Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NẠP 10 THIẾP CHO PHU QUÂN Chương 2: TA NẠP 10 THIẾP CHO PHU QUÂN

Chương 2: TA NẠP 10 THIẾP CHO PHU QUÂN

4:55 chiều – 12/07/2024

4

Sáng hôm sau, Vệ Khương nóng lòng để được chuyển đến phủ tướng quân, ta biết hắn ta muốn kịp chuyển vào trước lễ nạp thiếp.

Ta cũng biết, đó là do Phong Y Y làm nũng và khóc lóc với Vệ Khương mà có được.

Dù sao phủ tướng quân khí thế hơn căn phủ nhỏ ba sân hiện tại nhiều.

Ta không có ý kiến, dù sao ngoài kia còn chín người đang đợi, nhà nhỏ quá cũng không đủ chỗ.

Ta đã thuê khá nhiều người đến để giúp chuyển đồ.

Ngoài một số đồ lớn, còn lại không nhiều, trước sau cũng chỉ một ngày là xong.

Vừa mới ổn định ở phủ tướng quân, phụ mẫu, đại huynh, và nhị huynh mang theo một xe quà đến chúc mừng.

“Hiền tế giờ là đại tướng quân, thật đáng mừng.”

“Đúng vậy, khâm đệ thật là người tài, trí dũng song toàn.”

“Muội muội Tô Tú gả cho đệ, thật là có phúc.”

Những lời khen ngợi nối tiếp nhau, Vệ Khương vô thức mà bày ra vẻ đại tướng quân.

Lúc này, Phong Y Y xông vào, với vẻ mặt ngấn lệ nhìn Vệ Khương.

Tất nhiên là ta cố ý để nàng ta vào, dù sao số bạc hàng tháng mà tất cả người hầu trong phủ nhận được đều do ta chi trả, Vệ Khương vừa mới về vẫn chưa quản lý, người hầu đều biết ai mới là chủ nhân thật sự.

Phụ mẫu ta ngơ ngác, đại huynh và nhị huynh cũng sững sờ.

“Khương ca ca, người hầu trong phủ sắp xếp cho ta một viện xa quá, ta muốn ở gần Khương ca ca hơn.”

“Đây là…”

Mẫu thân ta vô cùng kinh ngạc, cô nương này và những ả hồ ly ngoài kia có gì khác biệt, toàn giỏi sử dụng mấy chiêu trò hạ lưu.

“Đây là Phong Y Y cô nương, người sắp được nạp vào phủ tướng quân làm thiếp.”

Mặt Vệ Khương hơi lúng túng, lời thề ban đầu như chợt ùa về trong đầu, nhớ lại.

“Hiền tế đây là muốn vi phạm lời thề ban đầu sao?”

Mặt phụ thân ta sầm lại, dù Vệ Khương là đại tướng quân, Tô gia bây giờ cũng không phải dễ bị bắt nạt.

Nghe phụ thân ta nói, mặt Vệ Khương cũng tối lại, bản thân đã là đại tướng quân, nạp thêm một thiếp thì có gì sai.

“Phụ thân, chuyện này nữ nhi sẽ sắp xếp, phụ mẫu không cần lo lắng.”

Ta vội vàng ngắt lời cha, Vệ Khương đã quyết tâm nạp thiếp, để hắn ta nạp cũng được.

“A Tú, con…”

Đại huynh nhíu mày, không ngờ Vệ Khương thắng một trận trở về, liền trở mặt vô ơn, chính miệng hứa hẹn mà quên hết sạch.

“Huynh yên tâm, bây giờ phu quân ta đã là đại tướng quân, nạp một thiếp thôi, không cần làm to chuyện.”

Nhà mẹ đẻ vui vẻ đến, lại mặt mày u ám ra về.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)

5

Vệ Khương chọn một viện gần thư phòng, đích thân đặt tên là Yên Nhiên Viện, lập tức để Phong Y Y vào ở.

Khi ta đến viện, Phong Y Y còn khiêu khích liếc ta một cái, trong mắt đầy khinh miệt.

Ta chỉ mỉm cười gật đầu, không thèm để ý đến vẻ ngu ngốc của nàng ta, khiêu khích chủ mẫu, không biết trong đầu nghĩ gì.

Đúng rồi, chắc nghĩ đến Vệ Khương.

“Phu quân đã sắp xếp cho Phong cô nương xong, vậy ta không lo nữa.”

Trước đây sao ta không nhận ra Vệ Khương lại là người tỉ mỉ dịu dàng như thế.

Nghe người hầu nói, Phong Y Y rơi vài giọt nước mắt, Vệ Khương liền ở lại Yên Nhiên Viện tối đó, thật là không biết quy củ gì cả.

Đêm đó, ta cho Thôi Ưng đến phủ Tô một chuyến, nói với phụ mẫu kế hoạch của ta.

Tránh để họ lo lắng, làm gì đó mất cả chì lẫn chài.

Hòa ly khiến người đời chê cười, chi bằng cứ ngồi vững ở vị trí phu nhân tướng quân.

Nặng nhẹ thế nào, ta vẫn phân biệt rõ.

Sáng hôm sau, Phong Y Y rời khỏi phủ tướng quân, mặc áo cưới màu đỏ, lại từ cửa hông được khiêng vào.

Kiệu hạ xuống, nha hoàn đỡ Phong Y Y chờ trong viện, cùng chờ còn có chín cô gái khác cũng mặc áo cưới màu đỏ.

Vệ Khương muốn tự mình ra đón người, ta ngăn hắn ta lại, “Phu quân cứ yên tâm chờ, ngưỡng cửa này, cần Phong di nương tự bước qua.”

Ta ngồi trên vị trí cao, chờ trà của thê thiếp.

Khi bóng dáng màu đỏ đầu tiên bước vào, tiếp theo là một loạt bóng dáng màu đỏ khác lần lượt bước qua ngưỡng cửa.

Vệ Khương ngay lập tức ngẩn ngơ, tưởng ta chuẩn bị cho hắn ta một trò tìm người bịt mắt.

Với ánh mắt của ta, các nha hoàn nhẹ nhàng vén tấm che mặt của những người bên cạnh.

Phong Y Y đứng bên trái, nhìn những cô nương có dung mạo giống mình, mặt đầy kinh ngạc.

6

“A Tú, nàng làm gì vậy…”

Vệ Khương sững sờ, đây là biến hóa thành trò ảo thuật sao, một Phong Y Y thành mười người.

Hơn nữa, chín người này không phải là Phong Y Y yếu đuối không thể tự lo liệu, mà là mỗi người đều có sở trường riêng.

“Phu quân giờ đã là Đại tướng quân bất bại, phủ tướng quân thêm vài phòng thiếp cũng là điều hợp lý.

“Hơn nữa, hiện nay bách tính an cư lạc nghiệp, không cần đánh trận, mở rộng dòng dõi mới là điều quan trọng nhất, phu quân nói xem có đúng không?”

Vệ Khương nghĩ ngợi cũng thấy hợp lý, mình là Đại tướng quân, chiến công hiển hách, thêm vài thiếp phòng thôi, đâu phải là cưới công chúa.

“Phu nhân, sao nàng có thể làm vậy…”

Vệ Khương chưa kịp nói, Phong Y Y đã không giữ được bình tĩnh, người sáng suốt đều thấy ta đang nhằm vào nàng ta.

Nhưng lúc này xem ra, Vệ Khương không thuộc dạng sáng suốt.

“Khương ca ca, ta mới là Y Y của người.”

Phong Y Y dậm chân, mắt đỏ hoe, như muốn lập tức lao vào lòng Vệ Khương.

“Chúng ta cung kính chào Đại tướng quân, chào phu nhân.”

Không hổ là người ta sắp xếp, quy củ hơn Phong Y Y nhiều.

Các cô nương khác thấy vậy, hành lễ xong bắt đầu lần lượt báo cáo sở trường của mình.

“Thiếp thân Phong Nhị Nhị, biết nhảy vũ điệu Hồ.”

“Thiếp thân Phong San San, biết đánh đàn tỳ bà.”

“Thiếp thân Phong Tư Tư, biết chơi cờ.”

“Thiếp thân Phong Vũ Vũ, nấu ăn rất ngon.”

“Thiếp thân Phong Liễu Liễu, hiểu biết chút văn thơ, có thể làm thơ từ ca phú.”

“Thiếp thân Phong Kỳ Kỳ, biết hát kịch, à ya ya!”

“Thiếp thân Phong Bạc Bạc, hiểu biết chút ít về y học, bệnh thông thường, xử lý được ngay.”

“Thiếp thân Phong Cửu Cửu, chỉ có vẽ tranh thủy mặc là nổi trội.”

“Thiếp thân Phong Thi Thi, biết cưỡi ngựa bắn cung, trong phạm vi trăm bước, trúng hồng tâm.”

“Đại tướng quân, xin đừng đuổi chúng ta đi.”

Mọi người cúi người hành lễ, đồng thanh nói, nghe thôi mà lòng ta cũng xao xuyến đôi chút.

“Ta khi nào nói sẽ đuổi các ngươi đi.”

Vệ Khương ho nhẹ một tiếng, có thể thấy hắn ta đang mơ tưởng về cảnh hưởng phúc lạc.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)