29
Nhờ một đĩa bánh nếp hoa quế mới làm từ phòng bếp, đại nha hoàn Nùng Tình nhanh chóng bắt chuyện với ta. Nàng ấy quan sát kỹ ta.
“Quả là một nha hoàn xinh đẹp.
“Không trách các chủ tử đều thích.”
Các chủ tử?
Ngoài lão phu nhân ra, còn ai nữa?
Ta có chút thấp thỏm, lấy ra vài túi thơm, bên trong chứa ngải cứu khô, gia vị và tro hương đốt từ kinh Phật, bên ngoài thêu năm con thú độc, có thể dùng vào ngày Đoan Ngọ để xông cơ thể tránh côn trùng.
Đây vốn là việc lão phu nhân muốn Nùng Tình làm. Nhưng nàng ấy lười biếng, lại không thích viết chữ, nên nhờ ta chép kinh Phật, đốt thành tro hương.
Để lấy lòng nàng ấy, ta đặc biệt làm tất cả các bước. Không cần nàng ấy tốn chút công sức nào. Quả nhiên, Nùng Tình cười tươi hơn. Nàng ấy nhận túi thơm, ghé tai cười nói:
“Muội có phúc lắm, Tiểu Công gia đã để mắt đến muội, bảo lão phu nhân cho muội đến hầu hạ. Nhưng phải đợi đến khi tiểu thư nhà Lâm tể tướng qua cửa, muội mới có thể làm thông phòng.”
Ta không vui, lòng như rơi vào hầm băng. Sự yêu thích của Tiểu Công gia là một liều độc dược. Chỉ khiến phu nhân càng muốn giết ta sớm hơn, sợ ta quyến rũ con trai tốt của bà ấy, làm hỏng danh tiếng của Tiểu Công gia.
Tiểu Công gia từng mở miệng đòi một nha hoàn khác. Phu nhân biết được, một chén thuốc được ban xuống. Nha hoàn đó toàn thân nổi mẩn sởi, vừa đau vừa ngứa, chảy mủ mà chết. Tiểu Công gia thấy quá bẩn, không hỏi đến nữa.
Phu nhân gõ nhẹ mõ.
“Ngộ nhi còn trẻ, trước khi đội mũ không được tiêu hao nguyên dương. Nàng ta chết cũng đúng. Thôi, ta dù sao cũng nhân từ, nhận muội muội của nàng vào làm nha hoàn đi.”
Muội muội của nha hoàn đó cũng rất đẹp, nàng ấy cho chim ăn trong sân, Tiểu Công gia làm thơ “Ai là người trong giấc mộng của nàng?”
Phu nhân nghe được, dùng cách tương tự giết luôn người muội muội đó.
“Toàn là đồ lẳng lơ.”
Bà không cho phép bất kỳ nha hoàn hèn mọn nào dòm ngó con trai mình. Lão phu nhân có lẽ không biết điều này.
Nùng Tình, một đại nha hoàn, không thể không hiểu lí lẽ hành động của phu nhân – đây không phải là phúc, mà là giấy báo tử.
Mặt ta tái nhợt, loạng choạng một lúc. Nùng Tình không đành lòng. Nàng ấy thích nâng cao đạp thấp, ra vẻ đại nha hoàn, nhưng không phải là người nhẫn tâm.
“Đại nha hoàn của Tiểu Công gia tên Thập Nguyệt, muội cẩn thận đừng đắc tội với nàng ấy. Lão phu nhân vài lần muốn gọi muội, đều bị nàng ấy nói sang chuyện khác. Ta sẽ nói thêm với lão phu nhân, xem bà còn nhớ chuyện này không.”
Ta vội vàng hành lễ, làm động tác cầu xin. Vừa cười vừa khóc.
“Tỷ tỷ tốt, từ nay người chính là tỷ tỷ của Oanh Nhi!”
Nùng Tình ôm ta thở dài. Giọng nàng ấy nhẹ nhàng.
“Muội muội của ta nếu còn sống cũng lớn như muội bây giờ. Da muội ấy cũng trắng, dưới nắng như phát sáng.”
Muội muội nàng ấy còn nhỏ, chỉ vì được Tiểu Công gia khen một câu “Là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.” Ngày hôm sau phu nhân truyền gọi. Trên đường về, muội muội rơi xuống ao, chết đuối. Khi Tiểu Công gia nói câu đó, chỉ có Nùng Tình và Thập Nguyệt có mặt.
Thập Nguyệt.
Thập Nguyệt?
Ta từ từ nhíu mày.
Lúc mới vào phủ, trong nhóm bọn ta có một nha hoàn rất đẹp, cái chết của nàng ấy cũng liên quan đến Thập Nguyệt. Thập Nguyệt nói nàng ấy làm vỡ ngọc như ý nên bị phu nhân hạ lệnh đánh chết.
Miệng Thập Nguyệt, quả là con dao giết người không thấy máu.
30
Thập Nguyệt là đại nha hoàn bên Tiểu Công gia. Nàng ấy và Nùng Tình đều do lão phu nhân đích thân dạy dỗ. Nùng Tình xinh đẹp mạnh mẽ, nổi bật nhất. Thập Nguyệt mặt mày bình thường, tính tình dịu dàng tỉ mỉ, biết chăm sóc người, lão phu nhân đưa nàng ấy cho cháu trai cưng – Tiểu Công gia Lương Ngộ.
Phu nhân cũng thích Thập Nguyệt. Khen nàng ấy thật thà, không phải loại quyến rũ. Tiểu Công gia yêu thích mỹ nhân, thấy nha hoàn bình thường, không thèm để ý.
Thậm chí có nha hoàn chỉ vì mọc một nốt mụn, bị hắn ta chê “Xấu xí đáng ghét, bẩn mắt” liền bị đuổi khỏi phủ Quốc Công, bán lại cho nhà khác.
Thập Nguyệt như vậy, lại được hắn ta yêu thích.
Trong phòng Tiểu Công gia, y phục, vàng bạc, châu báu, đồ dùng, thậm chí việc hầu hạ thân cận, theo hầu ra ngoài, đều do Thập Nguyệt nắm trong tay.
Nùng Tình ăn hết một đĩa bánh nếp hoa quế, thoải mái ợ một cái.
“Muội có biết áo choàng vàng do vua ban không? Nó rất quý, đừng nói đến một viên ngọc trai, chỉ một chiếc lông cũng tốn vài trăm lượng bạc. Thứ này, hàng ngày do Thập Nguyệt quản, người khác không thể chạm vào.”
Thập Nguyệt.
Lại là Thập Nguyệt.
Nàng ấy cẩn thận, dịu dàng như vậy. Kiếp trước, sao lại để viên ngọc trai rơi vào tay Yến Phượng?
Yến Phượng chỉ là nha hoàn hạng ba, không vào được viện Tiểu Công gia, sao muội ấy có thể vượt qua các cửa, vào phòng Tiểu Công gia, lấy viên ngọc từ tay các nha hoàn khác chứ?
Ta cẩn thận hỏi.
“Ngọc trai, dễ rơi không?”
Nùng Tình càng ngày càng thích ta. Nàng ấy thân mật vuốt mũi ta.
“Muội muội ngốc, ngọc trai đó là điểm nhấn trên áo choàng, được mấy lớp chỉ vàng cố định, áo choàng rách cũng không rơi.”
Ra vậy.
Lời nói này chói tai đáng sợ. Khiến tóc gáy ta dựng đứng.
Thập Nguyệt, Yến Phượng, ngọc trai, Tiểu Công gia… như mạng nhện quấn lấy nhau, trói chặt tứ chi ta.
Chỉ có chết, không thể sống.
Chưa từng gặp.
Kiếp trước, rốt cuộc ta đắc tội Thập Nguyệt ở đâu. Chỉ vì khi hầu hạ trong hoa sảnh, Tiểu Công gia liếc nhìn ta một cái ư?
31
Nùng Tình nhắc đến ta trước mặt lão phu nhân.
“Ngài còn nhớ nha hoàn nhỏ tên Hoàng Oanh Nhi không?
“Nang ấy càng ngày càng đẹp, viết chữ cũng rất đẹp, chép kinh Phật rất tốt, ở ngoài sân, nhiều ma ma muốn nàng ấy làm con dâu lắm!”
Lão phu nhân quả nhiên quan tâm.
“Ta già rồi, quên mất cô bé đó là ai. Nhưng, chép kinh Phật giỏi, chắc chắn là đứa trẻ tĩnh tâm và thành kính.”
Bạch Tú Tú như thường lệ pha trà, cười tiếp lời.
“Ta cũng biết Oanh Nhi cô nương, nàng ấy có một muội muội, luôn trẻ con, mùa đông năm ngoái lại bệnh, là Oanh Nhi cô nương vẫn luôn chăm sóc, kéo nàng ấy từ tay Diêm Vương trở về. Lão phu nhân nói đúng, người chép kinh Phật, lòng cũng thành kính.”
Hai người ăn ý, lão phu nhân lập tức quyết định, cho ta đến viện bà hầu hạ.
32
Ta thở phào nhẹ nhõm, đến phòng bếp lớn tìm Chu ma ma giao lại công việc. Tiểu Thạch Đầu níu ta, muốn đi cho mèo ăn. Nó mấy ngày không ra ngoài, gần như phát điên. Ta cầm mấy con cá vàng chiên, dẫn nó đến bụi hoa tìm Đại Bạch.
“Meo meo, meo meo.”
Đại Bạch mũi rất thính, nhảy ra ngay, liếm và gặm cá vàng. Nó đeo một bông sen vàng nhỏ, đặc ruột, rất nặng.
“Đại Bạch, ai tặng mày vậy?”
Ta vừa vuốt lông nó, vừa thì thầm. Tiểu Thạch Đầu ngồi xổm bên cạnh, mắt lấp lánh như sao.
“Oanh Nhi, thì ra là nàng đã chăm sóc tốt cho con mèo của ta như vậy.”
Một chàng trai áo đỏ xuất hiện từ sau bụi hoa.
Là Tiểu Công gia.
Mắt hắn ta sáng rực, như hai viên sỏi trong ao nước, trong trẻo mát lành. Bộ đồ đỏ càng làm hănz ta thêm khí phách, phong lưu tuổi trẻ.
Ta kéo Tiểu Thạch Đầu, đứng dậy hành lễ.
“Nô tỳ xin lui, không quấy rầy nhã hứng của Tiểu Công gia.”
Ta cảm nhận được ánh mắt hắn ta đang từng tấc đo lường ta, không có sự sàm sỡ, chỉ có sự thưởng thức cái đẹp. Nhưng chính sự thưởng thức này, khiến ta cảm thấy mình không phải con người. Chỉ là một búp bê đất gỗ. Khiến lòng ta lạnh lẽo.
Hắn ta không nói gì cản trở, chỉ đứng yên nhìn. Qua bụi hoa, qua đám cây xanh, ta lén nhìn lại. Thấy hắn ta không giận nhưng có vẻ buồn bã. Đại Bạch quay quanh chân hắn ta. Hắn cúi xuống bế Đại Bạch, ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói:
“Ánh mắt của mày cũng giống ta, thích Oanh Nhi cô nương. Đại Bạch, nàng ấy thích mày, sao lại sợ ta? Ta là thú dữ sao? Phủ này không một nữ nhân nào không thích ta, chỉ có nàng ấy, thật thú vị.”
Như Nùng Tình nói, hắn ta là người rất dịu dàng với cái đẹp.
Sau lưng hắn ta là hoàng hôn đỏ rực, mặt trời nướng chín đám cây xanh, hương thơm thoang thoảng, trong khói nhẹ, chàng trai áo đỏ ôm mèo trắng, đứng cao ráo, mày hơi nhíu.
Là một cảnh rất đẹp.
Ta nhìn hắn, như cách hắn nhìn ta. Chỉ có sự thưởng thức, không có tình yêu. Sự tiếp cận của hắn ta, đối với ta quả là thú dữ ăn thịt người.