Nàng ấy mỉm cười với ta, làm lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, sau đó kéo ta cùng ngồi xuống:
“Ta nghe Minh Chương nói về cô, huynh ấy nói rằng cô lớn hơn ta hai tháng, lại đến từ miền Nam, chẳng trách ôn nhu thùy mị.”
“Bây giờ gặp rồi mới biết, đúng là một cô nương được tạo ra từ nước tuyết.”
“Thuốc này là cô tự chế à? Minh Chương nói với ta rằng nhà cô vốn mở y quán.”
Tay nàng ấy ấm áp, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn ánh nắng mùa đông.
Tay áo đỏ của nàng ấy phủ lên áo trắng của ta, như một bông hoa rực rỡ nở trên tuyết, màu đỏ tươi như vậy, sắc trắng chỉ là nền phụ.
Chẳng trách Cố Minh Chương thà chịu đòn, cũng nhất quyết muốn từ hôn.
Lý Yến đang ríu rít trò chuyện, bỗng người hầu bên cạnh Cố phu nhân là Bảo Châu đến báo, mời tiểu thư Lý Yến qua đó.
Trước khi đi, nàng ấy lại nhìn Cố Minh Chương:
“Huynh giấu một người tốt như vậy ở nhà, cũng không dẫn đến cho ta gặp, đồ keo kiệt!”
Lý Yến kéo ta đến cửa, lén tháo đôi khuyên tai ngọc trai đưa vào tay ta:
“Tỷ tỷ, lần đầu gặp ta đã thích tỷ rất nhiều, sau này chúng ta phải gặp nhau nhiều hơn nhé.”
Đôi khuyên tai ngọc trai đó màu sắc tuyệt đẹp, ta cũng chưa từng thấy Cố phu nhân có đôi khuyên tai nào đẹp như vậy.
Vậy mà nàng ấy lại tiện tay tháo xuống tặng ta.
Bên ngoài tuyết đã rơi, nàng ấy vén màn, che ô đi ra ngoài, dặn ta mau chóng trở về, sợ ta bị lạnh.
Ta đứng ngoài màn nhìn nàng ấy, nàng ấy dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, quay lại mỉm cười.
Cố Minh Chương tự cảm thấy có lỗi, nên không dám nhìn ta.
Ta lấy cây trâm phượng đính kim tuyến từ tay áo ra, đưa cho Cố Minh Chương:
“Trả lại huynh.”
Cây trâm phượng đính kim tuyến trong tay áo ta đã trở nên ấm áp từ hơi ấm của ta, dưới ánh tuyết mười ba đuôi lông rực rỡ, giống như chuẩn bị bay lên.
Cố Minh Chương ngơ ngác nhìn ta, không dám đưa tay nhận.
Ta đặt trâm phượng trước mặt hắn, lúc đó hắn mới thấy vết máu trên tay ta, vô thức hỏi:
“Hôm qua cô bị ngã? Đau không…”
Ngay sau đó hắn nhận ra mình đã lỡ lời, vội im lặng, quay đầu đi, không nhìn ta.
“Ta biết, Cố phu nhân rất thích tiểu thư Lý Yến.”
“Ta cũng thấy rõ, huynh rất thích tiểu thư Lý Yến.”
“Nhưng nếu đã nói chúng ta là huynh muội, từ nay ta sẽ gọi huynh một tiếng ca ca.”
Nghe ta nói vậy, Cố Minh Chương đột nhiên cuống quýt, hắn cố gắng đứng dậy kéo tay áo ta:
“Ta không phải không thích… Hơn nữa mẫu thân ta nói, có thể để cô làm…”
Làm gì? Làm thiếp?
Ta bỗng thấy buồn cười, chẳng lẽ nhà hắn nghĩ ta ham quyền thế, ham phú quý đến vậy sao?
Hay Cố Minh Chương đã đánh giá quá cao tình cảm bốn năm của chúng ta, nghĩ ta có thể làm thiếp cho hắn?
“Không nói đến Cố phu nhân, còn huynh nghĩ thế nào?”
Cố Minh Chương mất bình tĩnh, không nói gì thêm.
Ngọn nến trong phòng lắc lư theo cơn gió bắc bên ngoài, chiếu lên ánh mắt do dự của hắn.
Người đàn ông trước mắt nhu nhược và ích kỷ, ta không hiểu, thiếu niên lang mà ta từng ngưỡng mộ giờ đã trở thành một người xa lạ như vậy.
Không giống như bốn năm trước, người đã lén lấy quả mận xanh cho ta, dù bị đánh nhưng vẫn cười với ta, nói rằng việc ai làm nấy chịu.
Khi ta đứng dậy rời đi, bên ngoài tuyết đã rơi đến mắt cá chân.
Tháng mười hai tuyết rơi dày đặc, vạn vật tiêu điều, đã không còn là mùa mận xanh nữa.
(Truyện được đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup làm chó)
3
Hôn sự của Lý Yến và Cố Minh Chương đã được định đoạt.
Nghe nói Lý gia không mấy bằng lòng, họ có chút xem thường Cố gia đang dần suy yếu.
Hiện nay, quý phi đang được sủng ái, Lý gia lại còn có một người con trai lập công ở Bắc Hoang, rất được lòng vua.
Nhưng sự ái mộ của Lý Yến không cản nổi những lời đồn bên ngoài, họ nói rằng cô và Cố Minh Chương mập mờ không rõ ràng.
Khi hai nhà bàn bạc, Lý gia đã nói những lời có chút châm chọc, khiến Cố phu nhân không vui.
Tuy nhiên, đến ngày đại hỷ, cả hai nhà đều cười rạng rỡ.
Pháo nổ vang, Cố Minh Chương đá cửa kiệu.
Lý Yến bước xuống kiệu hoa, mặc chiếc áo cưới rực rỡ thêu phượng bằng vàng, nghe nói thêu mất mười mấy cân vàng.
Đội rước dâu mang theo những chiếc rương châu báu dài như đuôi phượng, cô dâu bước vào cổng, đội rước dâu vẫn chưa dừng.
Khách khứa tới tấp, bỗng dưng một người đàn ông đeo một thanh đao dài xuất hiện, phong trần thư thái, đi thẳng qua những vị khách mặc quần áo lộng lẫy, hắn kéo cổ Cố Minh Chương cười:
“Tiểu tử, lập gia đình rồi sao?”
Mọi người nhất thời không nhớ ra người đàn ông luộm thuộm trước mắt là ai, lờ mờ nhìn chiếc dài khắc hình ác thần và vết sẹo ngang mũi, đoán ra:
“…Lâm tướng quân?”
Lâm tướng quân, Lâm Diễn.
Ta lờ mờ nhớ ra, hồi nhỏ huynh ấy thường chơi đùa cùng với chúng ta, sau đó theo phụ thân đến Bắc Hoang đánh trận, có nghe tin chiến thắng của huynh ấy từ tiền tuyến.
Hồi đó huynh ấy cao bằng Cố Minh Chương, thậm chí còn trắng trẻo hơn.
Bây giờ, sau khi trải qua gió tuyết và đao kiếm của Bắc Hoang, giờ đây trông như người man di ăn thịt sống.
Cố Minh Chương sững người, rồi mạnh mẽ ôm lấy hắn: “Tưởng huynh không đến nữa!”
“Dù sao cũng phải xem tân nương chứ.” Huynh ấy cười đưa cho Cố Minh Chương một hộp gấm, “Ta đến vội, không mang gì ra dáng lễ, chỉ có bông tuyết liên quý hiếm từ núi Tiếu Thi, đệ phụ năm xưa bị đệ hại rơi xuống nước vào mùa đông, đệ còn nhớ không, lúc đó đại phu nói cần tuyết liên…”
Lâm Diễn vẫn đang nói về quá khứ, nhưng không nhận ra sắc mặt Cố Minh Chương không tốt.
Cho đến khi vị bàn hữu say rượu của Cố Minh Chương đến trêu ghẹo: “Muội muội của quý phi nương nương, vẫn là huynh lợi hại.”
Lâm Diễn mới sững sờ:
“…Thế nàng ấy đâu?”
“Lâm Diễn ca.” Ta cười với huynh ấy, “Ta là muội muội của Cố Minh Chương.”
Nghe đến từ “muội muội”, biểu cảm của Cố Minh Chương có chút không thoải mái.
Huynh ấy đột nhiên quay đầu nhìn ta, không biết có phải do ta nhìn nhầm không, biểu cảm của huynh ấy trở nên rất bối rối, như nhớ ra điều gì đó, huynh ấy giật lấy hộp gấm từ tay Cố Minh Chương đưa cho Lục Yên:
“Cho tiểu thư nhà cô.”
Lúc đó ta mới nhìn rõ dáng vẻ của huynh ấy.
Thân hình cao lớn, lông mày thanh tú, gió bắc của Bắc Hoang đã mài dũa khuôn mặt huynh ấy góc cạnh hơn và làn da cũng thô ráp hơn, vết sẹo ngang qua mũi, không giống thiếu gia kinh thành được nuông chiều, mà giống như thanh đao dài cổ kính của huynh ấy, sẵn sàng phát động, khát máu tuốt gươm.
Huynh ấy đứng đó, như mang theo gió bắc hung hãn của Bắc Hoang, làm nổi bật vẻ yếu ớt như công tử bột của những thiếu gia kinh thành.
Thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả thanh đao dài bên hông huynh ấy.
Lục Yên run rẩy nhận lấy chiếc hộp, như bị dọa sợ.
Huynh ấy ngây người nhìn ta một lúc lâu, rồi bất ngờ cười:
“Lệ Nhi muội muội, đã lâu không gặp.”
Ta không ngờ lại có cơ hội gặp lại Lâm Diễn, so với Cố Minh Chương, huynh ấy giống như một người ca ca trưởng thành hơn, có lẽ vì gia đình sa sút, nên tính cách trưởng thành hơn những thiếu gia được nuông chiều.
Cố Minh Chương làm ta rơi xuống nước, là huynh ấy nhảy vào hồ băng mùa đông cứu ta lên; Cố Minh Chương thua cuộc đánh cược làm mất cây trâm của ta, là huynh ấy đem thanh đao yêu quý của mình đi cầm cố, bị phụ thân hiểu lầm là học đánh bạc và ngủ lại kỹ viện, bị đánh đòn cũng không nói là để chuộc trâm cho ta.
Trước đây Cố phu nhân từng trêu ghẹo huynh ấy đối xử tốt với ta như vậy, hay là để Tô Lệ làm vợ ngươi có được không.
Nhung huynh ấy lại nói không được.
“Lâm Diễn ca, lâu rồi không gặp.”
Có lẽ cảm thấy bầu không khí không tốt, nên Cố Minh Chương đã chen ngang chúng ta, nói rằng huynh ấy khó khăn lắm mới về, nhất định phải chiêu đãi huynh ấy, dù sao cũng phải giữ huynh ấy lại ba ngày năm ngày.
Ba ngày sau là ngày cô dâu trở về nhà, cũng là tiết Hoa Triêu.
Lý Yến búi tóc theo kiểu phụ nữ đã có chồng, thân mật khoác tay Cố Minh Chương, khiến các người hầu ai nấy cũng cười trộm, Cố phu nhân nhiều lần muốn dạy dỗ nàng ấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng lại nhịn, thở dài:
“Lệ Nhi đứa trẻ này thật hiểu lễ nghĩa.”
Lý Yến dường như nghe thấy, nhưng vẫn giả vờ như không nghe.
Nghe nói mấy ngày nay phải dậy sớm dâng trà, nhưng Cố Minh Chương dậy muộn, kéo theo Lý Yến cũng muộn, Cố phu nhân đã thấy không hài lòng, nhưng vì hai người mới cưới, nên bà tạm thời không nói.
Ban ngày Lý Yến về nhà, buổi tối lại là hội Hoa Triêu, các tỷ muội đã xuất giá cùng nhau tụ tập với Lý Yến, cười nói vui vẻ.