Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ Chương 7 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

Chương 7 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

4:50 chiều – 24/07/2024

Ở học viện xảy ra xung đột với người khác, ta chưa hỏi han gì đã đứng ra bênh vực cậu.

Những hạ nhân trong Hầu phủ đã từng đối xử tệ với cậu ấy, đều bị ta âm thầm thay thế.

Thậm chí thầy dạy trường thương cho cậu, cũng là do ta bỏ ra rất nhiều tiền mời từ Mạc Bắc về.

Ta không tiếc lời khen ngợi sự thông minh, gan dạ và kiên cường của cậu trước mặt mọi người.

Cậu bé dần dần rạng rỡ, dần dần tự tin, dần dần trở nên giống chính mình, cũng giống một giấc mơ của ta.

Ngay cả Hầu gia khi về phủ cũng thỉnh thoảng ghé vào viện của cậu ngồi một lát.

Lão phu nhân lại càng vui mừng khi thấy Hầu gia và nhi tử thỉnh thoảng gần gũi nhau.

Bà quy hết công lao cho ta, tìm mọi lý do để dồn sính lễ vào viện của ta.

Ta vui vẻ nhận lấy, rồi quay đầu lại nấu nhiều món bổ dưỡng hàng ngày đem vào viện của bà.

Bà vui không kể xiết.

Gặp ta và Vân Lâm Phong đang thảo luận bài học dưới hành lang, bà kéo ta ra trước mặt các quý phu nhân khen ngợi không ngớt.

“Con dâu mới của ta, hiếu thảo, hiền đức, chăm sóc ta tận tâm tận lực chẳng khác nào con gái ruột.”

“Có thể cưới được hiền phụ này chính là phúc lớn của Hầu phủ ta.”

Vào phủ ba tháng, mẹ chồng của ta đã giúp ta xây dựng danh tiếng trước mặt các nhà quyền quý khắp kinh thành.

Ngay cả những người trong gia tộc của mẹ chồng, các nữ quyến trong phủ tướng quân, cũng thân cận với ta nhiều hơn.

Những quý nữ từng cười nhạo ta ở kinh thành, nay không dám coi thường ta nữa, các buổi yến tiệc đều gửi thiệp mời ta.

Nhưng điều ta muốn, không chỉ dừng lại ở đó.

21

Ngày ngày ta tự tay chăm sóc Vân Tễ Nguyệt, không rời một bước, cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng cũng khiến cô bé dần dần khỏe lại, thậm chí trên má còn có chút thịt.

Nắm chặt tay áo ta, đôi mắt đen láy của nàng rưng rưng nước mắt: “Di mẫu có thể đừng trở về được không?”

“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thích người.”

Không phải cô bé thích ta, mà là sợ những thủ đoạn của Tô Yên.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, mà đã trở thành công cụ tranh sủng của nàng ta.

Tắm nước lạnh, mặc quần áo mỏng, thậm chí cho Vân Tễ Nguyệt ăn hạnh nhân khiến cô bé nổi mẩn, bắt cô bé uống thuốc liên tục, nằm liệt giường để giữ Hầu gia ở lại viện của mình.

Nhưng Nguyệt Nhi nhát gan, không dám mách, khi không giữ được Hầu gia lại, thì vẫn phải nhận sự trừng phạt nghiến răng nghiến lợi của Tô Yên.

Lần đầu tiên ta lau người cho Vân Tễ Nguyệt, ta đã giật mình run rẩy khi nhìn thấy những vết bầm tím trên eo và mông cô bé.

Dù vào Hầu phủ với mục đích, nhưng đối với đứa trẻ nhỏ như vậy, ta vẫn nảy sinh lòng thương cảm.

Ta tận tâm chăm sóc Vân Tễ Nguyệt.

Nàng liền dựa dẫm, tin tưởng ta.

Luôn nắm chặt tay áo ta không buông, giữa đêm giật mình tỉnh giấc khóc lóc, chỉ có nằm trong lòng ta mới yên tĩnh lại.

Nhũ mẫu thở dài: “Không biết nên khóc hay nên cười nữa, làm mẹ kế mà lại thế này, thật là hiếm có.”

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, ta đối tốt với con bé, con bé sẽ đối tốt lại với ta.

Khi ngắm hoa dưới hành lang, nàng hái bông hoa đẹp nhất tặng ta.

Ta cúi đầu, để nàng cài lên tóc mai.

“Người thích không?”

Ta cười xoa đầu cô bé: “Nguyệt nhi tặng, ta đều thích.”

“Nguyệt nhi lớn lên, sẽ tặng phu nhân thật nhiều thật nhiều thứ đẹp.”

Khóe môi ta hơi nhếch lên, nhớ lại lời người ấy từng nói, nếu có thể, sẽ sinh một đứa con gái, ôm trong lòng để sưởi ấm suốt bốn mùa, thật là tốt.

Đứa con gái này, ta đã có.

Nhưng chàng thì lại thất hứa.

Đêm dài đằng đẵng, chàng thật lòng nhẫn tâm, đến một lần cũng chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của ta.

Hầu gia đứng ở ngoài cửa, thấy Nguyệt nhi nhảy vào lòng ta, cười lộ lúm đồng tiền ngọt ngào.

Là sự khỏe mạnh và vui vẻ mà hắn lo lắng suốt bốn năm cũng không thể nuôi dưỡng được.

“Uyển Nhi, cảm ơn nàng.”

Nhũ mẫu vui mừng đáp lại: “Phu nhân đối với tiểu thư luôn hết lòng tận tụy.”

“Không nói đến việc tiểu thư chỉ có thể ăn cháo loãng, phu nhân không yên tâm giao cho người khác, tự mình canh lửa, hầm xương nấu cháo cho tiểu thư.”

“Nói đến hai tháng qua, mỗi sáng nấu cháo cho tiểu thư, phu nhân chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn. Nói là vì tiểu thư, nhưng phu nhân thực chất là vì Hầu gia mà thôi.”

Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !

Nửa canh giờ trước, Hầu gia vừa cãi nhau kịch liệt với Tô Yên về việc trà cụ được ban tặng và sự không biết hối cải của nàng, hắn đầy bực bội, không có chỗ để phát tiết.

Nhưng khi bước vào viện của ta, lại là một cảnh yên bình, hắn làm sao không động lòng được cơ chứ?

Ánh mắt hắn dịu dàng, đi đến bên cạnh ta, nắm lấy tay ta: “Nàng vất vả rồi. Trước đây, là ta thiếu nợ nàng, từ nay về sau, ta nhất định sẽ bù đắp.”

Ta hơi sững lại, cố tình nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn, cười dịu dàng: “Đó là phận sự của ta, Hầu gia quá khen.”

Hắn bế Vân Tễ Nguyệt lên, cùng ta thả diều trong hậu viện đầy hoa nở.

“Diều nàng bay không đủ cao, ta sẽ thả cao hơn.”

Gió nhẹ thổi bay một cánh hoa, rơi xuống người chúng ta.

Trong ánh mắt sắc bén của hắn, luôn có bóng dáng ta cười dưới cánh hoa bay.

Nhũ mẫu khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, tự mình lau nước mắt nơi khóe mắt: [Tiểu thư của ta, cuối cùng cũng đã thấy được ánh sáng sau mây mù].

Dù không mong cầu tình yêu, nhưng có thể sống hòa thuận, cũng là một việc tốt.

Nhưng ngay sau đó có hạ nhân từ viện của Tô Yên đến báo người nhà họ Tô ở Giang Nam muốn đưa nàng ta về.

Vân Trinh đặt Nguyệt nhi xuống, đầy áy náy: “Ta đi một chút rồi về, nàng cầm diều này, ta sẽ cùng nàng thả.”

Ta khẽ gật đầu, nhìn hắn bước xa dần.

Ta quay lại liền đưa diều cho ma ma: “Tiểu thư mệt rồi, đưa về phòng nghỉ ngơi đi.”

Ma ma ngập ngừng, nhưng cũng làm theo.

Còn Hầu gia, quả nhiên không quay lại.

22

Nghe nói phu nhân nhà họ Tô đã tìm cho Tô Yên một mối hôn sự, làm thiếp kế của một quan huyện đã qua tuổi ba mươi.

Hầu gia mặt trầm như nước, chỉ hỏi Tô Yên có muốn về nhà không?

Nghe tin, Tô Yên quỳ xuống trước mặt chúng ta: “Xin Hầu gia cứu lấy ta, ta không muốn về Giang Nam, cũng không muốn gả cho quan huyện.”

“Hầu gia có biết, thê tử trước của quan huyện đó chết thế nào không? Bị hắn đánh chết. Hầu gia, cầu xin ngài cứu lấy Yên nhi, cầu xin ngài.”

Nàng khóc nức nở, lộ ra nửa khuôn mặt càng giống tỷ tỷ nàng.

Vân Trinh quả nhiên không đành lòng, quên đi những điều nàng đã làm trong phủ, bảo vệ nàng dưới cánh của mình.

“Không muốn, thì không về. Nuôi thêm một miệng ăn, ta vẫn nuôi được.”

Mẹ chồng thấy ta vẻ mặt lạnh nhạt, liền thay ta lên tiếng: “Hầu gia có thể cứu người lần này, nhưng chẳng lẽ lần nào cũng vì một nữ tử chưa xuất giá mà đứng ra sao?”

“Nếu truyền ra ngoài, Hầu phủ còn thể diện nữa không?”

“Việc hôn nhân đều là do cha mẹ sắp đặt, nếu ngươi muốn cầu xin thì hãy cầu xin cha mẹ ngươi đi.”

Hầu gia mấp máy môi, nhưng khi nhìn lên thấy ta, liền nuốt lời lại.

Sự im lặng của hắn khiến Tô Yên hoàn toàn tuyệt vọng.

“Yên nhi khiến Hầu gia khó xử rồi. Yên nhi vốn là người thừa trên đời, được tỷ tỷ bảo vệ, được Hầu gia chăm sóc, sống trong cảnh giàu sang phú quý đến nay, Yên nhi đã mãn nguyện lắm rồi.”

Nói xong, nàng cắn môi, ánh mắt tối sầm, lao thẳng vào góc bàn.

Máu chảy đầm đìa, nàng ngất đi tại chỗ.

Hầu gia hoảng loạn, không kịp nghĩ ngợi gì bế nàng về hậu viện.

Trong lúc vội vã, hắn làm rơi vỡ miếng ngọc ấm trong tay áo, đó là quà hắn mang về cho ta.

Hắn định khắc một bùa hộ mệnh, thưởng cho ta vì đã tận tâm với Hầu phủ.

Tình như ngọc vỡ, nước đổ khó hốt.

Mẹ chồng nhìn mảnh ngọc vỡ, an ủi ta: “Đừng sợ, với sự thông minh của con, chỉ là một thiếp thất, làm sao gây ra sóng to gió lớn gì được?”

Nhưng đó không chỉ là một thiếp thất.

Ánh mắt trao đổi ngầm giữa Chu Ưởng và người nhà họ Tô chứng tỏ hai bên đã liên thủ.

Thấy ta và Hầu gia ngày càng hòa thuận, họ không thể ngồi yên.

Thực ra, những ngày Hầu gia không ở trong phủ, viện của ta từng xuất hiện rắn độc, thuốc độc từng “vô tình” rơi vào canh.