Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HỒNG LÂU MỘNG Chương 11 HỒNG LÂU MỘNG

Chương 11 HỒNG LÂU MỘNG

7:31 chiều – 21/07/2024

37

Yến Phượng chết rồi.

Muội ấy bị nhét vào bao tải, bị đánh đến chết.

Thê tử Hồ Nhị là người hay nói, sau trận đó, mọi người trong viện đều biết Yến Phượng thích quyến rũ đàn ông.

Ta thêm dầu vào lửa.

Phu nhân nghe thấy, bà không muốn xử lý những chuyện bẩn thỉu này, cũng không muốn phân biệt đúng sai, trực tiếp ra lệnh cho hạ nhân “xử lý” muội ấy.

Gần đây, Đức Tần trong cung không được như ý, các phi tần khác đang chờ để bắt lỗi phủ Quốc Công, chuyện của Yến Phượng là cách tốt nhất để làm tổn hại đến chữ “Đức” của Đức Tần.

Người hầu trong phủ không có đạo đức. Nữ tử trong gia đình lại có thể có đức hạnh gì?

Con dao đó ta đã nhặt lại. Bạch Tú Tú thấy nhiều hiểu rộng, nàng ấy nói, đây là gia huy của nhà phu nhân. Phu nhân họ Vương, họ Vương là đại tộc trăm năm ở Bình An Châu, hiện tại quân lương đang do nhà bà ta quản lý.

Gần đây, con cháu nhà họ Vương tuần tra, phát hiện một nhóm sơn tặc trong một ngôi làng, sau nhiều trận chiến, sơn tặc bị tiêu diệt hoàn toàn. Tiểu tướng nhà họ Vương lập công, thăng quan một cấp.

Bạch Tú Tú cười lạnh một tiếng.

“Giết dân lành lập công, sự giàu có của nhà họ Vương đều từ đó mà ra. Tháng trước, tiểu tướng nhà họ Vương còn đến cảm ơn phu nhân, nói là nhờ phu nhân ban cho cơ hội phú quý này Bình An Châu mấy chục năm không thấy cướp bóc, gần đây lại thường xuyên xuất hiện loạn lạc, vị tiểu tướng này nhiều lần lập công, đều đến cảm ơn phu nhân. Ta thấy, rõ ràng là phu nhân cho vay nặng lãi, ép dân không chịu nổi, liền phái quân nhà họ Vương đi tàn sát, một công đôi việc, vừa dẹp yên được rắc rối, vừa hoàn thành chiến công của quân nhà họ Vương.”

Quả là một vị phu nhân miệng Phật lòng rắn.

Quả là một nhà họ Vương lập công vang dội!

Ta cắn chặt môi, đầu óc như có một dây đàn bỗng đứt, hận thù như biển tràn ngập ta.

Bảo tướng hoa mang ý nghĩa hạnh phúc viên mãn, thanh khiết đoan trang, nhưng hoa này đã nhuốm đầy máu của gia đình ta.

Kẻ thù ngay trước mắt, mà ta lại mù mờ không biết.

Cha mẹ.

Con gái bất hiếu.

38

Mùa thu đến, ta không còn thấy Chu ma ma nữa. Bà ấy như giọt sương mùa thu, bỗng bốc hơi không dấu vết. Ngay cả lời từ biệt cũng không. Giờ nghĩ lại, bà ấy bảo Tiểu Thạch Đầu sau này nghe lời ta, thật như một lời trăn trối.

Ta hầu hạ bên lão phu nhân, phu nhân đến vấn an, khóe miệng bà ấy có nụ cười nhẹ, tay chuyển chuỗi hạt đều đặn, như một vị Bồ Tát từ bi. Bà nói Chu ma ma đi xem lão trạch Bình An Châu rồi.

“Bà ấy là người theo ta lâu năm, phải hưởng chút phúc.”

Cả nhà Chu ma ma, trừ Tiểu Thạch Đầu, đều biến mất không dấu vết. Ngôi nhà trống không, như nhà ta ngày ấy.

Phúc này cho người khác, hỏi xem có dám nhận không?

Hận thù cũ mới tràn ngập, tay ta nắm chặt đến trắng bệch.

Sau khi lão phu nhân vào nghỉ ngơi. Phu nhân như vô tình nhắc nhở ta. Tránh xa Tiểu Công gia, đừng nghĩ đến chiêu trò “mưa dầm thấm lâu”, dùng mèo dẫn dụ người, nếu không Yến Phượng sẽ là kết cục của ta.

Miệng của Thập Nguyệt quả thật nhanh…

Về phòng, Tiểu Thạch Đầu đang chơi cửu liên hoàn. Ta nghẹn ngào, xoa đầu hỏi.

“Bà nội con…”

Cậu cúi đầu, hàng mi như cánh bướm che đi đôi mắt buồn của đứa trẻ.

“Bà nội bảo, sau này không thể thường xuyên thăm con, bảo con nghe lời Oanh Nhi tỷ tỷ.

“Nếu Oanh Nhi tỷ tỷ có hỏi, bảo con đưa hộp bi của bà nội cho tỷ chơi.”

Hiện tại, bi thủy tinh là đồ chơi trẻ con yêu thích nhất, lấp lánh, mát lạnh, Chu ma ma mua cho Tiểu Thạch Đầu một hộp lớn.

Lúc đó để mua hộp này, bà đã bớt tiền lương tháng của ta ba tháng. Giờ đây đi vào đường cùng, bà không thể cầu cứu ai, chỉ có thể gửi gắm Tiểu Thạch Đầu cho ta.

Hộp làm từ gỗ lê chua, cầm trên tay rất nặng. Ta đổ bi ra. Vài viên bi mắc kẹt dưới đáy hộp. Dùng sức lôi ra thêm một chút. Dưới hộp lộ ra một lớp rất hẹp, bên trong dán một tờ giấy.

Trên đó ghi đầy tội trạng phu nhân cho vay nặng lãi, còn có bằng chứng thông đồng với nội quan, giúp Đức Tần nương nương hại các phi tần khác.

Đây là nước cờ cuối của Chu ma ma. Tiểu Thạch Đầu dường như đoán được lời ta chưa nói, cậu không khóc, chỉ không cười nữa.

“Bà nội nói tỷ tỷ vào phủ, bảo là từ thôn Hoàng gia đến, lại hỏi bà về hoa bảo tướng, bà đã biết lai lịch của chị.

“Bà không nói cho ai. Tỷ tỷ, bà nội không phải người xấu.”

Ta không nói gì, chỉ yên lặng ôm cậu.

Phủ Quốc Công có người xấu, răng nanh móng vuốt, gây bao nhiêu huyết hải thâm thù, tờ giấy mỏng này là vũ khí đưa kẻ xấu xuống địa ngục.

Ca ca viết thư, nói rằng Bạch tiểu thư đáng tin. Ta sao chép một bản, giao cho Bạch Tú Tú.

39

Cuối thu, gió mưa chao đảo. Gió thu quét hết hoa cúc dưới hành lang.

Ta đang ngồi nhặt hoa, đôi giày thêu của Thập Nguyệt nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt.

“Oanh Nhi, nghe nói tài may vá của ngươi rất tốt, có thể giúp ta một việc không?

“Vào đông, Tiểu Công gia sẽ mặc áo choàng vàng, nhưng không may bị cháy thủng một lỗ nhỏ, tôi bận nhiều việc không kịp, nguoi xem có thể…”

Là chiếc áo choàng khiến tôi mất mạng.

Ta chưa kịp đứng dậy, Thập Nguyệt cười càng dịu dàng hiền hòa.

“Có phải, ta nên bẩm báo phu nhân lần nữa không?”

Lời nói mang theo sự đe dọa. 

Ta đồng ý.

Nàng ấy nhắc nhở ta, áo choàng vàng quý giá, viên nam châu trên đó càng quý trong các loại quý. Tháng sau, Tiểu Công gia sẽ mặc chiếc áo choàng vàng này vào cung dự tiệc, tuyệt đối không được sai sót.

Nàng ấy lại muốn dùng viên châu này để hãm hại ta, nhưng ta không sợ. Ta đã tìm được kẻ thù, đã tìm được ca ca, đời này như vậy là đủ rồi.

Tú Tú nói, nhân cơ hội khâu tờ giấy mỏng vào áo choàng vàng, khi Lương Ngộ vào cung sẽ mang theo, nàng ấy đã qua cha mình, tìm được thái giám liên lạc.

Đến lúc đó, sẽ có người trình lên vua.

Phủ Quốc Công bao đời phú quý, con cháu kiêu ngạo, dễ dàng mua quan bán tước, ép lương làm kỹ, không ác nào không làm.

Quan trọng hơn, họ cậy công kiêu ngạo, dùng ân đức tổ tiên để kiềm chế vua, nhiều lần bất kính, ngay cả quân đội ở Bình An Châu và Liêu Đông, cũng khó chỉ huy.

Khối u của phủ Quốc Công đã bén rễ, cần phải nhổ tận gốc. Bệ hạ chỉ là đang thiếu một cái cớ để ra tay thôi.