sức nở nụ cười.
Ta cảm thấy đau lòng, cẩn thận lấy khăn lau mặt cho nó, hỏi: “Sao vậy? Ai bắt nạt con?”
Lời vừa dứt, ta rõ ràng cảm nhận được, sắc mặt Vệ Tử Mộ trở nên tái nhợt.
Lúc này ta mới chú ý, nó đang nắm chặt một túi thơm, đó là của Tuyên Lãng.
Tuyên Lãng cũng nhìn thấy túi thơm trong tay Vệ Tử Mộ, ấm ức lắc tay ta: “Mẫu thân, tên này cướp túi thơm của con.”
Nó ngẩng đầu lên, không cam lòng nhìn ta, liên tục xác nhận: “Nó… Nó gọi người là mẫu thân…”
“Tên này là do mẫu thân nhận nuôi sao?” Vệ Tử Mộ tự hỏi một cách bâng quơ, “Không sao, ta có thể xem hắn như bào đệ.”
Tuyên Lãng nghe ra điểm không đúng, lo lắng vỗ vỗ ngực: “Ngươi nói bậy, ta là con của mẫu thân và phụ thân. Ta là con của mẫu thân!”
Ta nắm tay Tuyên Lãng, lặng lẽ an ủi nó, đối diện với Vệ Tử Mộ, nghiêm túc nói: “Xin công tử, trả túi thơm lại cho con ta.”
Nó nay cũng chỉ mới mười một tuổi, nghe ta nói vậy, nước mắt chứa đầy trong mắt, lập tức rơi xuống đất.
Nhưng ta chỉ nhìn nó, đưa tay ra, chờ nó trả lại túi thơm.
Tuyên Lãng là con ta, ta không thể để nó chịu ấm ức.
Còn Vệ Tử Mộ, nếu muốn đòi công lý, đã có phụ mẫu nó lo liệu.