2
Ta và Tô Dật Trần từ nhỏ đã quen biết, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên trong những trò đùa giỡn nghịch ngợm.
Năm ta mười lăm tuổi, vào đêm giao thừa, Tô Dật Trần dẫn ta ra ngoài dạo phố.
Đêm ấy đèn đuốc rực rỡ, chợ đêm đông đúc, phồn hoa nhộn nhịp như ban ngày.
Tô Dật Trần mua cho ta một cây kẹo, cùng ta xem kịch lớn, chúng ta hòa mình trong dòng người, bị dòng người đẩy về phía trước. Bất chợt hắn cúi xuống, ghé sát tai ta thì thầm: “Đi, ta dẫn nàng đến một nơi hay.”
Hắn dẫn ta lên thành lầu của Tử Cấm Thành, chúng ta ngồi trên tường thành cao cao, nhìn xuống ánh đèn kinh thành như một con rồng lửa cuộn mình, lòng ta không khỏi lo lắng.
“Hoàng thượng phái ta đi biên cương đánh trận.” Hắn cố làm vẻ nhẹ nhàng.
Ta gật đầu, hắn đã mười tám tuổi, lần đầu tiên vào cung đã được hoàng thượng coi trọng, đây đáng lẽ là chuyện vui.
Dù ta đã nghe từ miệng cha ta rằng hắn sắp đi, nhưng vẫn không kìm được mà mắt đỏ lên.
Hắn đưa tay nhéo má ta, “Khóc gì chứ, ta đâu phải không về nữa.”
Ta vội che miệng hắn: “Không được nói bậy!”
Hắn nhìn xa xăm, như nói với ta, lại như tự nói với mình: “Tết đến rồi, ước nguyện đi.”
Ta thành kính cúi đầu ước nguyện, mở mắt thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mặt ta, trong ánh mắt có vô tận ánh sáng và sự dịu dàng, như chứa đựng cả dải ngân hà: “Ước gì thế?”
“Đương nhiên là hy vọng A Trần ở biên cương được no đủ ấm áp, sớm ngày bình an trở về.” Ta nghiêng đầu, “Còn chàng?”
“Ta hy vọng có thể cùng Uyển Nhi, mãi mãi bên nhau.”
Pháo hoa trên đầu ta nổ tung, tuyết rơi trên lông mi hắn, ta không nghe thấy tiếng hắn, chỉ thấy đôi môi thiếu niên trước mắt mở ra khép lại. Gió lạnh mùa đông lướt qua má ta, nhưng ta lại thấy mặt mình nóng bừng.
Tô Dật Trần, ta cũng thích chàng.
Năm đó, sau Tết hắn đến nhà ta cầu hôn. Mang theo tám cái hòm gỗ bọc lụa đỏ, như thể muốn đem hết tài sản quý giá của nhà mình đến.
Nhà hắn cách nhà ta chỉ một con hẻm, cha ta rất hài lòng với mối hôn sự này.
Mọi người đều khen chúng ta là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, lương duyên tiên định, đôi lứa trời sinh.
Trước khi đi, Tô Dật Trần trịnh trọng nắm tay ta: “Uyển Nhi, đợi ta về.”
Sau này mỗi lần ra trận hắn đều nói câu này với ta, ta cũng mỗi lần đều ngoan ngoãn đợi hắn. Hắn là niềm vui thời niên thiếu của ta, hắn từng nói với ta, đời này sẽ không phụ ta.
Nhưng ta làm sao ngờ được, mong chờ từng vì sao, từng ánh trăng, đợi đến khi tuyết lớn rơi, đợi đến khi hắn khải hoàn về kinh, lại chỉ nhận được một tờ giấy từ hôn, cùng tin tức hắn đính hôn với người khác.
Giờ đây còn phải tận mắt thấy hắn mang theo người phụ nữ khác lượn lờ trước mặt ta.
Thật là vật đổi sao dời.
3
Năm nay, vì chuyện ta bị từ hôn, không khí trong nhà có phần không tốt.
Tết còn chưa qua hết, nhà ta lại xảy ra chuyện lớn.
Quan binh vây chặt nhà ta, người của phủ tướng quốc đến thẳng thư phòng của cha ta, lấy ra từ ngăn bí mật trong đó sổ sách của nhà ta, nhanh chóng đưa vào triều đình.
Ngăn bí mật này! Chỉ có Tô Dật Trần biết, hắn đã xem qua hai cuốn sổ sách bên trong.
Ta vừa tức vừa buồn, gã đàn ông này thật lắm chuyện! Họ Bạch kia còn chưa qua cửa mà đã bắt đầu giúp người ta đối phó với ta rồi!
Ta biết mà, đàn ông đáng tin thì lợn mẹ cũng biết leo cây.
Ta vội chạy đi tìm cha.
Cha ta đang đi đi lại lại trong phòng, tay trái giật một nắm tóc, tay phải giật một nắm râu.
Thấy ta, cha thở dài: “Uyển Nhi đừng sợ, cha dù có liều mạng già này cũng sẽ bảo vệ con.”
Nghe cha nói vậy, mắt ta liền trào nước mắt, nghẹn ngào: “Con vốn không sợ…”
Cha ta đến vuốt tóc ta: “Là lỗi của cha, không nhìn ra sớm, tên tiểu tử đó sẽ làm tổn thương con gái cha.
Ngày mai cha sẽ vào cung gặp hoàng thượng, con yên tâm, trời có sập xuống cũng có cha gánh.” Nói chưa dứt lời, cha đã ho dữ dội.
Ta vội đưa trà cho cha, ngoan ngoãn vỗ nhẹ lưng cha: “Cha, Uyển Nhi không sợ, Uyển Nhi nghe lời cha.”
Thấy cha uống cạn chén trà, ta cuối cùng cũng yên tâm.
Cha ta không hiểu ta lắm. Buồn cười thật, ta sinh ra đã bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn, khi nào ta nghe lời cha?
Ta đã quyết định trong lòng – tất cả mọi chuyện đều do ta mà ra, trời có sập, làm sao có thể để cha gánh được.
Ta về phòng thu dọn vài thứ, dặn dò Uyên Nhi sáng sớm ngày mai giúp ta chuẩn bị.
Ta không ngốc đâu, năm đó khi Tô Dật Trần mở ngăn bí mật ta đã biết, hắn mở được thì người khác cũng mở được, hắn phát hiện được thì người khác cũng phát hiện được.
Dù ta tin hắn đến đâu, ta cũng biết trên đời không có bức tường nào không lọt gió, nên đã sớm đổi sổ sách bên trong.
Bản sổ sách mà Bạch tướng nộp lên, dù có kiểm tra thế nào, cùng lắm cũng chỉ liên quan đến ta.
Phủ Lâm gia không chỉ là kho tài chính ngân khố riêng giúp hoàng đế chiếm đoạt tài sản, mà còn là trung tâm họp mặt bí mật của những trung thần lương đống.
Thậm chí, tất cả các mạng lưới thông tin của kinh thành, đều nằm trong tay phủ Lâm gia ta.
Vậy nên hoàng đế sẽ không làm gì chúng ta, chỉ cần ta vào cung thay cha gánh vác mọi chuyện, toàn bộ phủ Lâm gia vẫn sẽ vững như bàn thạch.
Nằm trên giường, ta bỗng thấy lo lắng.
Tự dưng nhớ lại, trước khi cầu hôn, Tô Dật Trần từng nói với ta, sau này hắn đánh thắng trận lớn, sẽ dẫn ta vào cung xin vua ban thưởng, cho ta làm chính thê, được phong làm phu nhân.
Ta cũng từng tưởng tượng hắn nắm chặt tay ta, dắt ta bước vào cung điện gạch đỏ ngói lưu ly, cùng ta quỳ trước đại điện, nói với người trên điện, đời này không lấy ai khác ngoài ta.
Tuổi trẻ tình ý đôi bên nhưng qua năm tháng cũng khó lòng giữ được.
Giờ đây, nhờ ơn hắn ban, ta cuối cùng phải một mình bước vào cung.