Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NĂM THỨ 7 SAU KHI HÒA LY Chương 5 NĂM THỨ 7 SAU KHI HÒA LY

Chương 5 NĂM THỨ 7 SAU KHI HÒA LY

11:23 chiều – 05/08/2024

10

Tuyên Cảnh Niên từ trong cung ra, các quan viên lễ phép mời chàng đi uống rượu.

Chàng bỏ trường thương trước khi vào điện, trước tiên cúi đầu chào, từ chối: “Cảm ơn các vị đại nhân đã nhiệt tình, nhưng vợ con ta còn ở trạm dịch, chưa được an bài xong, ta đang vội về, không thể đi cùng các vị.”

Mọi người đều bị cái cúi chào của chàng làm cho kinh ngạc.

Phải biết rằng, trước khi danh xưng “Diêm Vương” của Tuyên Cảnh Niên xuất hiện, chàng đã nổi tiếng khắp Lũng Xuyên như một kẻ ngạo mạn. 

Những năm đầu theo phụ thân vào kinh, không ít lần chàng đã gây náo loạn kinh thành.

Giờ đây, chàng lại có thể cư xử lịch sự như vậy, biết kính trọng người trên kẻ dưới. 

Các lão thần nghĩ rằng, cuộc hôn nhân này của Tiểu Diêm Vương quả là thành công. 

Họ cũng cúi chào đáp lễ, khen ngợi: “Nhiều năm không gặp, Tuyên tiểu tướng quân ngày càng anh dũng.”

Lúc này, Tuyên Cảnh Niên híp mắt, đột ngột nhìn về phía bên phải và lên tiếng: “Vệ hầu gia.”

Vệ Lịch vốn không nhìn qua bên kia, nhưng phải dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

Tuyên Cảnh Niên quan sát hắn, trong mắt không khỏi có chút khinh thường.

Mặt tái nhợt, gầy yếu, trông như một nho sinh nhàm chán. 

Trước kia, Liên Hương chưa lớn, chưa từng gặp người nào tuấn tú dũng mãnh như Tuyên Cảnh Niên, mới có thể thích cái gã gầy gò này.

Vệ Lịch nhíu mày, rất không thích ánh mắt soi mói của Tuyên Cảnh Niên: “Tuyên tướng quân! Xin tự trọng.”

Tuyên Cảnh Niên không giấu giếm, hỏi: “Nghe nói nhiều năm trước, Vệ hầu từng cùng một nữ tử hòa ly, những năm qua vẫn luôn tìm kiếm nàng?”

“Đây là chuyện nhà của Vệ mỗ, không liên quan đến tướng quân.” 

Vệ Lịch nghĩ rằng, những lời đồn về Tuyên Cảnh Niên trong kinh quả không sai, người này thô lỗ, không có lễ phép.

Tuyên Cảnh Niên hỏi: “Ngươi chưa từng nghĩ rằng, nàng một mình dám cùng ngươi hòa ly, thì cả đời này sẽ không quay lại, sao ngươi còn mặt mũi đi tìm nàng?”

Vệ Lịch đưa tay lên, không hiểu sao chàng lại có thái độ thù địch như vậy: “Không cần tướng quân bận tâm, gần đây ta đã tìm thấy nàng, đón nàng về phủ chỉ là chuyện sớm muộn.”

(Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)

Tuyên Cảnh Niên nhìn hắn, đột nhiên muốn cười, Vệ Lịch này dường như chưa bao giờ nghĩ rằng hòa ly là lỗi của hắn, từng câu từng chữ đều hạ thấp người của chàng.

Chàng đột nhiên hỏi Vệ Lịch: “Ngươi có biết phu nhân của ta họ gì tên gì không?”

Vệ Lịch mặt đầy nghi hoặc, trong lòng có chút bất an: “Liên quan gì đến ta?”

Tuyên Cảnh Niên trịnh trọng nói với hắn: “Phu nhân của ta họ Tống, tên là Hương, lấy từ câu ‘Hoài hoãn kiểm chi hoa anh’, là bảo vật quý hiếm trên đời.”

Nói xong, chàng không nhìn Vệ Lịch nữa, quay người đi.

Từ cổng hoàng cung đến Vệ phủ chỉ cần đi qua một con phố, rồi đi thêm một dặm nữa là đến.

Vệ Lịch xuống xe ngựa, trên đoạn đường ngắn vào cổng, hắn không biết bao nhiêu lần chân bị vấp.

Vệ lão phu nhân không nhìn thấy thần sắc của hắn, chỉ hỏi: “Ta nghe Mộ Nhi nói, Tống Uyển đó đã trở lại kinh? Hừ, chắc là chịu khổ bên ngoài không nổi, mới quay lại.”

“Những năm qua, ngươi luôn không muốn cưới ai khác, ta cũng già rồi…

…Ta không thể quản ngươi nhiều chuyện thế này, nếu ngươi muốn đón Tống Uyển trở về, cũng tùy ngươi.”

“Chỉ là một mình nàng với thân phận ấy, nếu muốn bước vào cửa Vệ phủ lần nữa, phải từ ngoài sân ba quỳ chín lạy đến trước mặt ta, dâng một chén trà. Như vậy, ta sẽ không tính toán những lỗi lầm của nàng trong những năm qua nữa.”

Dường như vào khoảnh khắc ấy, Vệ Lịch mới thực sự hiểu được mẫu thân của mình.

Kiêu căng, ngang ngược, dựa vào thế lực mà áp bức người khác, nhìn xuống phu nhân của mình từ trên cao, coi nàng không bằng một chiếc giẻ lau chân.

Vệ Lịch cười bình thản, nhưng từng lời đều sắc bén: “Hay là mẫu thân thử đi quỳ lạy trước, rồi dâng một chén trà nóng. Xem thử có thể cướp được phu nhân của người khác về làm phu nhân của con không?”

11

Quan phủ cung cấp cho chúng ta một chỗ ở trạm dịch, đó là một căn nhà có sân vườn.

Hôm đó, ta cùng Tuyên Lãng đọc sách xong, tiểu đồng đến báo có một thiếu niên ngất xỉu ngoài cửa.

Ta hiểu ngay, bước ra ngoài, quả nhiên thấy Vệ Tử Mộ mặt đỏ bừng, ngã ngoài cửa, cả người ướt đẫm như vừa được vớt ra từ nước.

Bỏ qua những ân oán cũ, ta vẫn là một thầy thuốc, không thể bỏ mặc được.

Ta đưa nó vào nhà, châm cứu để tạm thời hạ sốt, rồi dặn nhà bếp sắc thuốc.

Tuyên Lãng luôn theo sát bước chân của ta, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu niên trên giường.

“Người ấy đã khá hơn chưa mẫu thân? Sao người ấy vẫn chưa tỉnh lại?” 

Tuyên Lãng nhìn ta với ánh mắt đầy lo lắng.

Ta đặt gói thuốc xuống, ngồi xuống để mắt ngang tầm với nó: “Lãng Nhi, mẫu thân là thầy thuốc, hôm nay dù người nằm ngoài đó là già hay trẻ, mẫu thân cũng sẽ không bỏ mặc. Nhưng điều đó không có nghĩa là mẫu thân sẽ rời bỏ con, con hiểu không?”

Nó gật đầu, tiến lại gần, hôn lên má ta một cái, ngoan ngoãn nói: “Lãng Nhi biết, mẫu thân là tốt nhất.”

Ta quay đầu lại, lúc này mới nhận ra Vệ Tử Mộ đã mở mắt từ lúc nào, lặng lẽ nhìn về phía này.

“Khá hơn chưa?” 

Ta chạm vào trán nó, đã không còn nóng như trước.

Vệ Tử Mộ cúi mắt, không nhúc nhích, đến khi ta rút tay lại, nó mới ngước lên nhìn ta.

Ta nhẹ nhàng nói: “Sau này đừng dùng cách tự hại bản thân như thế nữa, sốt cao không giảm sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Khuôn mặt nó đỏ ửng, ngón tay nắm chặt mép chăn: “Con, con…”

Ta đương nhiên biết, bệnh này của nó là do đâu mà ra.

Đang nói chuyện, Tuyên Cảnh Niên mặc áo ngoài, mặt mày mệt mỏi bước tới.

Mấy ngày nay chàng thường phải ra ngoài, đáp ứng lời mời của các quan chức, hôm qua lại say rượu về, giờ còn kêu đau đầu.

Ta đưa bát canh trà cho chàng, chàng nheo mắt đặt đầu lên vai ta, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.

Khi ánh mắt chàng nhìn đến Vệ Tử Mộ, cả người bỗng chốc tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng dậy: “Đây là ai?”

Ta nhìn chàng một cái, biết rằng chàng cố tình hỏi, bèn nói: “Con trai của Vệ Lịch.”

Chỉ một câu này, mắt Vệ Tử Mộ lập tức đỏ hoe.

Tuyên Cảnh Niên có chút áy náy vì sự nhỏ mọn của mình, nên khi ta định tiễn Vệ Tử Mộ đi, chàng vẫy tay nói: “Chúng ta mấy ngày nữa sẽ khởi hành rồi, ở kinh thành cũng không lâu, nếu nó không muốn đi, cứ để nó ở lại một ngày.”