17
Nửa canh giờ trước, xác chết đẫm máu trong ngục tối đã bị khiêng ra ngoài ném vào bãi tha ma.
Chu Ưởng đưa khẩu cung nhuốm máu vào tay hắn.
Sự cố ý hãm hại của Tô Yên, hắn phải cho ta một lời giải thích. Nhưng hắn lại lảng tránh: “Vất vả cả ngày, nàng cũng mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đến viện của mẫu thân để thỉnh an. Ta sẽ thay nàng nhắn một lời.”
Hắn siết chặt áo choàng của ta, trông giống như một phu quân ân ái.
Chỉ là vẫn còn vụng về, ta vẫn cảm thấy gió lùa tứ phía, lạnh run người.
Nhũ mẫu lại ấm ức: “Sao lại không có kết quả, chẳng qua chỉ là hắn không muốn nhổ cái gai trong mắt thay tiểu thư mà thôi.”
Ta nhìn bóng lưng cao lớn của hắn đi ngược gió, lòng cảm thấy lạnh lẽo: “Tình phu thê nơi danh gia vọng tộc, nào có đơn giản như vậy.”
Hôm nay hắn cho ta mật ngọt, là không cho phép ta hạ độc Tô Yên.
Ta tiếc nuối thở dài: “Như vậy, chỉ có thể để hắn tự gánh chịu hậu quả thôi.”
Hai ngày sau, tiểu thư ở Vọng Nguyệt Các đột nhiên nôn ra máu và bất tỉnh, khiến thái y không kịp trở tay.
Khi ta đến nơi, các nha hoàn và nô bộc quỳ đầy đất, còn Tô Yên vốn luôn tỏ ra yếu đuối, cũng ngồi bệt xuống đất, nước mắt đầm đìa.
“Thuốc này tuy mạnh nhưng chắc chắn có hiệu quả, điều kiêng kỵ duy nhất chính là gừng tươi. Nhưng tiểu thư mãi không thấy khá hơn, nếu không phải hôm nay phát bệnh, ta còn không biết, trong khẩu phần ăn của nàng, ngày nào cũng có nước gừng.”
“Đây đâu phải là thuốc tốt, rõ ràng là thạch tín.”
Thái y đầy giận dữ, thậm chí còn không thèm nể mặt Hầu gia.
Hầu gia nắm đôi bàn tay gầy guộc của Vân Tễ Nguyệt, đôi mắt như có độc nhìn chằm chằm vào Tô Yên, không còn chút tình cảm nào.
“Mười nha hoàn và ma ma nhưng lại không có một ai quản lý được, tất cả đều lôi ra ngoài đánh rồi đuổi cổ khỏi phủ cho ta.”
“Điêu nô Hầu phủ ta ném ra ngoài, để xem kẻ nào dám cứu.”
18
Một phòng đầy người hầu, chỉ nghe tiếng dập đầu cầu xin tha mạng.
“Hầu gia tha mạng, chúng ta chỉ là nô bộc, cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi.”
“Hầu gia muốn trừng phạt, phải tìm kẻ chủ mưu mới đúng.”
Nói xong, ánh mắt người nọ hướng về phía Tô Yên, làm nàng ta run lên.
“Tiểu thư chỉ sinh non một tháng, thân thể hơi yếu thôi. Nhưng Tô cô nương vì muốn gọi Hầu gia đến, đã nhiều lần dùng nước lạnh lau người cho tiểu thư, gây nên cảm lạnh.”
“Ngay cả lần này, thái y khẳng định thuốc sẽ trị khỏi bệnh, nàng ta lại hoảng sợ không thôi. Đặc biệt phu nhân thủ đoạn lợi hại, tình cảm với Hầu gia ngày càng sâu đậm, càng cắt đứt hy vọng gần gũi Hầu gia của nàng ta.”
“Vì vậy nàng ta biết gừng và thuốc xung khắc, vẫn ra lệnh cho chúng ta thêm nước gừng vào thức ăn của tiểu thư.”
“Chúng ta ngày ngày lo sợ, nhưng không thể không tuân lệnh nàng ta.”
“Hãy nhìn những nha hoàn bị bán đi vì chăm sóc không tốt, ai trong số họ có kết cục tốt đẹp đâu?”
“Hầu gia minh giám.”
Nha hoàn dập đầu đến chảy máu, Tô Yên kêu gào nha hoàn vu khống.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Nhưng trước tình cảnh sinh tử, những nha hoàn ma ma thường nghe lệnh nàng ta đều đứng về cùng một phía, nói hết những mưu đồ bẩn thỉu của nàng ta.
Nàng không thể biện hộ, quỳ bò đến chân Hầu gia, cầu xin hắn tin tưởng mình, cầu xin hắn vì tình nghĩa với tỷ tỷ mà đừng nghe lời bọn hạ nhân.
Thậm chí trong lúc hoảng loạn, nàng còn chỉ vào ta, nói rằng mọi chuyện đều là kế hoạch của ta và thái y.
Thái y đức cao vọng trọng bị nhục mạ, giận dữ vung tay áo bỏ đi.
Vân Trinh xoa trán, phất tay một cái, liền kéo hết mọi người ra ngoài, bao gồm cả Tô Yên với vẻ mặt không thể tin được.
“Việc này, nàng có biết không?”
19
Ánh mắt dò xét của hắn vẫn dừng trên người ta.
Khi ta chơi cờ, nhắc hắn rằng nữ nhi đã lớn, nên có ma ma thân cận hầu hạ, hắn không vui, bỏ cờ xuống.
Khi ta uống trà với hắn, nói rằng tiểu thư thường xuyên bị nổi mẩn, có lẽ do ăn uống không chú ý, hắn nhíu mày, trách ta chưa làm mẹ, không nên suy đoán về tâm ý của Yên nhi.
Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !
Thậm chí khi ta ngắm tuyết, nói rằng cảnh sắc đẹp như vậy, tiểu thư không nên làm đóa hoa trong nhà kính, cũng nên mặc áo dày ra ngoài ngắm nhìn. Hắn lại nghi ngờ tâm tư ta không trong sáng, bảo ta sau này đừng can thiệp vào chuyện của đại tiểu thư.
Từ đó, ta không nói thêm một lời nào nữa.
“Nàng nhất định không biết chuyện này, còn sẵn sàng trả giá cao mời sư phụ từ biên cương về dạy cho Lâm Phong, làm sao có thể trơ mắt nhìn Nguyệt nhi chịu khổ chứ?”
“Ta dù sao cũng không cẩn thận bằng nàng, nếu ta nghe lời nàng, có lẽ Nguyệt nhi đã không phải chịu cảnh này.”
Sự mệt mỏi và hối hận của hắn không khơi dậy chút cảm xúc nào trong ta.
Nhưng ta vẫn cố tình tỏ ra buồn bã.
“Ngày mai ta phải rời kinh nửa tháng, trong Hầu phủ thật không có ai đáng tin cậy, ta đã biết nàng có tấm lòng nhân hậu, có thể nhờ nàng chăm sóc Nguyệt nhi một thời gian không?”
Hắn mang theo lời cầu xin nhìn ta.
Ta mỉm cười, đồng ý.
“Ta là chủ mẫu, chăm sóc tốt cho con cái là bổn phận của ta.”
Hắn cảm động vô cùng: “Ta tin nàng, chỉ tin một mình nàng thôi.”
20
Nửa tháng Hầu gia không ở phủ, Tô Yên ngoan ngoãn ở trong hậu viện, giả vờ hàng ngày tụng kinh cầu phúc cho Vân Tễ Nguyệt.
Thậm chí còn học theo tỷ tỷ nàng, ngồi dưới cây lê đàn khúc Phượng Cầu Hoàng suốt đêm này qua đêm khác.
Nhưng tiếc rằng, mùa này không có hoa lê rụng trắng, mà Hầu gia cũng không ở trong phủ.
Nàng diễn đủ vai yếu đuối hối lỗi trong lúc mọi người không ai nhắc đến việc Hầu gia rời khỏi phủ, vừa vặn trở thành trò cười của các bà tử khi giặt giũ.
Nửa tháng sau, khi nghe tin Hầu gia đang ở tận Tây Bắc, còn ta được mẹ chồng yêu thương, được thế tử chào đón, được Nguyệt nhi gần gũi, nàng tức giận đến mức ném vỡ chuỗi phật châu, đập bể ấm trà.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp xông ra khỏi viện, đã bị tiểu đồng canh cửa cản lại.
Nhũ mẫu kể lại, ta chỉ cười khẩy: “Trà cụ là được ngự ban, Hầu gia tự có ý định đoạt.”
Sau đó, ta lại tìm lương sư cho thế tử, còn hướng dẫn cậu ấy một chút về việc học.
Còn về việc tự tay làm bánh ngọt, tự tay may giày tất, càng không cần phải nói.
Hầu gia không ở đây, ta vẫn hết lòng với cậu, cậu liền hỏi ta: “Ông ấy không có ở đây, sao người không nhân cơ hội đó trừ khử kẻ thù đi?”
Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !
Ta mỉm cười, phủi bụi trên vai cậu bé: “Ta chưa bao giờ để nàng vào mắt. Chỉ là một thiếp thất trong hậu viện, dù không có nàng, ta cũng có thể nâng đỡ chục người khác đến hầu hạ cha con.”
“Mục tiêu của ta không phải là nàng, mà là con.”
Chàng thiếu niên chợt sững người, hoàn toàn là sự kinh ngạc.
“Chỉ có ta mới hiểu được sự thông minh của con.”
Ta lại ghé vào tai cậu, khẽ nói: “Giấu tài chờ thời mà, ta đã làm mười năm, nên mọi nhất cử nhất động của con ta đều hiểu rõ.”
“Không sao cả, ta rất thích.”
Thân mình thẳng tắp, ta nghiêm túc nói: “Ta sẽ không sinh con cho phụ thân con, cũng sẽ không có ai tranh vị trí thế tử với con.”
“Từ nay về sau, không cần phải ẩn mình nữa, hãy bộc lộ tài năng của con, tranh đoạt tiền đồ cho bản thân đi. Về phần hậu viện, có ta ở đây, không ai có thể động đến con dù chỉ một chút.”
Cậu qua vài lần thăm dò đều nhận được sự giúp đỡ và ủng hộ từ ta.