Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HỒNG LÂU MỘNG Chương 10 HỒNG LÂU MỘNG

Chương 10 HỒNG LÂU MỘNG

7:30 chiều – 21/07/2024

33

Đại Bạch tên thật là Tháp Tuyết, là con mèo được Tiểu Công gia nuôi thả. Vì hắn nói:

“Vạn vật sinh ra để sống tự do. Ta đã bị giam cầm trong gia đình thế phiệt này, đã là định số, sao ta còn bắt Tháp Tuyết yêu quý của ta phải chịu như vậy? Ta ban cho nó phúc lớn nhất, chính là tự do.”

Biết Đại Bạch có người chăm sóc, ta không còn đến thăm nó nữa. Tiểu Thạch Đầu buồn bực mấy ngày, ta phải làm một con mèo vải, mới dần dỗ được cậu bé cười, không đòi ra ngoài nữa.

Chu ma ma dường như ngày càng bận rộn. Đã lâu ta không gặp bà ấy, chỉ nhận được một gói bạc bà gửi. Phủ Quốc Công dường như ngày càng trở nên nguy hiểm.

Nhưng có một điều đáng vui mừng. Tú Tú mang tin tốt tới, nghe bảo cha cô ấy sống sót trở về từ chiến trường, còn mang theo bản đồ bố trí quân của quân địch Liêu Đông. 

Lập được chiến công lớn như vậy. Triều đình phong ông làm Trấn Bắc Tướng quân, thống lĩnh quân sự Liêu Đông, dưới trướng có hàng chục vạn binh mã.

Ngay cả Quốc Công gia đã về hưu, cũng nồng nhiệt phái người đến Liêu Đông tặng quà, từng rương từng rương ngọc trai, từng rương từng rương vàng thỏi, thật đúng là ngọc trai như đất, vàng như sắt.

Tú Tú không còn là người họ hàng nghèo khó trong phủ Quốc Công nữa. Lão phu nhân không còn cho nàng ấy pha trà. Phu nhân không còn nói để nàng làm quý thiếp.

Ngay cả tiểu thư bị giáng chức làm Đức Tần trong cung, cũng phái thái giám nhỏ đến tặng một đôi ngọc uyên ương đỏ, nói một chiếc cho Tiểu Công gia, một chiếc cho tiểu thư nhà họ Bạch, họ là thanh mai trúc mã, lương duyên trời định.

Duy chỉ có Tiểu Công gia là không thay đổi. Hắn vẫn nhã nhặn chắp tay chúc mừng Bạch Tú Tú.

“So với đám người ngồi không ăn lương trong triều, so với cha ta là công thần ăn không ngồi rồi, Bạch bá phụ thật là anh hùng!”

Tú Tú nói với ta.

Những người khác thì thôi, toàn là kẻ a dua nịnh bợ. Chỉ có Tiểu Công gia Lương Ngộ khiến nàng ấy nhìn bằng con mắt khác.

“Hắn là người có phẩm cách, đối xử với ta trước sau như một, không hề coi thường, cũng không tâng bốc Giống như một viên ngọc thô, trong phủ Quốc Công không ai mài dũa, không ai dạy lễ nghĩa liêm sỉ, không ai dạy nhân mạng quý giá, khiến hắn trưởng thành lảo đảo như vậy, đã là điều không dễ. Ta quyết định bỏ qua định kiến với hắn. Hắn không phải người xấu, nhưng đúng là người vô dụng.”

Trong mắt Tú Tú có tuyết trắng Liêu Đông, rừng xanh bát ngát và chim hải đông xanh bay trên bầu trời. Nàng là con gái Liêu Đông. Kinh thành với tường vây một thước, không giam được nàng. 

Tiểu Công gia Lương Ngộ, dù sinh ra phú quý, dung mạo xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ lọt vào mắt nàng ấy.

Phủ Quốc Công đổi tới đổi lui về hôn sự. Tưởng rằng đã dụ được tiểu thư nhà họ Bạch chưa từng thấy đời. Nhưng không biết Tú Tú đã sớm muốn rời đi. Nàng ấy nói với ta.

“Oanh Nhi, muội muốn đi Liêu Đông với ta không?

Trong thư cha ta có nhắc đến một vị tiểu tướng họ Hoàng, không biết có phải ca ca của muội không?”

Đêm đó gió đặc biệt dịu dàng, như tay mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc ta, trong gió có hương hoa nhài. Thơm đến mức ta không dám thở. Sợ một hơi thở, sẽ thổi tan khoảnh khắc này.

Trong thư đúng là có một chữ “Hoàng”, từng nét từng nét, ta nhìn chăm chăm, con chữ như sống dậy, mọc ra tay chân, từng nét đi vào mắt, vào tim ta, nở ra một cây hoa.

Ta ôm bức thư.

Khóc suốt đêm.

34

Ta khoác bọc nhỏ vào phòng chính. Một cô nương va vào ta. Lông mày lá liễu dưới đôi mắt dài mảnh, môi mỏng thoa son đỏ sắc bén, nàng ấy cười nói:

“Ngươi là lần đầu vào phòng chính phải không, đụng vào ta thôi cũng không sao, lần sau nhớ nhìn đường.”

Đây là Thập Nguyệt cô nương. Nàng ấy cười dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn ta lại như cát trải đầy mảnh kính, chạm vào sẽ chảy máu. Nàng ấy cười bảo các nha hoàn khác.

“Tháp Tuyết không ăn cơm sao? Thôi được, nó cũng như Tiểu Công gia, phải có ta nhìn thấy, tự tay cho ăn mới được, hai vị tiểu tổ tông này rời ta một khắc không yên! Có người muốn làm giá, đừng để trật lưng.”

Thập Nguyệt tuyên bố chủ quyền.

Ta không quan tâm ánh mắt sắc lạnh của nàng ấy, cũng không muốn quan tâm những tranh giành quanh Tiểu Công gia.

Mỗi người đều có chí hướng riêng. Thập Nguyệt muốn làm thiếp, không có gì đáng khinh. Con đường cho nữ tử trong thời đại này vừa ít vừa hẹp, làm thiếp không phải là con đường tồi.

Điểm đáng khinh của màng ấy là coi mạng người khác làm bậc thang cho mình leo lên, trong những bức tường xây lên toàn máu thịt. Nàng ấy là con quái vật ăn bánh bao nhúng máu. Là con quỷ của phu nhân.

Tiểu Thạch Đầu nép sát ta, dang tay bảo vệ ta. Dù ít nói, nhưng cậu bé cảm nhận rõ, Thập Nguyệt không phải người tốt. Thập Nguyệt liếc mắt lạnh.

“Đức Tần nương nương bên cạnh thiếu một tiểu thái giám từ nhỏ nuôi dưỡng, bảo ta tìm người. Tuổi bảy tám là vừa.”

Ta nắm chặt Tiểu Thạch Đầu, không quay đầu, bước vào phòng chính.

35

Yến Phượng và Thập Nguyệt, thực ra không khác nhau. Khi gặp khó khăn, việc đầu tiên vẫn là kéo ta làm lá chắn. 

Quản sự ngoại viện Hồ Nhị chơi chán Yến Phượng. Vị chính thê rất hung dữ kia của ông ta cũng tìm đến, la hét đòi bán muội ấy vào mỏ than đen. Nếu bà ấy làm ầm lên, Yến Phượng mất hết danh tiếng, chắc chắn sẽ bị phủ Quốc Công bán lần hai.

Thê tử của Hồ Nhị tìm mối quan hệ thông suốt, có thể bán Yến Phượng vào nơi khổ sở. Nơi đó ăn người không nhả xương. Yến Phượng sợ hãi. Muội ấy vội vã trốn vào nội viện, chặn ta lại, mắt trên xanh, má hồng son đỏ đầy lo lắng, không dám nhìn mặt ta.

“Tỷ tỷ, tỷ theo muội ra cửa viện ngoại. Ca ca chúng ta viết thư rồi!”

Ta biết, muội ấy đang muốn ta đóng vai yêu tinh mà trong miệng thê tử Hồ Nhị nói. Chỉ nhìn ngoại hình, ta đủ hơn Yến Phượng nhiều. Yến Nhi, ta đã cho muội cơ hội hết lần này đến lần khác, nhưng muội thật vô dụng.

“Được, ta sẽ đi cùng muội!”

36

Ta để muội ấy kéo tay áo, loạng choạng đến ngoại viện.

Cửa lớn hé mở.

Qua khe cửa thấy một nữ nhân béo mập, tay cầm con dao sáng loáng, chửi mắng.

“Ai mặc áo đỏ, lẳng lơ, bên trong còn thêu chữ, nhìn là biết không phải loại tốt!

“Con đĩ kia, ra đây.”

Đó là chiếc áo ta tặng Yến Phượng. Ta đẩy cửa, Yến Phượng vội vàng đẩy ta, hét lên.

“Tỷ tỷ, áo của tỷ sao lại ở đây? Bà ta sao lục đồ của tỷ!”

Giọng đầy ngạc nhiên, còn có vẻ vô tội. Như cái lần ở kiếp trước, lúc muội ấy nhút nhát đứng ra, tố cáo ta trộm ngọc trai trên áo choàng vàng. Ánh mắt muội ấy nhìn ta, vừa đắc ý vừa thương hại. Thê tử Hồ Nhị lập tức cầm dao, bước tới.

“Mày là con đĩ? Mặt hoa như ngọc, bảo sao lão khốn Hồ Nhị bị mê hoặc, mấy tháng liền không về nhà?”

Bà ta nhìn ta ác độc, phun nước bọt vào mặt ta.

“Xem tao có phá hủy mặt cáo của mày không!”

Keng, con dao rơi xuống đất. Người nữ nhân kia mười ngón dài nhọn, nhìn sắp cào vào mặt ta. Ta nhặt áo đỏ dưới đất, lùi sau cửa. Dùng sức đẩy cánh cửa, lớn tiếng nói:

“Đại tẩu xin hãy chậm lại một chút. Áo này không phải của ta, tẩu nhìn trong áo thêu chữ – Phượng. Em gái ta Yến Phượng, tên gọi là Phượng Nhi. Ta đến đây, là muốn cảm ơn quản sự Hồ đã chăm sóc muội muội của ta, đây là gói bạc ta tạ lễ!”

Thê thử Hồ Nhị nhận bạc, kéo áo đỏ, cẩn thận nhìn. Bên trong quả thật là chữ “Phượng”. Còn trên ngọc bài của ta, khắc chữ “Oanh”.

Ta từng nói với Yến Phượng, áo đỏ là phần của ta, bên trong thêu tên ta. Muội ấy không biết chữ, tưởng có thể để ta làm kẻ chết thay.

Yến Phượng ở xa sau bức tường, lén lút nhìn, chưa nghe rõ ta nói gì. Thê tử Hồ Nhị lập tức tức giận, ba bước chạy tới. Một tay túm tóc Yến Phượng, mắng chửi.

“Con đĩ lừa tao! Coi tao có đánh chết mày không.”

Yến Phượng đau đến hít lạnh, khóc thét lại vùng vẫy chống cự. Hai người ôm nhau lăn dưới đất, đánh qua đánh lại. Nha hoàn xem náo nhiệt ngày càng đông. Con dao bị đá đến trước mặt ta. Lưỡi dao sáng loáng, sắc bén. Trên cán dao khắc một đóa… hoa bảo tướng. Máu trong người ta dồn hết lên đầu.

Hoa bảo tướng!

Là hoa bảo tướng giết cả nhà ta!

Con dao này, giống hệt con dao Hổ Tử rút ra!